Bắc Trấn Thành chống kiếm đứng dậy.
Anh ta thở dốc, trên người đầy những vết xướt lớn nhỏ."Hộc, hộc.
Khỉ thật đấy, sức mạnh gì vậy? Thật kinh khủng.
Cô ta đang bị thương vậy mà sao có thể di chuyển linh hoạt như vậy? Cô ta không đau đớn chút nào hay sao?"
Cả người Bắc cận vệ run lên.
Có lẽ,đây là lần đầu tiên anh ta đối đầu với một người mạnh thế này.
Từ bỏ ư? Không, anh ta vẫn cố gắng đứng dậy, dấu đi sự sợ hãi trong tim.
Bắc Trấn Thành nắm chặt thanh kiếm trên tay, vung kiếm một cách yếu ớt.
Từ nãy đến giờ giao đấu, thể lực của anh đã bị bào mòn đi không ít
- Còn muốn đấu ư? Không nhìn xem bộ dạng ngươi đã thành ra thế nào rồi.
Đúng là không biết tự lượng sức
Bắc Trấn Thành hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực tự hào mà nói:
- Ta đường đường là cận vệ thân cận của tướng quân.
Bao lâu nay anh dũng nơi chiến trường, đã lấy đầu của không biết bao tướng giặc hung bạo.
Ta thà rằng hi sinh nơi sa trường cũng không bao giờ khoanh tay chịu trói.
Vì vậy, ta sẽ vẫn tiếp tục chiến đấu!!
Thời Nghi chép miệng
- Chậc, phiền phức quá!! Cứng đầu phết nhỉ?
Thời Nghi nở một nụ cười tà mị,sau đó cô vụt lao đến nhanh như một cơn lốc, tốc độ thật kinh khủng.
Đôi mắt Bắc Trấn Thành đảo đi đảo lại liên tục nhưng vẫn không nắm bắt được chuyển động của cô "Đâu rồi?! Cô ta nhanh quá! Mình...!hoàn toàn không thấy gì " Bắc cận vệ có chút hoảng loạn, vung kiếm chém vào khoảng không một cách bất lực.
Chỉ có thể phòng thủ chứ không thể tấn công.
Kinh nghiệm sát thủ dày dặn cho phép cô dùng được một số dị năng mà cơ bản là dị năng giúp cô có thể gia tăng tốc độ trong một thời gian dài.Thời Nghi cười một cách thích ở, ghé sát vào tai anh ta thầm thì:
- Này..
chậm quá rồi đấy
Chưa kịp phản ứng thì cô đã túm lấy cổ anh ta nâng lên.
Đôi chân Bắc Trấn Thành dần dần nâng lên khỏi mặt đất.
Anh ta càng vùng vẫy, cô càng siết chặt.
Trong ánh mắt cô loé lên tia lửa, đồng tử hiện lên một màu tối thật u ám, đáng sợ.
Giây phút tưởng chừng như anh ta sắp chết vì ngạt thì cô đột ngột thả hắn xuống, cười khinh:
- Muốn đấu với ta ư? Ngươi còn non lắm! Về luyện kiếm thêm mười năm nữa đi.
Sau đó cô biến mất trước mặt anh taTại thời điểm đó ở Bát Vương phủ, Bát Vương gia –Ngô Tử Khâm đang thong dong uống trà, ngâm thơ, vui thú với văn chương.
Nhị đệ của chàng là Ngô Tấn bước vào
- Ca, huynh đang làm gì vậy?
- Ngâm thơ, viết văn, giải khuây trong lòng
- Chà! Huynh đúng thật là có nhã hứng!
Căn phòng nhỏ được Tử Lâm xắp xếp rất ngăn nắp, đằng sau là cả một giá sách với đầy đủ các thể loại văn chương.
Trên tường treo hai bức họa mang tên “ Giang Sơn” của Lý Tuyên rất nổi tiếng.
Ngô Tấn nhìn quanh, chú ý đến một bức tranh vẽ hình ngọn núi mờ mờ ảo ảo trong làn sương trắng xóa mà thích thú.
Ngắm nhìn bức tranh như đang ở chốn bồng lai thiên cảnh, nhị đệ không khỏi tò mò:
- Ca, huynh mới sưu tầm thêm bức “Vọng Sơn” sao?
Tử Lâm ngừng bút, điềm tĩnh đáp:
- Là Hàn tiểu thư tặng.
Cô ấy biết ta thích tranh của Lý Tuyên nên đặc biệt cất công tìm kiếm tặng ta.
Thấy cô ấy có lòng như vậy nên ta đành nhận tấm lòng này
- Hàn Dung sao? Nha đầu này cũng được đấy, từ nhỏ đã đem lòng ái mộ huynh,một lòng si tình.
Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu! Cha của Hàn Dung là Hàn thái phó rất được tín nhiệm
- Vậy nên?
- Vậy nên