Bát Vương khuôn mặt điềm tĩnh mỉm cười và lấy ngón tay trỏ nhấn vào giữa trán của đệ đệ mình và nói:
- Ta nuôi đệ đúng là tốn cơm tốn gạo.
Theo ta bao nhiêu năm nay, đệ còn không hiểu tính ta hay sao? Mặc dù hôn nhân đại sự là chuyện chung thân cả đời nhưng...nó cũng là thứ để củng cố quyền lực.
Thời Nghi tuy ương bướng, không hiểu phép tắc nhưng hoàng thượng rất mực thương yêu.
Hơn nữa mẫu thân của nàng là Lệ Quý Phi rất tài giỏi.
Lúc sinh thời bà ấy đã chiêu mộ được không ít nhân tài ra giúp nước.
Hơn nữa quần thần trong triều nhiều người chịu ơn huệ lớn của bà ấy.
Nếu một khi nàng ấy gặp chuyện không biết sẽ có bao nhiêu người đứng ra bảo vệ đây? Có nàng ấy rồi thế lực của Ngô gia sẽ càng thêm vững mạnh
"Có điều nàng ấy cũng rất thú vị.
Nếu làm vương phi của ta cũng..." Nghĩ đến đây gương mặt chàng bỗng trở nên đỏ ửng, không dấu nổi vẻ ngượng ngùng
Về Thời Nghi, sau khi trốn thoát khỏi An Vương phủ, cô tìm được một ngôi miếu hoang để lánh nạn.
Cô bước những bước đầy khó khăn.
Sau khi vào trong, cô cẩn trọng nhìn xem xung quanh có ai hay không rồi mới đóng cửa lại.
Cô ngồi tựa vào một góc tường, thở không ra tiếng, sức lực dần cạn kiệt.
Vết thương trên cánh tay đã rỉ máu, cô gắng gượng nắm chặt cánh tay mình ngăn không cho máu chảy ra.
Nghiến răng chịu đựng cơn đau, cô tự động viên bản thân rằng:
- Không sao.
Chút đau đớn này có là gì.
Bao nhiêu lần làm nhiệm vụ, cận kề cái chết mình đều có thể vượt qua.
Lần này cũng không ngoại lệ
Rồi cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, cái tên cận vệ kia cũng thật lì đòn.
Đánh cho thừa sống thiếu chết như vậy mà hắn còn muốn chống trả.
Thật cứng đầu.
Cũng tại cái tên vương gia chết tiệt kia, hại mình bị đánh!! Khoan..
Đợi chút nào.
Lúc đó hình như còn gọi hắn là tướng quân.
Không lẽ hắn là An Định tướng quân sao?Trời ạ, nếu vậy thì sau này mình thảm rồi
Thời Nghi cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, cô đã thấm mệt.
Trong chốc lát cô cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi, hai mắt ríu lại.
Và cứ như thế cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.
Cô tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trong một căn phòng tồi tàn.
Thời Nghi bật phắt dậy, nhìn tới ngó lui.
Đúng lúc này, một thiếu phụ khuôn mặt hiền hậu bước vào.
Trên tay dắt theo một đứa bé rất kháu khỉnh chừng 3 tuổi.
Đứa trẻ tóc để trái đào, khuôn mặt rất đáng yêu, hai má hồng hào, bàn tay mũm mĩm, đôi mắt long lanh sáng ngời lên.
Nhìn thấy cô, thiếu phụ hết sức mừng rỡ, vội đến hỏi thăm:
- Cô nương, cô đã tỉnh rồi sao? Cô thấy trong người thế nào rồi?
Thời Nghi luống cuống hỏi:
- Vị tẩu tẩu này, là tẩu đã...!cứu ta sao?
Thiếu phụ gương mặt hiền hậu, nở nụ cười đáp:
- Đúng vậy, là ta đã cứu cô.
Thấy cô nương ngất xỉu ở miếu hoang, ta lay mãi mà cô không tỉnh lại.
Không còn cách nào khác ta đành đưa cô về đây.
À đúng rồi.
Chắc cô đói rồi có đúng không, ta có nấu ít cháo để ta mang đến cho cô.
- Tẩu tẩu..không cần phải vậy đâu
Chưa nói xong câu thì thiếu phụ đã nhanh chân bước ra cửa, để lại đứa trẻ đáng yêu ở đó.
Cô tiến lại gần, bế đứa trẻ lên, nhẹ nhàng chạm tay lên đôi má phũng phính ấy mà thốt lên:
- Đáng yêu quá đi mất.
Đã lâu rồi mình chưa thấy trẻ con
Bỗng nhiên cô khự lại, khuôn mặt đượm buồn.
Kể từ khi gia nhập tổ chức sát thủ thế giới cô đã không còn có thời