Hơi thở thuộc về cô với mùi nước hoa nhàn nhạt bao trùm lấy Hạ Cảnh Tây, xâm nhập vào làn da của anh, lan dọc theo các dây thần kinh mẫn cảm và cuối cùng chiếm cứ mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.
Mái tóc dài của cô xõa xuống cọ vào cổ làm anh ngứa ngáy, cô cố ý thổi hơi vào tai anh, dễ dàng dấy lên từng trận cảm giác ngứa ran tê dại khác nhau, khiến cổ họng anh như căng ra.
Quai hàm đột nhiên căng cứng lại, u ám nơi đáy mắt anh đang cuồn cuộn phủ lên khó mà tả được, Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để kiềm chế.
Còn cô thì cố tình, vẫn cứ gây rối.
“Tây Tây, Tây Tây…” Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác, mê hoặc anh: “Đi vào rừng cây nhỏ bên kia, hả?”
Âm cuối cao lên trầm thấp lại mềm mại, vô cùng trêu chọc người.
Rõ ràng chính là yêu tinh mà.
Thái dương đột ngột nhảy lên, yết hầu chuyển động lên xuống khó nhọc, Hạ Cảnh Tây mở mắt ra, không nói một lời ngồi xổm xuống rồi buông cô ra, nhưng lại sợ cô bị ngã xuống nên trước tiên anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Tang…”
Tiếng nói đột ngột dừng lại, trong lúc mất cảnh giác đã bị cô ôm lấy cổ, đôi môi đỏ mọng mềm mại che lại môi mỏng của anh.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt trong suốt mơ màng, rõ ràng là hai loại hoàn toàn khác biệt nhưng lại hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, khuôn mặt thoáng ửng đỏ do tác động của rượu.
“Tây Tây…” Cô gọi anh, đầu ngón tay lướt qua sau gáy anh.
Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây gần như mím chặt thành một đường, hai mắt càng tối sầm dưới ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, nhịp thở anh khẽ thay đổi, dần dần trở nên nặng nề.
Anh đột ngột nắm lấy tay cô.
“Đi ra đấy để làm cái gì?” Những âm tiết cực kỳ khàn khàn bật ra từ sâu trong cổ họng anh.
Tang Nhược nở nụ cười.
Một ý cười luẩn quẩn toát ra từ giữa lông mày Tang Nhược, cô hơi vểnh môi rồi lại in lên mặt anh một nụ hộn ngọt ngào, đầu ngón tay lướt qua ngực anh, nhưng vẻ mặt của cô lại vô cùng ngây thơ và trong sáng: “Vào rừng cây nhỏ của trường, cùng người yêu làm chuyện vui sướng.
”
Gọi anh một cách trong sáng như vậy… Làm người ta chỉ muốn hung hăng ăn sạch.
Hô hấp hơi không ổn định, dường như cổ họng càng ngày càng nghẹn ứ, Hạ Cảnh Tây nhìn cô chăm chú.
“Về nhà thôi.
” Nặng nề phun ra mấy từ, lòng bàn tay nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô, định kéo theo cô quay về xe.
Nhưng kéo mãi cô vẫn không nhúc nhích.
Anh ngước mắt lên nhìn cô thì chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của cô đang vểnh lên không vui, trừng mắt nhìn anh, mà trong đó giống như còn chứa sự uất ức, u oán và cả tức giận.
“Không muốn.
” Cô đáp.
“Tang Tang, nghe…”
Còn chưa kịp dứt lời, cô lại dùng một tay móc lên cổ anh một lần nữa, thân thể mềm mại áp sát vào anh, vô cùng chặt chẽ, cô cắn môi anh như đang nổi cơn lôi đình: “Hạ Cảnh Tây, anh có phải đàn ông không thế?”
Chỉ một câu nói như vậy mà Hạ Cảnh Tây cảm thấy gân xanh ở thái dương mình đột nhiên nhảy mạnh lên.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô một cái thật sâu, trong giây tiếp theo, anh bế cô lên rồi sải bước về phía chiếc xe đang đậu bên đường, ra lệnh cho tài xế rời đi một lúc rồi tự mình khóa cửa lại.
Người trong ngực anh đã không an phận mà leo lên ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy mặt anh.
“Trả lời xem nào, có phải hay không?” Cô lườm anh đầy hờn dỗi, giống như là đang khiêu khích.
Thoáng cái hơi thở của Hạ Cảnh Tây đã trở nên vô cùng nặng nề.
Tang Nhược hừ một tiếng, hất cằm lên nói toạc ra với giọng điệu kiêu ngạo: “Em biết rồi, anh không… Ưm…”
Bờ môi cô bị anh nặng nề chặn lại đầy thô bạo.
Những lời còn sót lại vẫn chưa kịp nói ra, hơi thở của anh lập tức chiếm cứ hết mọi giác quan của cô, ánh mắt cùng nụ hôn của anh đều thật hung ác, như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Mối nguy hiểm lan rộng.
Vẻ mặt của anh trở nên sắc bén, đáng kinh ngạc là như vậy lại càng toát ra vẻ gợi cảm khó tả, bàn tay đang ôm eo cô lại càng dùng sức hơn một chút.
“Ứm…” Tang Nhược phát ra âm thanh ai oán.
Ngay khi cô sắp nghẹt thở thì nụ hôn dừng lại.
“Thật sự nghĩ là anh không đối phó được em sao, hửm?” U ám nơi đáy mắt anh càng trở nên nồng đậm hơn, Hạ Cảnh Tây nắm lấy cổ tay cô và kéo một tay cô xuống, âm thanh cảnh cáo căng cứng phát ra từ cổ họng anh: “Không cho phép em quậy nữa.
”
Bầu không khí đọng lại.
Sau một lúc, anh tận mắt nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc dần trở nên uất ức điềm đạm đáng yêu, môi vểnh lên, đôi mắt vô tội kia nhìn vào đôi mắt của anh dần dần hiện lên một tầng hơi nước.
“Anh hung dữ với em.
” Lời nói lên án vừa mềm mại đáng yêu lại vừa quyến rũ phát ra từ cô.
Hô hấp của Hạ Cảnh Tây khựng lại.
Hàm răng cô cắn vào đôi môi đã bị anh vô thức hôn đến đỏ ửng, Tang Nhược giật giật, trông rất là oan ức: “Hạ Cảnh Tây, anh hung dữ lại còn bắt nạt em nữa.
”
“…”
Thần kinh toàn thân anh lại căng ra, nhưng một chỗ nào đó ở trong lòng vì dáng vẻ của cô mà mềm đi vô cùng, trong đáy mắt lóe lên vẻ bất lực cùng cưng chiều, Hạ Cảnh Tây nhẹ giọng ôm lấy cô dỗ dành: “Không có mà.
”
“Anh có!” Tang Nhược hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây nghẹn họng.
“Được rồi, đúng vậy, là lỗi của anh.
” Giọng anh lại dịu đi thêm hai phần, anh nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình và hôn lên môi cô một cách thân mật, rồi lại dỗ tiếp: “Anh không nên hung dữ cũng không nên bắt nạt em, đừng giận nữa nhé.
”
Tang Nhược quay sang một bên không thèm để ý đến anh nữa.
Đáy mắt nguy hiểm lạnh thấu xương bị thu lại, dục vọng đã hoàn toàn bị kiềm chế, Hạ Cảnh Tây cười nhẹ một tiếng, môi mỏng chậm rãi hôn lên má cô: “Tang Tang, tha thứ cho anh đi, có được không?”
“Không.
” Bỗng tất cả tính khí vừa xấu xa vừa kiêu ngạo của cô đều bộc phát, Tang Nhược bất chấp muốn đẩy anh ra: “Anh là ai, ai cho anh ôm tôi, buông tôi ra.
”
Trong mắt Hạ Cảnh Tây đều là ý cười bất lực.
Siết chặt hai tay không cho cô có thể rời đi, anh lại hôn cô thêm một cái, hoàn toàn nhận thua: “Tây Tây, chính là Tây Tây của em đang dỗ em, Tây Tây của một mình em, anh ta đã biết sai rồi.
”
Hơi thở nóng rực phun ra khỏi môi, đáy lòng Tang Nhược đột nhiên run lên, cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ: “Em muốn đi tới chỗ rừng cây nhỏ.
”
Khi hai ánh mắt va vào nhau, anh tĩnh mịch còn cô thì ướt át.
Cuối cùng, dục vọng mà thật vất vả mới đè xuống được lại bộc phát một lần nữa, nhịp thở của Hạ Cảnh Tây lại lặng lẽ thay đổi, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, âm tiết phát ra nghe cực kỳ căng cứng: “Em say rồi.
”
Hạ Cảnh Tây đưa ngón tay lên xoa má Tang Nhược, rồi giúp cô vén một sợi tóc sang một bên, anh dỗ dành: “Sau này chúng ta không uống rượu nữa, hả?”
“Chát!”
Một âm thanh giòn tan, cô tức giận thở phì phò đánh vào mu bàn tay anh.
“Anh lại bắt nạt em.
” Cô kể tội lần nữa.
U ám lặng lẽ lan đến nơi sâu nhất trong đôi mắt của Hạ Cảnh Tây, hòa vào những tơ máu ẩn ẩn hiện hiện, hơi thở của anh lại chìm xuống, quai hàm càng siết chặt.
Căn bản anh không có bất kỳ biện pháp nào để nắm bắt cô.
“Muốn à?” Anh khàn giọng hỏi cô.
Tang Nhược vẫn im lặng, chỉ cắn môi tiếp tục dùng ánh mắt lên án mà nhìn anh.
Cổ họng của Hạ Cảnh Tây thắt lại, từng chữ phát ra vô cùng khó khăn: “Về nhà rồi cho em.
”
…
Khi Tang Nhược được người đàn ông này bế lên giường, cả người cô đã bủn rủn chẳng còn sức lực nào, dù cho cô không phải làm gì cả.
Mí mắt nặng trĩu đến nỗi không thể mở ra, cho đến khi tiếng nước chảy róc rách yếu ớt truyền ra từ phòng tắm, lông mi cô mới run lên, rốt cuộc đầu óc trống rỗng cũng tỉnh táo lại từng chút một.
Rượu cô uống cùng với Tưởng Thi Thi không đến mức làm cô say đến bất tỉnh nhân sự, thật ra cô chỉ mới hơi ngà ngà say thôi, vẫn còn có chút tỉnh táo, bao gồm cả việc lúc nãy cố ý gọi người đàn ông kia là Tây Tây.
Lúc đầu định trêu anh một tí thôi, sau đó chẳng hiểu sao lại không kìm được, càng muốn trêu chọc anh thêm, muốn thấy anh mất kiểm soát vì cô, muốn hôn nhau với anh, dường như rượu đã phát huy tác dụng vào chính lúc đó.
Trạng thái nửa tỉnh nửa say khi anh hôn cô một cách dã man trong