Sáng hôm sau...
Hôm sau, Thời Nghi dậy từ khá sớm, trước khi mặt trời lên cao.
Lật tung chăn ra, cô duỗi thẳng người, vươn rộng vai, ngáp một cách uể oải, nét mặt lười biếng.
Không hiểu sao hôm nay lại ngẫu hứng mà dậy sớm.
Bước nhanh ra cửa, cô đi ra khỏi lối hậu viện.
Dọc theo lối hậu viện là ra đến hoa viên.
Vừa chỉ mới đặt chân đến, mùi hương thanh mát của hoa đã thoang thoảng phả vào trong gió.
Đi một lúc nữa là đến sân sau, nơi Định Luân vẫn thường hay luyện kiếm.
Sáng sớm, vẫn như thường, chàng miệt mài tập luyện.
Trường kiếm sắc bén trong tay đưa đi nhanh thoăn thoắt, tốc độ kinh người.
Thanh kiếm trong tay y như giao long đang nhảy múa.
Sức mạnh tựa sấm đậy.
Mỗi nhát kiếm đều uy lực vô song, không gì bì nổi.
Nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn kịp.
Quả là kiếm pháp xuất quỷ nhập thần!
Dáng vẻ oai phong thần võ, bá khí ngút trời này không biết sẽ làm bao nhiêu nữ tử điên đảo đây.
Mới sáng vừa thức dậy, đập vào mắt mình là một đại mĩ nam thế này ai mà không hạnh phúc cơ chứ.
Cô vừa ngưỡng mộ, lại vừa cảm thán:" Luyện kiếm thôi mà, có cần đẹp trai đến vậy không?".
Thú thực thì người ta tôn xưng chàng thiên hạ đệ nhất mĩ nam quả thực không ngoa! Giờ mới hiểu vì sao nữ nhân trong thiên hạ ai ai cũng muốn gả cho chàng là vì sao rồi.
- Nhìn gì vậy? - Thanh âm tựa gió vàng lên.
Lúc này, cô mới thoát khỏi những suy nghĩ kia, thoát khỏi sự đắm chìm và ngưỡng mộ ấy.
Nhìn chàng, cô lắp bắp hỏi:
- Có...!có gì đâu.
Nhìn trời nhìn đất nhìn mây thôi.
Định Luân không khiêng nể mà nói thẳng:
- Rõ ràng ta thấy cô nhìn ta.
Cặp mắt thăm thẳm kia như nhìn xuyên cả cõi trần.
Trước mặt chàng, có cảm giác như mọi sự lừa dối, ngụy biện đều không thể phát ra.
Khiến những ai trong lòng có "quỷ", suy nghĩ,nói lời trái sự thật đều cảm thấy hoang mang tuột độ mà không thể lí giải nổi.
Nằm trong vòng tuần hoàn đó, cô cũng hoang mang không kém, gãi cổ liên tục.
Bấy giờ, Định Luân chợt nhớ đến lời của Bạch tiên sinh"điện hạ phải cười".
Thế là chàng cong môi, khoé miệng mở rộng.
Nở một nụ cười thật tươi.
Trong cảm nghĩ của chàng, hẳn nó phải là nụ cười toả sáng đầy ánh hào quang.
Nhưng dưới góc nhìn của cô, cái nụ cười kia nó sao sao ấy.
Nụ cười trông vẻ gượng gạo, cũng chẳng giống phong cách của An Vương ngày thường.
Chàng cười mà làm cô phải thụt lùi lại vài bước.
Rõ ràng rồi, trước mặt cô chàng xìu như bún, cười một cách khó khăn, chẳng khác nào là đang mếu máo khóc ấy chứ.
Thiết nghĩ là đang run quá nên mất tự nhiên.
Cô nhìn cái điệu cười kia mà cảm xúc không nén lại được, cười lớn ra tiếng:
- Phụt...Hahaha.
An Định Luân, ngươi đang cười hay đang khóc vậy? Trông mặt ngươi khó coi lắm đấy!
Vẫn là cái bản mặt lạnh lùng kia trông dễ coi hơn nhiều.
Không phải khó coi mà là vô cùng khó coi luôn.
Cũng may trời sinh có gương mặt anh tuấn đã cứu rỗi một phần nụ cười thảm hại ấy.
Lần này thì chừa rồi, chàng sẽ chẳng bao giờ cười nữa.
Bị cô chê lên bờ xuống ruộng thế kia, Định Luân đỏ bừng cả mặt.
Vừa giận vừa ngượng chín người.
Mặt đỏ tía tai mà quay đi chỗ khác.
Thí dụ nếu có cái hố ở đây thì chàng sẽ không chần chừ mà nhảy xuống, cho đỡ mất mặt! Thế là cái oai nghiêm của An Vương cũng mất sạch vào tay cô mất rồi.
Vậy mới nói tán gái đâu có dễ, đẹp trai không bằng chai mặt.
Mà còn cái sĩ diện á, thì vứt đi.
Để lại rồi xem, có ma nào để ý đến