Khó trách lúc Hạ Chi Dã nhận được tài liệu học tập lại có phản ứng như vậy.
Cũng khó trách Lưu Việt nhận định thành tích cậu không tốt.
Hóa ra trong tổ nhỏ mà Nguyễn Điềm chỉ định, cậu mới là xếp sau.
Kết quả là cậu tự mình đa tình, không chỉ chuẩn bị những kiến thức cơ bản cùng với mấy loại đề dễ sai cho tiểu bá vương kiêm đương kim vô địch trường Tam trung, mà còn tự cao tự đại tỏ vẻ không cần đối phương giảng bài.
Múa may nửa ngày, vai hề lại là mình.
Càng kỳ quái hơn là hôm đó Hạ Chi Dã rõ ràng đã biết mình hiểu lầm nhưng chẳng thèm giải thích, còn mỗi ngày nhìn mình giúp hắn chỉnh sửa tư liệu rồi chỉnh sửa đề sai, sau đó thuận tay đè bẹp mình giành hạng nhất cả năm trường.
Quả thật là quá vi diệu.
*Raw là '简直就是妙妙他妈给妙妙开门,妙到家了啊', có một chị nói đây một kiểu chơi chữ để nói một điều gì đó vi diệu, kỳ diệu, vì nó mà tui xỉu ngang á.
Vì thế trong ngày lành khắp chốn mừng vui như thế này, tiểu Béo vốn dĩ vô cùng vui vẻ lại phát hiện khí áp gần mình thấp đến đáng sợ.
Lưu Việt bên cạnh mất mặt như vậy cho nên biến thành người chết, về tình cảm có thể tha thứ.
Nhưng hai vị phía sau, một người thi được hạng nhất cầm hai ngàn tiền học bổng, một người rửa sạch oan khuất phản kϊƈɦ thành công, còn ở chỗ này không vui là sao?
Hạ Chi Dã cũng có thắc mắc giống vậy, nghiêng người, chống đầu: "Tống Yếm? Yếm cưa? Yếm gia? Tống Đại Hỉ?"
"Gọi hồn à?" Tống Yếm không kiên nhẫn ngẩng đầu.
Hạ Chi Dã dựng thẳng một ngón tay: "Suốt một buổi sáng cậu không nói chuyện với tôi."
"Tôi nhớ là tôi nói cảm ơn rồi."
"Ngoại trừ cái này."
"Ngoại trừ cái này thì chúng ta không có gì để nói."
Tống Yếm cúi đầu, rũ mi, tiếp tục giải đề, vẻ mặt hờ hững.
Hạ Chi Dã: "..."
Quả nhiên, đàn ông xinh đẹp thì đều vô tình.
Vón dĩ cho rằng sau khi nói đạo lý với Lưu Đức Thanh có thể nhận được một cái ôm nhiệt tình cảm động đến rớt nước mắt của bạn học Tống Đại Hỉ xinh đẹp. Kết quả chẳng những không có cái ôm nhiệt tình, hơn nữa hình như còn lạnh lùng hơn cả ngày thường.
Vật nhỏ còn có lương tâm không hửm.
Hạ Chi Dã biết tiến mà lui: "Dù sao cậu cũng phải nói cho tôi giữa trưa muốn ăn cái gì chứ."
Tống Yếm: "Không cần, buổi chiều tôi phải đi bệnh viện tháo bột, buổi trưa tự mình ra ngoài ăn cơm."
"Tôi đi cùng cậu?"
"Cảm ơn ý tốt. Có thầy y tế."
"..."
Người nào đó đột nhiên trở nên khách khí như thế làm Hạ Chi Dã có chút không quen. Hắn vẫn tương đối thích bộ dáng Tống Yếm một khi không vui sẽ cho hắn một đấm rồi mắng hắn một câu ngu ngốc hơn.
Cho nên rốt cuộc mình đã đắc tội người ta ở chỗ nào?
Hạ Chi Dã nghĩ mãi không ra.
Vừa lúc lớp phó sinh hoạt đi ngang qua, ném cho Tống Yếm một cái hộp nhỏ: "Bưu phẩm của cậu này. Từ Bắc Kinh."
Tống Yếm thuận tay nhận lấy, lấy dao nhỏ ra, mũi dao quẹt theo đường băng dính, một lọ thuốc vô tình lăn ra ngoài.
Cậu đang cầm đồ nên không tiện khom lưng.
Hạ Chi Dã cũng không nghĩ nhiều, thuận tay nhặt giúp, ánh mắt trong lúc vô tình thấy được mấy chữ cái trêи thân lọ, nhăn mi, đang muốn đặt câu hỏi thì lọ thuốc đã bị ngang ngược cướp mất.
Ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Tống Yếm đang nhét lọ thuốc vào cặp, Hạ Chi Dã hỏi: "Cậu mất ngủ?"
"Không liên quan đến cậu."
Tống Yếm đóng khóa kéo, tiếp tục làm bài.
Đầu ngón tay Hạ Chi Dã duỗi đến trước mặt cậu, gõ hai lần, nhấn mạnh giọng điệu: "Có phải mất ngủ không hả?"
Tống Yếm không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra: "Tôi nói, không có liên quan với cậu. Nghe không hiểu?"
"Tại sao lại không có liên quan tới tôi?"
"Thế tại sao lại có liên quan tới cậu?"
"Tôi là bạn cùng phòng của cậu."
"Chúng ta thân lắm à?"
Một câu hỏi cực kỳ không kiên nhẫn buột miệng thốt ra, không khí thoáng chốc chìm vào một loại yên lặng vi diệu.
Tiểu Béo cảm thấy không ổn.
Loại cảm giác không ổn này tựa như ngày thường ba mẹ trong nhà cãi nhau đột nhiên một bên muốn nói ly hôn, vượt quá ngưỡng giá trị hợp lý khi giận dỗi bình thường.
Dù sao nửa tháng này Tống Yếm bị thương, Hạ Chi Dã chăm sóc như hình với bóng, hai người thân thiết như anh em sinh đôi cùng chung cơ thể. Bây giờ nói ra lời này thật sự có chút tổn thương.
Tống Yếm tựa hồ cũng hối hận một chốc, đốt ngón tay khẽ khựng lại, mí mắt nâng lên một nửa lại rất nhanh rũ xuống, tiếp tục vùi đầu làm bài, dường như chỉ lơ đãng chớp mắt một chút.
"Cho nên cậu đừng xen vào việc của người khác."
Giọng điệu cực kỳ xa cách lãnh đạm.
Hạ Chi Dã không nói nữa.
Chỉ nhìn khóe môi không tự giác căng thẳng cùng với xương cổ tay gầy đến lởm chởm của Tống Yếm, đột nhiên nhớ tới con mèo hoang trước cửa nhà lúc còn bé.
Xinh đẹp, cảnh giác, tính tình kém, động một chút là đánh nhau với mèo hoang khác khiến cho bản thân thương tích đầy mình. Có ngươi tốt bụng muốn nhận nuôi nhưng dù tốt đến đâu cũng chẳng chịu tỏ ra chút thân thiện với người ta.
Cho dù có người miễn cưỡng dùng đồ ăn thức uống làm quen, nhưng chỉ cần bị nó cho là có ý đồ xâm phạm lãnh địa thì ngay lập tức cong lưng dùng móng vuốt không chút lưu tình cào mặt.
Theo lời của người lớn thì chính là tâm tư của vật nhỏ từng chịu khổ đều rất nặng nề.
Nuôi như thế nào cũng không thân được.
Suốt một buổi sáng hai người không nói câu nào.
Buổi sáng tháo bột xong rời khỏi bệnh viện, Tống Yếm lại không muốn trở về trường học.
Chủ yếu là không muốn trở về đối mặt với Hạ Chi Dã.
Vì thế sau khi nói với thầy y tế thì định trực tiếp trở về ký túc xá ngủ bù.
Về đến dưới lầu mới phát hiện cửa lớn đóng chặt.
Trêи cửa còn dán một tờ thông báo đỏ tươi:
Quy định mới của quản lý ký túc xá: Nếu có học sinh vi phạm quy định ra vào ký túc xá trước khi tan học lúc năm giờ rưỡi tối và sau giờ tắt đèn lúc mười một giờ khuya phải kịp thời liên hệ với chủ nhiệm lớp và phòng giáo vụ để xác minh tình huống. Quy phạm kỷ luật, ngăn ngừa hiện tượng bất lương trốn học về trễ. Thông báo kết thúc.
Tống Yếm: "..."
Liệt mặt, câu lấy quai đeo cặp trêи vai, quay người đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Tháng chín, cái nóng vẫn chưa tiêu tan, không khí giống như bị ép chặt, luôn mang theo chút ẩm ướt oi bức.
Tống Yếm cầm lấy cổ áo đồng phục vỗ vỗ hai lần, không biết nên đi chỗ nào.
Đến Nam Vụ hơn nửa tháng, gần như mỗi ngày đều ngồi trêи chiếc xe đạp màu hồng của Hạ Chi Dã đi một đường hai nơi, cũng chưa từng đến chỗ nào khác.
Mà nhớ tới Hạ Chi Dã, Tống Yếm lại cảm thấy thời tiết càng bức bối.
Thật ra so với tức giận thì cậu cảm thấy mất mặt hơn nhiều.
Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng bản thân nhìn chằm chằm Hạ Chi Dã không cho hắn lên lớp ngủ gục hay chơi điện thoại rồi buộc hắn làm xong hết bài tập mỗi ngày, Tống Yếm lại cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Cho nên khi Hạ Chi Dã hỏi đến việc lọ thuốc, cậu chỉ thấy biên giới an toàn của mình hoàn toàn bị mạo phạm.
Dù sao nói đến chừng, bọn họ chẳng qua mới quen biết nửa tháng, nếu không phải cậu tự mình đa tình muốn đi giúp đỡ người nghèo thì vốn sẽ không có chút thâm giao nào.
Mà bây giờ Hạ Chi Dã, hạng nhất có, học bổng cũng có, từ đầu tới đuôi đều không cần mình, vậy sau này hai người cứ đừng quấy nhiều lẫn nhau, không ai nợ ai, thích làm gì thì làm.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Yếm cũng chẳng mấy vui vẻ.
Chỉ là cảm giác được trêи mặt đột nhiên có chút lạnh lẽo.
Ngẩng đầu nhìn mới phát hiện không biết khi nào trời đã bắt đầu đổ mưa.
Thật là chỗ nào cũng không suông sẻ.
Tống Yếm lạnh mặt, đang chuẩn bị quay đầu trở về lại đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng tranh chấp truyền tới từ đầu kia của ngõ nhỏ, mơ hồ còn kèm theo tiếng khóc của người già trẻ nhỏ cùng với tiếng chửi hùng hùng hổ hổ quen thuộc.
Sau khi đến Nam Vụ, người già cậu từng nói chuyện tổng cộng chỉ có một người duy nhất.
Tống Yếm đưa mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm không tốt, lập tức xoay người lấy di động ra, một bên gọi điện thoại một bên nhanh chóng chạy đến ngôi nhà ở tận bên trong ngõ nhỏ.
Vài người già đứng ở nơi cách không xa cửa sân sốt ruột xoay quanh, nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là cứu viện nên nhìn qua.
"Ai, cái người mặc đồng phục kia là tiểu Dã phải không?"
"Hình như không phải, ai da, đã gọi điện cho thằng bé lâu như vậy mà sao còn chưa đến."
"Đang là giờ học mà, không ra được cũng là bình thường."
"Ai da, không phải sắp tan học hả, thật là gấp chết mất."
"Này! Nhóc con! Nhóc là ai! Làm cái gì vậy!"
"Làm phiền nhường đường một chút."
Tống Yếm nhét chiếc điện thoại còn đang mở màn hình vào túi quần, đẩy cánh cửa khép hờ ra, quả nhiên nhìn thấy đám lông gà kiêu căng ngạo mạn diễu võ dương oai đang ngồi trong sân.
Mà ngay phía cửa, tiểu Mạt Chược đang duỗi cái tay ngắn củn của mình che trước người bà Lưu, gào khóc hết hơi: "Không cho mấy người bắt nạt bà nội của tôi! Không cho! Huhuhuhuhu..."
Gà lông đỏ dường như cảm thấy rất thú vị, tiến lên một bước, ngồi xổm xuống: "Ai bắt nạt bà nội của mày, là bà nội của mày thiếu tiền chưa trả bắt nạt tụi tao. Cơ mà tao thấy nhóc con mày lớn lên trông khá vui tai vui mắt, nếu mày thật tình thương bà nội thì không bằng theo tụi tao đi, bán mày để... A a a! Đau đau đau đau đau!"
Gã vốn dĩ muốn duỗi tay sờ mặt tiểu Mạt Chược, kết quả vừa duỗi được một nửa đã bị một cánh tay thon gầy tái nhợt nắm cổ tay.
Sau đó bẻ ngược ra sau, cạch một tiếng.
Lập tức đau đến mức khiến gã kêu to: "Đau đau đau! Mau buông ra! ** má mày là ai!"
"Ông của mày."
"?"
Còn rất chú ý bối phận?
Gà lông đỏ quay đầu lại nhìn: "Đệt! Sao lại là mày!"
"Là tao, làm sao?"
Đáy mắt đen nhánh của Tống Yếm chứa đầy khói mù cực kỳ không vui cùng với lệ khí.
Mấy người khác cũng đã nhận ra cậu chính là người bên đội của Hạ Chi Dã hôm nọ, nhớ lại lúc người kia đánh nhau, trong lòng có hơi sợ.
Chỉ có tên đầu đinh đang cầm đầu là trước kia chưa từng thấy, xoay xoay dao nhỏ trong tay, ngoài cười nhưng trong không cười: "Người anh em, cậu là cháu trai của nhà này?"
"Không phải."
"Nếu nói không phải vậy thì chuyện này không có liên quan gì tới cậu, tốt nhất đừng xen vào