Từng nhát kiếm của chàng đều mang đầy uy vũ.
Chân cô đã ra rước khủy tay dơ lên, đẩy lệch hướng kiếm ra phía khác.
Thân thể nhanh nhẹn, cô sớm đã nhìn thấu các chiêu thức, lợi dụng từng khẽ hở nhỏ nhất mà phá chiêu, không một động tác thừa.
Hàng tấn coomng của chàng liên tục bị phá vỡ, nhưng không vì thế mà chàng nhụt chí.
Ngược lại còn khiến chàng tấn công ngày càng dồn dập, ngày càng nhanh hơn, mạnh mẽ hơn trước.
Các chiêu thức ngày một khó khiến cô chỉ có thể phòng vệ, không thể tấn công, bị đẩy lùi về phía sau cả cục bước.
Mỗi một lần chạm nhau, hai thanh kiếm phát ra những âm thanh thật chói tay " choang choang".
Lưỡi kiếm của chàng cọ xát với thanh kiếm của cô, "Roẹt", kèm theo đó là một vết xoẹt" dài đi từ đầu kiếm đến đuôi kiếm.
Cũng may đều là kiếm tốt, bằng không, nếu như những loại kiếm thường thì sớm đã gãy làm đôi.
Cuộc chiến vẫn không phân cao thấp, thế cục xoay đi chuyển lại liên tục thay đổi.
Đối phương đều rất cao cường, không ai chịu nhường ai.
Thanh trường kiếm màu xanh sáng chói dơ lên, thanh kiếm của cô lập tức chặn lại phát tấn công đang chuẩn bị bổ thẳng vào vai ấy.
Cả hai đều vận lực ya", hét lớn, nội lực thâm hậu chỉ muốn nổ tung cả mặt đất.
Không chỉ cánh tay mà cả hai chân đều hoạt động, liên tục đấu đá qua lại.
Chân trái cô đạp sang, bị chân phải chàng gì xuống.
Chân phải cô lại vòng qua, trực tiếp vòng qua, làm chàng khụy một gối xuống.
Nhát kiếm chém ra, ao cá phía xa như bị rẽ nước, chia làm đôi, có một nội lực mãnh liệt nào đó thôi thúc nó phun trào, bắn nước lên xa vào dặm.
Dưới làn nước mờ mờ ảo ảo, không khí như loãng ra, đẹp tựa chốn bồng lai kia,hai người vẫn quyết liệt mà đọ kiếm so tài.
Nhìn họ giống như một đôi uyên ương, sinh ra vốn đã dành cho nhau vậy.
- Cô nói ta chỉ dạy cho ta, xem ra là cô chỉ dạy cho ta mới đúng.
Võ công này của cô đâu có tầm thường.
Thời nghi nghiếng răng, vừa giằng co qua lại với chàng, vừa đáp:
- Cái này không đúng rồi, An Vương võ công cao cường như vậy, ta làm sao sáng bằng được.
Sao có thể chỉ dạy ngươi.
Cả hai không tiếc lời khen ngợi đối phương.
Quả thật là kẻ tám lạng, người nửa cân, không phân thắng bại! " Được lắm, đây là lần đầu có người mạnh như thế, có thể đấu cả chục hiệp với mình thế này!" - Cô nghĩ
Chàng nghĩ:" Không tệ! Không những võ công cao cường mà thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, hành động dứt khoát, kiếm pháp điêu luyện.
Quả là kì tài hiếm có.
Mới còn trẻ mà đã võ công cao cường thế này...!Không hổ là vợ của ta ".
Nghĩ xong thì mỉm cười.
Hai người áp sát nhau ở cự li gần.
Chực chờ lúc ấy, cô cúi thấp người, xoáy chân theo chiều kim đồng hồ.Cát bụi, lá cứ thế theo gió bay lên giữa không trung, che khuất tầm nhìn của chàng, khiến chàng phải lấy tay che lại.
Vì một phút lơ là mà thanh kiếm của cô đã kề lên cổ chàng.
Cuộc so tài đã kết thúc.
- Ngươi thua rồi!
Cô đắc ý chĩa kiếm về phía chàng mà phán, nhưng thay vì bất ngờ, chàng lại nở một nụ cười bí hiểm.
- Chưa đâu...
Chàng lại nói một câu đầy tự tin.
Chưa kịp để cô hiểu ra thì người trước mắt bỗng dưng mờ dần rồi biến mất.
Hóa ra chỉ là một ảo ảnh.
Đương lúc quay đầu thì kiếm chàng lại kề trên cổ cô.
- Nhìn cho rõ đấy, đây là chiêu ảo ảnh phân thân.
Cô có chút