Đang lúc định mở ra thì Bắc cận vệ đem người đuổi đến.
Thấy trên tay cô cầm hộp gỗ liền nghĩ cô chính là tên hắc y nhân kia
- Bên đó, bắt lấy cô ta!
Cô đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Bắc cận vệ đã cho người vây kín cô, chĩa những lưỡi kiếm sắc nhọn về phía cô
- Đầu hàng đi, ngươi đã không còn đường lui rồi.
Đừng tưởng thay đổi y phục là có thể lừa được chúng ta
Và cứ như thế, cô bị bắt đến An vương phủ.
Sáng hôm sau...
- Ta đã nói rồi, ta không phải là thích khách gì hết.
Ta chỉ là một cô nương bình thường mà thôi, ta căn bản ta không biết đến cái thứ gọi là binh phù gì đó!!
Thời Nghi tỏ ra phẫn nộ và cố gắng giải thích.
Bắc Trân Thành không tin, anh ta đi đi lại lai xung quanh cô và tiếp tục tra hỏi:
- Nếu cô không phải là thích khách vậy tại sao cô lại ở đó? Đường lớn không đi lại thích chui vô hẻm nhỏ?
- Có một tên trộm đã giật lấy túi tiền của ta.
Ta vì đuổi theo hắn nên mới ở đó.
Đúng lúc các ngươi đi qua.
Chỉ vậy thôi
- Vậy..
tên trộm đâu?
- Ta thả chi hắn đi rối – Thời Nghi đáp
Bắc Trấn Thành cười cợt, không tin những điều mà cô nói
- Thả rồi? Được, vậy cô giải thích thế nào khi chiếc hộp ở trong tay cô? Đừng nói với ta là cô nhặt được đấy nhé?
- Thì đúng là vậy mà, đột nhiên nó rớt xuống đầu ta
Thời Nghi thản nhiên đáp, còn Bắc Trấn Thành nghe xong thì ôm bụng mà phá lên cười
- Hahahahah..
Này, nếu cô muốn bịa thì có thể bịa chuyện gì đó đáng tin hơn được không? Cái này cũng quá hoang đường rồi đấy.
Cô xem ta là gì? Con nít lên ba chắc?
Thời Nghi bị trói bằng giây thừng, trên một cột gỗ.
Nhà giam này thật âm u và lạnh lẽo, xung quanh dều tối om.
Ở đây không có chút ánh sáng nào.
Duy chỉ có những ngọn nến là ánh sáng duy nhất.
“ Cộc, cộc’’ Tiếng bước chân của ai đó đang ngày một gần.
Theo tiếng bước chân, những ngọn nến bỗng nhiên được thắp sáng.
Cả phòng giam tối tăm sáng rực lên.
Từ đằng xa, một nam nhân với khuôn mặt anh tuấn, phong thái ung dung đang điềm tĩnh bước đến.
Đôi mắt chàng lạnh lùng tựa băng, mang theo cả sựu chết chóc nhìn vào cũng khiến người khác rợn mình.
Một thứ ma lực thật đáng sợ bao bọc lấy toàn thân.
Không cần nghĩ nhiều, đó chính là An Vương
- Điện hạ! -Bắc Trấn Thành kính cẩn cúi đầu
- Thế nào rồi? –Chàng hỏi
Bắc Cận vệ lắc đầu, đáp rằng:.
truyện ngôn tình
- Đã tra khảo cả buổi tối rồi nhưng vẫn chưa tra hỏi được gì cả, cô ta rất kín miệng, một mực phủ nhận.
An Vương ghim thẳng đôi mắt chết chóc vào người cô.
Trong phút chốc cô cảm thấy lạnh gáy “ Con người này… trên người hắn tỏa ra một thứ ma lực kì lạ.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, vừa nhìn thôi cũng đã ớn lạnh.
Hắn ta chắc chắn không tầm thường.
Mình chưa gặp ai khiến mình cảm thấy bất an như vậy ’’
An Vương chậm rãi đi tới, ngồi vài bàn, điềm nhiên uống trà
- Không cần phải vội, bây giờ cô ta đang ở trong tay chúng ta, ắt sẽ có người muốn cứu cô ta ra.
Chúng ta mai phục ở đây, đợi bọn chúng tự sa vào lưới
Nói là vậy, nhưng giây sau An Vương liếc nhìn cô rồi đột ngột hất li trà nóng đang cầm về phía cô.
Ly trà cứ thế lao đến, nước nóng trong trà cũng bay tứ tung.
May mà cô đã tinh ý uốn người né được.
Quả là một phen hú hồn.
Cô tức giận, đầu như muons bốc lửa hỏi hắn:
- Này!Tên khia, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả
Chàng cười khểnh:
- Một cô nương bình thường mà thân thủ lại không tầm thường nhỉ? Cơ thể linh hoạt như vậy chắc là đã luyện tập không ít đây
Lời nói cùng lí luận chắc bén ấy khiến Thời Nghi phải cứng họng.
Bởi sự thật cô đã làm sát thủ nhiều năm.
Cơ thể đã được mài dũa,