"Không sao, bị thương ngoài da, chỉ là có khả năng sẽ lưu sẹo."
"A..."
Toàn bộ đồn cảnh sát đều là tiếng than đau lòng tiếc hận của nhóm cảnh sát nữ.
Lưu manh bên cạnh ước chừng bị mắng nửa tiếng: "?"
Làm sao vậy?
Đàn ông có chút sẹo thì làm sao?
Bọn họ toàn thân trêи dưới đều là sẹo, cũng chưa từng thấy có người đau lòng?!
Tựa hồ đoán được bọn họ đang suy nghĩ cái gì, một cảnh sát nữ trẻ tuổi quay đầu: "Có thể giống nhau à?"
Lưu manh: "?"
Không giống nhau chỗ nào?
"Các người suốt ngày chỉ biết đánh nhau ẩu đả, làm trái pháp luật, hai bạn học lại là con ngoan trò giỏi, nhân hậu hiếu thảo. Các người có cái gì để mà so sánh?"
"..." Đám lưu manh, "???"
Con ngoan trò giỏi? Nhân hậu hiếu thảo?
Mấy người mau nhìn kỹ xem lúc đánh nhau ẩu đả người bị đánh đến mặt mũi bầm dập rốt cuộc là ai?
Đám lưu manh khóc không ra nước mắt.
Dù sao người trừ đầu đinh, đám lông gà vô tích sự kia bị Tống Yếm đánh rất thảm.
Nhưng Tống Yếm lớn lên xinh đẹp sạch sẽ, khí chất cao quý lạnh lùng, ngồi im ở chỗ đó khiến cho người khác cảm thấy đây nhất định là học sinh ngoan.
Hơn nữa nhờ có mấy ông lão bà lão bên cạnh làm chứng, chứng cứ ghi âm tại hiện trường cùng với việc kịp thời báo cảnh sát, bây giờ Tống Yếm trong mắt các đồng chí cảnh sát quả thật là tấm gương hoàn mỹ thấy việc nghĩa gắng hái làm, bình tĩnh cơ trí, kính già yêu trẻ, phòng vệ chính đáng.
"Không hổ là đóa hoa nhỏ của tổ quốc, chấn hưng Trung Hoa dựa vào mấy đứa." Cảnh sát trưởng trong đồn cảm thấy rất vui mừng, "Nhưng mà sao lúc trước hai đứa không báo cảnh sát?"
Hạ Chi Dã ngồi ngay ngắn đoan chính, ngoan ngoãn đáp lời: "Bà nội lớn tuổi, con lại thường hay ở trường học, sợ đám người này chờ cơ hội trả thù."
Lúc nói chuyện mặt mày cúi thấp, lông mi khe khẽ run rẩy.
Cộng thêm miệng vết thương trêи đầu vai, nhìn qua hiểu chuyển đến đau lòng.
Làm cho cảnh sát trưởng đau lòng đến mức trực tiếp vỗ bàn, hét vào mặt đám lưu manh: "Các người cho vay nặng lãi phi pháp, dùng bạo lực đòi nợ, cố ý đả thương người khác, bị nghi ngờ có liên quan đến việc lừa đảo, phán bao nhiêu năm cũng đều dó các người gieo gió gặt bão! Ai dám trả thù chính là khiếu chiến pháp luật của quốc gia, phải chịu nghiêm trị! Nghe thấy không!"
Đám lưu manh ngơ ngác nhìn về phía Hạ Chi Dã: “?”
Anh đẹp trai gì ơi?
Đột nhiên nhu nhược như vậy là sao thế?
Cảnh sát trưởng lại cảm thấy bọn họ đang trắng trợn táo bạo uy hϊế͙p͙ bằng ánh mắt, quả thật là đang thách thức điểm mấu chốt
Đám lưu manh trăm miệng một lời: "Nghe thấy!"
"Không tồi." Cảnh sát trưởng lại quay đầu nói với bà Lưu, "Bà ơi, ba cứ yên tâm, sau này com sẽ điều động nhân thủ tăng cường tuần tra khu vực bà sinh sống, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện bạo lực này nữa đâu."
Bà Lưu nức nở: "Cảm ơn các cậu."
Tiểu Mạt Chược cũng ngẩng đầu, mặt dính nước mắt, ngọt ngào gọi một tiếng: "Cảm ơn bác cảnh sát ạ."
"Ai da, ngoan quá. Sau này gặp chuyện cứ đên tìm bác cảnh sát nhé, bác cảnh sát sẽ chống lưng cho con."
"Cũng có thể tìm chị cảnh sát nè, chị cảnh sát sẽ cho em ăn kẹo."
"Em ảm ơn chị xinh đẹp!"
"Đáng yêu quá đi."
Đồn cánh sát hòa thuận vui vẻ.
Đám lưu manh sắp bị bắt vào tù: "..."
Là bọn họ lỗi thời.
Mọi việc được giải quyết coi như hoàn mỹ.
Chỉ là sau khi giải quyết xong thì trời đã tối hẳn, trêи đường
Tống Yếm lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe.
Hạ Chi Dã thấy bỗng nói: "Giờ cậu định đi về đánh thức dì quản lý ký túc xá, sau đó làm kinh động đến Nguyễn Điềm và Lưu Đức Thanh, báo cho bọn họ biết chuyện cậu đánh nhau vào đồn cảnh sát?"
Tống Yếm đầu cũng không thèm nâng: "Leo tường."
Hạ Chi Dã: "Trêи vai tôi có vết thương."
Tống Yếm: "Cậu về nhà cậu."
Hạ Chi Dã: "Bác sĩ nói buổi tối tôi có khả năng phát sốt nhiễm trùng bất cứ lúc nào. Cậu nhẫn tâm thấy bà nội lớn tuổi như vậy còn phải thức đêm canh tôi hả?"
Hạ Chi Dã cúi đầu nhìn về phía Tống Yếm,
Tống Yếm ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt cũng viết rõ mấy chữ liên quan gì đến tôi.
Sau khi chứng kiến người này giả vờ đáng thương trước mặt cảnh sát ra làm sao,
Sau đó Hạ Chi Dã kéo cổ áo, lộ ra đài vai dính thuốc mỡ: "Tôi vì cứu cậu nên mới bị thương, đau lắm."
Nói còng còn tủi thân chớp mắt.
Có vài hạt mưa nho nhỏ vừa lúc rơi xuống cuối lông mi của hắn, ướt át không rớt, thẳng đến lúc nhẹ nhàng chớp mắt mới hôn lên nốt ruồi nhỏ trêи chóp mũi, sau đó nện lên chỗ hõm trêи xương quai xanh, bọt nước nhanh chóng vỡ tan.
Tống Yếm: "..."
Đau thì cứ đau, đừng có lộn xộn.
Tống Yếm vốn đang suy nghĩ nếu mình theo Hạ Chi Dã về nhà thì gian nhà lớn bằng bàn tay kia sao đủ cho bọn họ ở.
Kết quả Hạ Chi Dã lập tức mở ra cửa sân bên cạnh.
Bà Lưu thấp giọng giải thích: "Khi còn nhỏ tiểu Dã sống ở chỗ này với ba mẹ, sau này ba mẹ thằng bé không còn thì nó sống một mình."
Thì ra là như thế.
Nghĩ đến lúc ba mẹ Hạ Chi Dã mất, tuổi hắn cũng không lớn.
Một đứa nhóc choai choai, nói là bà nội chăm sóc hắn thì không bằng nói là hắn chăm sóc bà nội thì hơn, đã vậy còn nhặt được cô bé tiểu Mạt Chược không ai nuôi về nhà, cuộc sống kiểu này không biết đã trải qua như thế nào.
Đèn đường bên tường mờ nhạt khẽ lay động làm hiện lên bóng dáng cao dài mảnh khảnh của thiếu niên, nhưng lại không quá đơn bạc.
Tống Yếm đột nhiên cảm thấy lúc trước mình so đo mấy thứ đó thật là tẻ nhạt, móc dây đeo cặp đi theo Hạ Chi Dã vào nhà.
Nhà trệt khá nhỏ gồm một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một phòng tắm và một chiếc giường được quét dọn rất sạch sẽ. Trêи tường dán đầy poster của một ngôi sao với một nhóm nhạc rock anh roll nào đó. Trong phòng khách để một bộ trống Jazz và một bộ lego Star Trek, phòng ngủ còn có một cái máy tính cấu hình không tồi.
Nhìn cách bài trí thì chẳng thấy chút khó khăn nào trong sinh hoạt, ngược lại còn giống một đại thiếu gia lang thang không biết kiềm chế, cũng không biết người này kiếm tiền từ chỗ nào.
Trong lòng Tống Yếm còn đang nghi vấn nhưng không định hỏi thử.
Dù sao cậu cũng không thích bị người khác xâm phạm sự riêng tư, đương nhiên cũng không thích đi xâm phạm người khác.
So với cái này thì cậu càng để ý một vấn đề khác hơn: "Một cái giường?"
Hạ Chi Dã quay đầu lại: "Ừm, làm sao vậy?"
Cậu nói thử xem là làm sao.
Tống Yếm mặt không biểu tình: "Tôi không có thói quen ngủ chung với người mình không thân."
Hạ Chi Dã nghe vậy trầm mặc, cúi đầu, ngón tay chống chóp mũi, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Tống Yếm không có kiên nhẫn: "Có rắm mau phóng."
Hạ Chi Dã nghiêm túc nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ đang nghĩ xem cái người dù chen chúc trêи giường ở ký túc xá mà vẫn ngủ ngon lành cả đêm với tôi lúc trước là ai."
Tống Yếm: "..."
Hạ Chi Dã: "Với cả cái người nói chuyện của tôi cũng chính là chuyện của cậu ấy trong đoạn ghi âm mà hôm này cậu đưa cho mấy chú cảnh sát ở đồn là ai mà thôi."
Tống Yếm: "..."
"Ai da, sao mà tự nhiên nghĩ không ra vậy ta." Hạ Chi Dã xoa cằm, giọng điệu thái quá nhưng lại chẳng có chút buồn rầu nào.
Tống Yếm: "..."
Nghĩ không ra thì cứ móc não mình ra luôn đi, tốt nhất là cả đời cũng đừng nhớ tới.
Cậu thật sự bị khùng mới có thể theo Hạ Chi Dã về nhà.
Trực tiếp xoay đầu chạy lấy người, không chút dây dưa dài dòng.
Hạ Chi Dã vội túm chặt cổ tay của cậu: "Cái người này sao lại
Chọc mẹ mi.
Bộ nuôi mèo hay gì.
Tay Tống Yếm dùng sức muốn rút ra, Hạ Chi Dã lại nắm lấy cổ tay lôi về.
Tống Yếm không đứng vững, thiếu chút nữa lảo đảo vì bị kéo, vừa mới chuẩn bị nổi khùng thì đỉnh đầu đã truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Được rồi, đừng giận nữa, là tôi sai."
"?" Cả người Tống Yếm dừng lại, ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt giống như thấy quỷ.
Hạ Chi Dã rũ mắt nói: "Không phải lúc sáng cậu giận à?"
Tống Yếm: "..."
"Tôi cân nhắc nữa ngày mới đoán được cậu giận vì cái gì, nhưng tôi thề, tôi thật sự không muốn trêu cậu hay xem cậu như trò đùa. Chỉ là cậu lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt cách người ngàn dặm, khó có khi chủ động nói với người ta hai câu. Nếu như tôi nói thẳng tôi không cần mấy tập tài liệu đó cũng không cần cậu phụ đạo thì cậu nhất định sẽ không để ý đến tôi. Tôi chỉ nghĩ sau này hẳn nói chứ không có ý gì khác."
"..."
"Cho nên bây giờ tôi muốn xin lỗi cậu, cậu đừng giận tôi có được không."
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi tí tách, xua tan chút khô nóng cuối hè, hơi lạnh lan tỏa trong không khí với mùi thơm ngào ngạt của hoa mộc.
Tiếng nói thiếu niên dịu dàng trầm thấp, mang theo ý dỗ dành đầy kiên nhẫn.
Hai người mặt đối mặt trước khung cửa nhỏ hẹp, thân thể gần như dán sát vào nhau. Mỗi khi Hạ Chi Dã nói chuyện, hơi thở phả vào tóc trêи trán của Tống Yếm, có cùng một độ ấm với lòng bàn tay đang bao lấy cổ tay của cậu.
Tống Yếm đột nhiên cảm thấy chuyện này giống như là mình vô cớ gây rối: "Mẹ nó ai giận cơ chứ. Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu dỗ con gái đó."
Hạ Chi Dã khẽ nâng mi: "Tôi dỗ con gái lúc nào?"
Tống Yếm tức giận ngước mắt: "Không phải cậu từng hẹn hò với bốn mươi mấy cô bạn gái à?"
"??"
"..."
Nhận ra hình như mình nói có hơi nhiều, Tống Yếm lạnh mặt đẩy hắn ra: "Không có giận. Tôi nói không thân là nghiêm túc."
"Được, vậy thì không thân."
Động vật họ mèo đều như vậy, ngạo kiều, cứ vuốt lông là được.
Hạ Chi Dã đã có một cuốn bí kíp nuôi bạn cùng bàn, cười có lệ cho qua một câu, xoay người lấy một bộ đồ ngủ ra từ trong tủ quần áo: "Ngăn tủ