Hiện trường chết chóc man tính xã hội rầm rộ như chuyện nói xấu người ta bị chính chủ bắt nay tại tại trận, cách giải quyết thường là người nói xấu chủ động xin lỗi rồi giải thích dỗ dành người khác để tìm ra phương án giải quyết.
Nhưng mà tình hình Tống Yếm đã tệ nhiều năm như vậy rồi, năng lực nhìn nhận lại bản thân chẳng ra gì. Dưới loại tình huống kiểu này, điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là định vị trêи vòng bạn mà hôm qua Hạ Chi Dã đăng lên hình như ở khách sạn này.
Cho nên tại sao Hạ Chi Dã lại ở khách sạn? Chẳng lẽ là đến gặp chị gái yêu của hắn?
Nghĩ như vậy, Tống Yếm nhấc mắt, vẻ mặt và giọng điệu đều tràn ngập sự chất vấn lạnh nhạt: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Hạ Chi Dã vốn muốn một lời giải thích khẽ nâng mi.
Vật nhỏ này gạt mình trộm trở về Nam Vụ rồi đến khách sạn với người khác thì thôi, còn bị mình bắt được vụ bịa đặt phỉ báng ngay tại trận, kết quả chẳng những không ngoan ngoãn nhận sai, còn đúng lý hợp tình hỏi ngược lại mình?
Xem ra thật sự rất kiêu ngạo.
Hạ Chi Dã híp mắt nhìn về phía Tống Yếm, tựa hồ là đang đe dọa.
Tống Yếm lại vẫn nhướng mi như cũ, vẻ mặt đúng lý hợp tình.
Hạ Chi Dã đe dọa ba giây, không có hiệu quả, sau đó khẽ cười một tiếng: "Quên đi."
Tống Yếm vẫn lãnh đạm như cũ: "Quên đi cái gì?"
Hạ Chi Dã lười biếng nói: "Không có gì, chỉ là hôm qua để đồ ở quầy lễ tân, hôm nay tới lấy lại thôi."
"Chị gái của cậu đâu?"
"Được bạn trai đón đi rồi."
"..."
Hóa ra là lén phén với cả phụ nữ có chồng.
Bây giờ Tống Yếm hoàn toàn không muốn xin lỗi.
Hải vương, trai đểu, cực kỳ ghét, bảy chữ, rõ ràng, rành mạch, tất cả đều là sự thật.
Nhưng Thẩm Gia Ngôn bên cạnh trong lòng có hơi băn khoăn, đứng phía sau hai người, chọt ngón tay: "Ừm, cái này, cái kia, chính là..."
Muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa nhìn vào tư thế của Tống Yếm hình như cũng không định xin lỗi đối phương, trong lúc nhất thời cậu chàng không biết làm sao cho phải.
Cũng may Hạ Chi Dã như là cuối cùng cũng thấy cậu chàng: "Vị này là?"
"Ồ, chào cậu, tôi là Thẩm Gia Ngôn, là thanh mai trúc mã của tiểu Yếm." Thẩm Gia Ngôn tung ta tung tăng chạy về phía trước hai bước, bám lấy cánh tay Tống Yếm.
Vóc dáng nam sinh không cao, lớn lên trắng mềm, ngũ quan tinh xảo, mái tóc hơi xoăn, hai mắt chớp chớp như cún con.
Một chút cũng không có đáng yêu như khuôn mặt chù ụ của Tống Yếm.
Hạ Chi Dã rũ mắt nhìn cánh tay đang bám vào Tiểu Yếm ba giây, đưa ra kết luận lệch ʍôиɠ đến Thái Bình Dương vậy đó.
"Thanh mai trúc mã?" Hắn hỏi lại một câu.
Thẩm Gia Ngôn trầm mặc một chút: "Hoặc là... Trúc mã trúc mã? Dù sao chính là cái loại từ nhỏ lớn lên mặc chung một cái quần ngủ chung một cái giường á." . TruyenHD
Thì ra bạn học Tống Đại Hỉ vẫn luôn cách người vạn dặm đã từng ngủ chung giường với một người đàn ông khác.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này hình như tối nay cũng định ngủ chung một giường.
Còn nói không có ai thích mình, có người uống say thật cách biết làm nũng.
Hạ Chi Dã nhìn vali trong tay Tống Yếm, hỏi: "Tối nay không về?"
Tống Yếm hờ hững đáp: "Ừ."
Nhìn thấy Tống Yếm tích chữ như vàng có chút thiếu đánh, Thẩm Gia Ngôn vội vàng giải thích: "Tôi không thân thuộc với Nam Vụ cho lắm nên muốn để tiểu Yếm dẫn tôi đi đây đi đó dạo chơi."
Hạ Chi Dã gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó phản bác: "Nhưng thật ra cậu ấy cũng không thân thuộc lắm đâu."
Thẩm Gia Ngôn: "?"
"Cậu ấy mỗi ngày đều ở trường học, không có thời gian ra ngoài đi dạo. Nếu hai cậu có cần thì tôi cũng có thể làm người dẫn đường cho cả hai."
Thanh âm của Hạ Chi Dã rất êm tai, khi cười cũng rất câu dẫn, sau khi bắt quả tang bọn họ nói xấu chẳng những không tức giận mà còn chủ động đề nghị giúp đỡ, quả thật chính là xinh đẹp tốt bụng.
Độ hảo cảm của Thẩm Gia Ngôn dần dần tăng lên, vừa định nói 'được thôi được thôi', đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Yếm làm thụt luôn, vì thế lời nói vừa đến bên miệng lập tức biến thành một câu thật cẩn thận: "Tiểu Yếm, mày thấy sao?"
Tiểu Yếm không muốn thấy gì hết.
Xách theo vali đi đến trước quầy lễ tân mà chẳng thèm ngoái lại.
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy nếu Tống Yếm không thích Hạ Chi Dã, cũng không nên miễn cưỡng, chỉ đành từ bỏ.
Đang chuẩn bị tung ta tung tăng đuổi theo, lúc đi ngang Hạ Chi Dã, lại nghe trêи đỉnh đầu truyền đến ba chữ nhẹ như bay: "Bé dâu tươi?"
Thẩm Gia Ngôn như bị sét đánh, ngốc nghếch đứng im.
Ba giây sau, mới cứng đờ mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ: "Cậu, sao cậu lại biết? Chẳng lẽ cậu nghe lén tiểu Yếm?"
"..."
Tuy rằng mạch não của bản thân Hạ Chi Dã cũng đã đủ đặc biệt, cũng có hơi theo không kịp tốc độ tư duy của Thẩm Gia Ngôn.
Vốn đang muốn bịa chuyện nói đối, nhưng dựa trêи chỉ số thông minh của bạn học nhỏ này thể hiện ra mà nói, có khi mình bịa cái gì cũng tin, nên có chút không đành lòng, chỉ bình tĩnh nhắc nhở: "Đêm qua chơi game ngoại trừ bạn của tôi thì cũng chỉ có bé dâu tươi."
Thẩm Gia Ngôn: "..."
Lúc này cậu chàng mới nhớ đến vừa rồi mình đã nói một đống lời nhảm nhí.
"Nhưng cứ yên tâm, tôi sẽ bảo mật thay cho cậu." Hạ Chi Dã cười đến cực kỳ thiện lương.
Thẩm Gia Ngôn nửa tin nửa ngờ: "Thật à?"
"Đương nhiên là sự thật. Tôi tin tưởng nhân phẩm bạn bè của Tống Yếm, cũng tin tưởng và tôn trọng sở thích đặc biệt hay nỗi khổ bất đắc dĩ của mỗi người, cho nên nếu cậu không muốn nói, ta sẽ giữ bí mật thay cho cậu, đừng lo lắng." Giọng điệu của Hạ Chi Dã dịu dàng trầm thấp, biểu tình chân thành đứng đắn.
Thẩm Gia Ngôn nghe vào trong tai mà cảm thấy thấm vào phế phỉ, vô cùng cảm động,
Hạ Chi Dã gật gật đầu: "Đúng không, tôi cũng thấy thế, chúng ta thật tốt. Chỉ tiếc... Ai."
Hạ Chi Dã cúi đầu thở dài, hàng mi cong dài rũ xuống, con ngươi nhạt màu cất giấu nỗi buồn đau của tuổi trẻ trêи QZone.
*QZone là một app bên Trung Quốc cho phép người dùng đăng hình, nghe nhạc, viết nhật ký, đăng status...
Thẩm Gia Ngôn nhìn mà trong lòng căng thẳng: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc Tống Yếm có hiểu lầm về tôi, không thích tôi, cậu ấy luôn cảm thấy tôi có rất nhiều bạn gái, là một tên trai đểu, nhưng chưa từng yêu đương một lần nào cả, không biết cậu ấy nghe được lời đồn này ở đâu. Vốn đang muốn tìm một cơ hội giải thích cặn kẽ với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không muốn quan tâm tới tôi."
Giọng điệu Hạ Chi Dã tràn ngập đầy bất đắc dĩ và bi thương.
Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời vừa áy náy vừa đồng tình vừa chua xót.
Dù sao cậu chàng hình như biết được hiểu lầm của Tống Yếm đối với Hạ Chi Dã là xuất phát từ đâu.
Nếu Hạ Chi Dã thật sự không phải hải vương trai đểu, vậy chẳng lẽ là mình tra tư liệu sai à?
Nghĩ, Thương Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã.
Vóc dáng quả thật rất cao, nhưng dáng người thiếu niên thon dài mảnh khảnh, lớp lên đẹp trai sạch sẽ, tính tình cũng tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, còn tự nguyện giữ bí mật giúp mình, loại người này sao có thể là trai đểu?
Nhất định là trước kia mình đã hiểu lầm hắn.
Cởi chuồng cần người cột chuông, cái nồi này mình nhất định phải đội.
Thẩm Gia Ngôn lập tức vỗ vỗ ngực: "Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi! Chưa khiến tiểu Yếm thích cậu, tôi sẽ không rời đi!"
Hạ Chi Dã cười tươi giống như con cáo già sắp trộm được gà: "Thế thì vất vả cho bạn học tiểu Thẩm rồi."
Thẩm Gia Ngôn vốn dĩ đã chuẩn bị lì lợm la ɭϊếʍ, kết quả vừa mới nêu ra một câu để tối nay Hạ Chi Dã cùng đi chơi với bọn họ, Tống Yếm đã lạnh nhạt trả lời: "Tùy mày."
Thẩm Gia Ngôn ẩn ẩn cảm thấy hình như có chỗ không đúng, nhưng trí lực không duy trì đến lúc phát hiện không đúng ở chỗ nào, vì thế trực tiếp từ bỏ việc tự hỏi, vui vui vẻ vẻ thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Hiếm khi trời tối mà không mưa, chợ đêm được xây bên xông, gió sông nhè nhẹ, ánh đèn rực rỡ, trong không khí tràn ngập mùi nước cốt lẩu.
Thẩm Gia Ngôn nhìn chỗ nào cũng thấy hiếm lạ.
Đi tới đi lui, vừa quay đầu lại, đã thấy Hạ Chi Dã đang nghiêng đầu cười cười nói gì đó với Tống Yếm, mà Tống Yếm chỉ lạnh mặt mạnh mẽ vỗ cái 'bốp' lên cái móng vuột đặt trêи bả vai của mình xuống.
Đánh rất tàn nhẫn.
Rất là quen thuộc.
Thoạt nhìn tiểu Yếm quả thật không hề thích bạn cùng phòng của cậu chút nào.
Nhưng Thẩm Gia Ngôn cảm thấy như vậy không tốt, dù sao ở nơi đất khách quê người có thể gặp một người có thể chịu đựng tính tình của Tống Yếm, thật sự rất khó.
Hơn nữa anh đẹp trai tên Hạ Chi Dã này không chỉ không giống tên hung thần ác sát trong truyền thuyết, ngược lại rất dễ nói chuyện, cũng rất trượng nghĩa, còn rất nhường nhịn Tống Yếm, có cảm giác là một người rất đáng tin cậy.
Cho nên vì tránh khỏi việc Tống Yếm cô đơn sống một mình ở Nam Vụ hai năm, cũng là vì đèn bù sai lầm mình từng phạm phải, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy chuyện trợ giúp Tống Yếm hòa hoãn quan hệ với Hạ Chi Dã rất cấp bách.
Nghĩ, Thẩm Gia Ngôn hô: "Tiểu Yếm, nơi này có bán vòng tay ước nguyện nè, mỗi người chúng ta mua một cái đi, cho có cái điềm tốt."
Cái gọi là vòng tay ước nguyện chính là vòng tay hạt châu bình thường, sau đó chọn một hạt châu, để thợ thủ công khắc lên bên sườn một dòng chữ nhỏ khó coi mà không cần dùng kính lúp, xem như thực hiện ước nguyện.
Gian hàng nằm cạnh một cái hang Bồ Tát bên sông, nghe nói hạt châu đều đã được khai quang, có mấy streamer nổi tiếng tới đây chơi thuận tiện đề cử một chút, gian hàng này thành gian hàng nổi tiếng trêи internet.
Giá cả nước lên thì thuyền lên, cơ bản chính là lừa tiền của học sinh tiểu học, khách du lịch, và mấy người có thuế IQ thấp.
*Thuế IQ: Còn được gọi là thuế IQ thấp, một từ thông dụng trêи Internet, đề cập đến việc thiếu phán đoán khi mua sắm, tức là hiệu suất của chỉ số IQ thấp và lãng phí tiền.
Tống Yếm không có hứng thú.
Thẩm Gia Ngôn lại túm cậu làm nũng: "Ai da, tiểu Yếm, đến cũng đến rồi, mỗi người mua một cái không được hở."
Con người Thẩm Gia Ngôn là kiểu ngốc nghếch nhiều tiền chân chính, còn rất biết quấn người, nếu muốn vật gì thì có thể lải nha lải nhải đến mức lỗ tai đóng kén.
Trước kia gặp loại chuyện này, Tống Yếm hình như đều lười phản ứng, trực tiếp bỏ tiền chạy lấy người, coi như là vì tên ngốc quyên tiền làm từ thiện.
Nhưng lần này có Hạ Chi Dã ở đây.
Mấy trăm đồng một chuỗi, đối với Tống Yếm và Thẩm Gia Ngôn mà nói thì chính là chuyện tiện tay, nhưng đối với Hạ Chi Dã thì là một gánh nặng không hề nhỏ.
Nếu mình hoặc Thẩm Gia Ngôn bỏ tiền mời khách, theo tính cách của Hạ Chi Dã thì nhất định sẽ không nhận, còn nếu một mình Hạ Chi Dã không mua, tên ngốc Thẩm Gia Ngôn kia lắm miệng đi hỏi, khó tránh khỏi xấu hổ.
Vì thế Tống Yếm lạnh nhạt nói một câu: "Không có hứng thú."
Nói xong chuẩn bị rời đi.
Hạ Chi Dã lại để tay lên bả vai Tống Yếm, lười biếng nói với Thẩm Gia Ngôn: "Cái vòng tay màu xanh nhạt bên kia rất thích hợp với cậu."
"Thật không?" Thẩm Gia Ngôn vô cùng cao hứng đi thử cái vòng tay màu xanh lá cây kia, "Thật này."
Ông chủ bán vòng tay vừa nhìn thấy bộ dạng của ba người, rất nhanh đã phán đoán ra tình hình, cười tươi rói với Thẩm Gia Ngôn: "Bạn học nhỏ lớn lên đáng yêu đeo vòng màu xanh nhạt rất đẹp, hai bạn học nam thì đeo kiểu vòng đá hắc diệu thạch sẽ đẹp lắm, hơn nữa kiểu này chỉ còn thừa lại hai cái, mua một tặng một."
Có thể nơi này thu được nhiều thuế IQ như vậy đều là người có chút tầm nhìn.
Vòng màu xanh nhạt mát mẻ nghịch ngợm, hợp với Thẩm Gia Ngôn.
Cặp vòng hắc diệu thành này không có bất kỳ trang trí dư thừa nào cả, chỉ là một dây trong đó có đính một viên đá mặt trăng màu xanh biển ở chính giữa, dây còn lại thì màu hồng nhạt, trong cảm giác lạnh lẽo có thêm chút mềm mại, ngắn gọn lưu loát, tỉ lệ không tồi.
Chủ yếu chính là mua một tặng một.
Nếu vậy mình mua một chuỗi, đưa một chuỗi kia cho Hạ Chi Dã, thì có thể làm thảo mãn ước nguyện của Thẩm Gia Ngôn để cậu chàng khỏi càu nhàu, cũng có thể tự nhiên không cần Hạ Chi Dã trả tiền, còn có thể hóa giải rất nhiều sự xấu hổ.
Vì thế Tống Yếm trực tiếp hỏi: "Bao nhiêu tiền."
Chủ quán đáp: "688."
Tống Yếm mở Alipay, quét mã, nhận lấy vòng tay từ chủ quán, lạnh mặt nhét cái vòng đính đá mặt trăng màu hồng nhạt vào trong tay Hạ Chi Dã.
Đuôi mày của Hạ Chi Dã hơi nhướng, làm như dò hỏi.
Tống Yếm rũ mi, tròng cái vòng lên xương cổ tay: