Hai bóng dáng xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Đó là hai cô nữ sinh nhỏ ăn mặc sành điệu, khuôn mặt trẻ trung ửng hồng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy kích động, một trong hai còn che miệng lại, giống như đang kiềm chế sự kích động của mình.
“Tang… Tang Nhược? Chị có phải là Tang Nhược không?” Cô gái tóc dài khom người hỏi trước, giọng nói khẽ run và hơi thở dường như cũng hơi dồn dập: “Chúng em… chúng em là fan của chị!”
Cô gái càng đỏ mặt hơn.
Khi đó, tay của Tang Nhược vẫn đang nắm lấy tay Hạ Cảnh Tây, cô hơi giật mình.
Hạ Cảnh Tây hơi cau mày nhỏ bé đến khó có thể nhận ra, môi mỏng động đậy như muốn phủ nhận thì lòng bàn tay bị ngón út của cô khều khều một cái…
Tang Nhược đã hoàn hồn.
“Suỵt.” Cô mỉm cười yếu ớt nhìn hai cô nữ sinh nhỏ, ngón trỏ khẽ đặt trên đôi môi hơi cong.
Đồng tử của hai cô gái đột ngột co rút lại, gần như hét lên vì phấn khích, may mà họ đã hiểu ý của Tang Nhược, cả hai vội vàng che miệng lại, kìm nén tiếng hét chói tai của mình.
Cả hai phấn khích như sắp khóc nhưng chỉ biết kiềm chế hết sức vì sợ thu hút sự chú ý của người khác.
“Tang… Tang Nhược, chị nghỉ ngơi thật tốt nha, phải thật mạnh khỏe để làm nhiều phim hay hơn nữa nhé, chúng em sẽ luôn ủng hộ chị.” Cô gái tóc ngắn còn ngượng ngùng chớp chớp mắt và lấy hết can đảm nói: “Chị là tuyệt nhất!”
“Cảm ơn.” Tang Nhược vui vẻ nhếch môi, trong lòng có chút động.
Nghĩ đến điều gì đó, cô cúi đầu tìm trong túi một cây bút với hai bức ảnh phong cảnh được in ra trên đảo Fiji, nhẹ giọng hỏi: “Hai em tên là gì?”
Hai cô nữ sinh nhỏ sửng sốt chết lặng, mất vài giây mới phản ứng lại và lắp bắp nói tên mình.
Tang Nhược bật cười.
Nhận ra cô muốn làm gì, Hạ Cảnh Tây đã chủ động đặt lòng bàn tay của mình dưới bức ảnh phong cảnh để cô có thể viết dễ dàng hơn.
Tang Nhược nhìn anh một cái, ý cười trong mắt càng đậm.
Ở trên tay anh, cô cẩn thận viết ký chữ To vào mặt sau tấm ảnh (tác giả ghi chữ To nên mình để im luôn), sau khi viết xong rồi đưa cho bọn họ, nháy mắt tinh nghịch nói: “Cảm ơn tình yêu của hai em, chị phải đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô lại tự nhiên nắm lấy tay Hạ Cảnh Tây, siết chặt mười ngón tay với anh rồi rời đi.
Đi được vài bước, cô dừng lại.
“Vừa nãy anh muốn phủ nhận đấy à?” Cô nhìn về phíaHạ Cảnh Tây, cất giọng mang theo ý cười: “Tại sao lại phải phủ nhận, là anh không phải Hạ Cảnh Tây, hay là em không phải Tang Nhược thế?”
Hạ Cảnh Tây siết chặt tay cô, giải thích: “Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến em.”
Quả nhiên.
Tang Nhược chợt nhớ đến đêm công chiếu phim 《Không quy cách》 ấy, sau khi xem phim xong, anh bảo cô rời đi trước còn anh thì về sau, chắc cũng giống như bây giờ, sợ bị chụp ảnh lại và sợ tai tiếng ảnh hưởng đến cô.
“Ồ…” Cô cố ý kéo dài giọng, nghiêng đầu: “Anh với em mà ở bên nhau, sau này chúng ta chỉ có thể lén lút yêu đương trong bí mật.
Có thể anh sẽ không được công khai, kể cả thế anh vẫn còn muốn sao?”
“Không sao.” Âm thanh trầm thấp tràn ra từ đôi môi mỏng của anh, trong mắt Hạ Cảnh Tây cũng đầy ý cười.
Đột nhiên Tang Nhược nghiêm túc nói: “Nhưng em không muốn như thế đối với anh.”
Cô cười.
Trong một giây tiếp theo, bàn tay còn lại tự nhiên leo lên vai anh, cô kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, trong giọng nói ẩn chứa mật ngọt: “Em muốn có thể hôn anh ở bất cứ đâu, bất kể lúc nào mà em thích, bất luận là ở bên trong hay bên ngoài, bất cứ lúc nào.”
Xung quanh có kẻ đến người đi mà cô lại chủ động hôn anh như thể không có ai bên cạnh, học được cách nhẹ nhàng lướt trên môi anh từ sự xấu xa của anh: “Anh cũng vậy.”
Mặc dù cách một tầng kính râm, những nụ cười của cô vẫn rơi vào trái tim của Hạ Cảnh Tây.
Sự rung động lan ra khắp người, bàn tay ôm eo cô lặng lẽ dùng sức áp cô vào trong ngực, khóe miệng hơi cong lên, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động, cùng cô cọ sát lưu luyến triền miên một hồi.
“Được.”
*
Tài xế đã đợi ở bãi đậu xe, điện thoại di động của Hạ Cảnh Tây đổ chuông ngay khi cả hai vừa lên xe, là công việc.
Tang Nhược nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ một hồi mới quay đầu một tay chống cằm lười biếng nhìn anh, lúc anh làm việc có một loại quyến rũ khác lạ, ngắm một lát khóe môi cô liền không tự chủ được kéo lên nụ cười…
Cô từ từ nhích lại gần.
Cảm nhận được cử động của cô, Hạ Cảnh Tây vừa trả lời điện thoại vừa nhìn cô, thấy mặt mày cô cong cong, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra, anh vỗ vỗ lên đùi mình.
Tang Nhược im lặng hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo viết em không thèm qua đấy.
Hạ Cảnh Tây mỉm cười và đưa tay về phía cô.
Lúc này Tang Nhược mới hài lòng, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh rồi thuận thế nằm xuống đùi anh, lại lần lượt chơi những ngón tay xinh đẹp của anh.
Chơi đi chơi lại, ánh mắt cô lóe lên tia ranh mãnh, nội tâm nghịch ngợm lại nổi lên, khi ánh mắt anh hạ xuống, cô dưới ánh mắt đang nhìn xuống của Hạ Cảnh Tây nắm lấy tay anh, đưa tay đặt lên môi của mình, chậm rãi đưa lên rồi hôn một cái.
Cái lưỡi ẩm ướt và ấm áp, ngay khi chạm vào, một loại dòng điện tê dại khác đánh thẳng vào tim anh, dây thần kinh của Hạ Cảnh Tây đột nhiên căng cứng, trong chốc lát máu trong người dường như không còn lưu thông nữa.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy.
Tang Nhược nhướng mày đắc ý.
“Ngoan nào, chú tâm nghe điện thoại cho tốt.” Cô dùng khẩu hình miệng âm thầm cảnh cáo.
Đột nhiên thái dương của Hạ Cảnh Tây giật giật.
Thấy ánh mắt anh càng lúc càng mờ đục, Tang Nhược chớp mắt vẻ vô tội, không còn trêu chọc, ngược lại hết sức khéo léo chỉ nắm tay anh.
Giống như là cố ý, càng vô tội lại càng vô tình hấp dẫn người khác mà không tự biết.
Phía bên kia điện thoại đang nói đến vấn đề mấu chốt, yết hầu anh gian nan chuyển động lên xuống, dục vọng muốn đi bắt nạt cô vẫn đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, Hạ Cảnh Tây rủ mắt xuống nhìn cô chăm chú.
Tang Nhược khiêu khích nhìn anh dường như đang cười nhạt một tiếng, đang đắc ý chuẩn bị quay lưng về phía anh thì một cơn ngứa ngáy khó mà cưỡng lại bất ngờ xâm chiếm dây thần kinh từ eo chạy dọc theo sống lưng đến từng ngóc ngách trên cơ thể cô.
Qua lớp quần áo mỏng manh, mấy đầu ngón tay của anh từ từ ép sát di chuyển lên vòng eo của cô tựa như lưu luyến rời đi!
Cơ thể Tang Nhược chợt cứng đờ.
Hô hấp chợt khựng lại mất khoảng hai giây, đợi đến khi khôi phục lại cũng đã trở nên hơi gấp gáp không kiểm soát được, kẻ chủ mưu vần còn nằm trong tầm mắt cô, vẫn đang nghiêm nghị nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia.
Vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc vô cùng, nhưng động tác tay thì lại…
Rõ ràng là đang trêu chọc.
Rặng hồng khả nghi khẽ hiện lên mặt Tang Nhược, nhiệt độ dần dần tăng lên, lồng ngực hơi phập phồng, cô tức giận hung hăng nhìn chằm chằm vào anh, muốn gỡ tay anh ra nhưng ngay sau đó lại bị anh ôm lấy.
Cô chỉ thấy anh tuỳ ý ném chiếc điện thoại sang một bên, uốn éo người, cô làm ra vẻ định tẩu thoát khỏi người anh.
“Đừng nhúc nhích.” Một âm khàn trầm mang theo tia kiềm chế vang lên bên tai cô.
Tang Nhược trừng mắt nhìn anh.
Nhận ra điều gì đó, hai tay cô ôm lấy mặt anh, hơi thở hai người quấn lấy hoà vào nhau khoảng cách bằng một tờ giấy mỏng, sau đó bịt tai anh lại rồi nhẹ nhàng thổi khí, yêu kiều nói: “Em cứ nhúc nhích đấy, anh làm gì được em nào?”
Giữa hai hàng lông mày của cô đều là vẻ kiêu ngạo và đắc ý.
Hạ Cảnh Tây nhắm hờ mắt lại, theo thói quen đưa tay cô lên môi mà hôn, anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại đặc biệt u ám: “Anh xin nhận thua.”
Tang Nhược cười toe toét.
Ánh mắt phủ kín vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều, anh đưa tay khẽ vuốt lưng cô, Hạ Cảnh Tây dỗ dành: “Anh về công ty giải quyết chút chuyện, để tài xế đưa em về chung cư trước, nhé?”
Đầu ngón tay lần lượt lướt qua lòng bàn tay anh như có như không, nghe vậy thì Tang Nhược dùng một tay ôm lấy cổ anh, cười dịu dàng hỏi: “Anh có chắc là không muốn em đi cùng không?” Cô nhếch môi:
“Chỉ có một cơ hội thôi đấy.”
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng, giọng nói ấm áp mang theo ý cười như trào ra từ sâu trong cổ họng, khóe miệng cong lên cũng ẩn chứa ý cười: “Muốn.”
Đương nhiên là anh muốn rồi.
Tang Nhược cười đắc thắng hôn lên đôi môi mỏng của anh, sau đó lại như có như không trêu chọc anh lúc anh muốn hôn sâu hơn thì cô lại cố ý tách ra, chống đỡ trán mình lên trán anh: “Được rồi, em sẽ thành toàn cho anh, bạn trai.”
“Ưm…”
Sau gáy cô đột nhiên bị một lòng bàn tay to giữ lại, làm cô buộc phải cúi đầu xuống, mà anh thì ngẩng mặt lên, hôn thật mãnh liệt.
“Cảm ơn, cảm ơn bạn gái đã thành toàn.” Cô nghe tiếng anh cười nhẹ nói bên tai mình.
Hơi thở cực nóng, phả lên làn da vô cùng nhạy cảm của cô.
*
Hôm nay là thứ bảy.
Chỉ có thư ký Tạ và một vài vị tinh anh trong đoàn đội đang đợi Hạ Cảnh Tây ở công ty.
Tang Nhược được anh đưa thẳng đến tận văn phòng tổng giám đốc.
Ngay khi cô vừa bước vào, thư ký Tạ đã mang bữa trưa và hoa quả đến.
Tất cả đều là những thứ cô thích.
Muốn ăn cùng với người đàn ông kia, nhưng thấy anh vừa về đến nơi đã lập tức phải chuẩn bị họp để giải quyết công việc, cuối cùng cô cũng không muốn làm phiền anh, sau khi một mình ăn trưa ở văn phòng xong, cô ngồi trên ghế sofa đọc sách, xem tạp chí để chờ anh.
Lật xem tạp chí một hồi, cô lại cầm chiếc máy tính bảng anh chuẩn bị cho cô xem phim lên, không hiểu sao lại quẹt tay vào ấn mở Weibo, theo bản năng muốn thoát ra nhưng lại vô tình phát hiện toàn bộ lượt like của tài khoản này đều chỉ liên quan đến cô.
Và, cũng chỉ quan tâm đến một nick duy nhất, đó cũng chính là cô.
Mà tài khoản này thậm chí còn chưa thay đổi biệt danh, vẫn giữ nguyên tên người dùng mặc định khi đăng ký.
Thời gian đăng ký là vào năm ngoái… Đó là lần đầu tiên cô đảm nhận vai trò khách mời trong buổi phát sóng trực tiếp của Lam Nhiên.
Đầu trái tim cô như bị thứ gì đó quấn lấy, đột nhiên Tang Nhược có cảm giác được anh lén giấu kín trong lòng một cách thỏa đáng, vậy nên dư vị mật ngọt thoát ra nhẹ nhàng bao bọc trái tim cô.
Xem một lát, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Tang Nhược không biết mình ngủ gật từ lúc nào và đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Hạ Cảnh Tây.
“Anh làm xong chưa?” Cô mơ màng hỏi.
“Rồi.” Hạ Cảnh Tây xoa ngón tay lên má cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Tiếp theo vẫn còn hai việc.”
“Việc gì cơ?”
“Gặp bác sĩ rồi đi ăn.”
Tang Nhược chậm rãi mở mắt ra nhìn anh chằm chằm mất hai giây, cô ngồi dậy khỏi lồng ngực Hạ Cảnh Tây, rất tự nhiên ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh để cho mình tỉnh táo hơn: “Gặp bác sĩ làm gì?”
Hạ Cảnh Tây dỗ dành cô: “Đi gặp trung y bốc thuốc bắc để chữa đau bụng kinh cho em.
Hôm nay vừa đúng lúc vị trung y già ấy mới về lại có thời gian.
Bây giờ chúng ta đi qua đó, được không?”
Lông mi Tang Nhược run lên.
Cô nhớ tới sau khi gặp lại nhau, lần kinh nguyệt kia đặc biệt đau đớn, khi đó anh nói sau khi kết thúc công việc sẽ đưa cô đi gặp trung y, nhưng lúc đó cô vốn không muốn tiếp xúc gì với anh.
Sau đó cô cũng tập trung vào đóng phim nên đã quên béng mất chuyện này.
Vậy mà anh vẫn còn nhớ.
“Anh với em.” Đột nhiên đâu ra câu này.
Nhất thời Tang Nhược không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
“Sẽ cùng em uống thuốc bắc.” Ôm mặt cô vào lòng bàn tay và cảm nhận sự mịn màng tinh tế khi đụng chạm, lòng bàn tay lưu luyến quên lối về, Hạ Cảnh Tây hôn cô một cái nói: “Sẽ không đắng đâu.”
Trái tim bỗng chốc giống như bị cảm động, anh biết cô rất sợ đắng.
“Làm sao có thể tùy tiện uống thuốc bắc được.” Khóe miệng kìm không được giương lên, cô hờn dỗi liếc nhìn anh: “Uống vào mà bị gì em không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Hạ Cảnh Tây thế mà lại cười không nói gì.
Không hiểu sao Tang Nhược cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
“Sau khi gặp bác sĩ xong thì đi ăn cơm nhé?” Nhìn cô