Lúc mới vừa cúp điện, Hạ Chi Dã thật ra cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Hắn vốn đang nghịch chiếc vòng trêи xương cổ tay, nghe thấy tiếng thét chói tai xung quanh mình, vừa ngẩng đầu, phát hiện nơi này đã đen nhánh một mảnh, ngoại trừ vài ngọn đèn bên sông thì cũng chỉ có ánh sáng trong điện thoại của mỗi người.
Mà điện thoại của Tống Yếm còn ở trêи bàn.
Tối lửa tắt đèn, không có điện thoại thì gần như bước đi gian nan, lỡ đâu Tống Yếm không cẩn thận bị ngã thì làm sao đây.
Chân của nhóc què mới khỏi không tới mấy ngày, không thể lại què thêm lần nữa.
Hạ Chi Dã nghĩ vậy, cầm lấy điện thoại Tống Yếm đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Quán lẩu này cũng coi như có chi phí mặt tiền khá cao, nhà vệ sinh được trang trí thành một ngôi nhà bằng trúc cổ kính, còm đốt huân hương, xung quanh vô cùng an tĩnh, tựa như không có bất kỳ người nào.
Hạ Chi Dã đẩy cửa bên ngoài ra, lười biếng kêu một tiếng: "Tống Đại..."
Chữ 'Hỉ' còn chưa ra khỏi miệng, nương theo ánh sáng mỏng manh trêи điện thoại nhìn thấy thân ảnh đơn bạc quen thuộc kia đang nằm trêи bồn rửa tay, thở phì phò từng hơi từng hơi.
Một tay chống lên mặt đá cẩm thạch bên cạnh, một tay nắm chặt cổ áo, mu bàn tay bưởi vì dùng sức quá độ mà gân cốt phồng lên. Màu da vốn hơi lạnh dưới ánh đèn điện thoại hiện ra một loại trắng bệch, thái dương còn lấm tấm mồ hồi tinh mịn.
Không có người bình thường nào sợ tối sẽ có phản ứng kiểu này.
Hơn nữa bọn họ ở chung lâu như vậy rồi, ngoại trừ mất ngủ, trước nay cũng chưa từng thấy Tống Yếm có gì bất thường.
Không đúng, cái hôm Tống Yếm uống say hình như rõ ràng tỏ vẻ buổi tối không quá thích ở trong phòng một mình.
Cho nên chẳng lẽ Tống Yếm không thể ở một mình trong không gian vừa kín vừa tối?
Hạ Chi Dã nghĩ như vậy, nháy mắt thu hồi lại vẻ mặt không đứng đắn, tiên lên đỡ lấy vai Tống Yếm, thấp giọng kêu một tiếng: "Tống Yếm."
Nghe thấy giọng nói của hắn, Tống Yếm trong nháy mắt rũ bỏ hết tất cả sức lực, ngón tay chống lên mặt đá cẩm thạch từng chút xòe ra, Hạ Chi Dã ôm lấy vai cậu, xoay người cậu qua đây, ôm vào trong lòng.
Thiếu niên từ trước đến nay đều lạnh lùng mạnh mẽ lúc này đây không có cứng rắn đẩy hắn ra, mà là giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cuối cùng vậy, gắt gao nắm lấy eo Hạ Chi Dã.
Cái trán áp vào bờ vai rộng lớn của Hạ Chi Dã, hít thở từng hơi chút mùi hương cam quýt quen thuộc trêи người của hắn, như là đang tìm kiếm cảm giác an toàn khát cầu đã lâu nào đó.
Đó là một tư thế hoàn toàn tin cậy, thậm chí là tin cậy đến khát vọng.
Hạ Chi Dã chưa từng thấy một Tống Yếm như vậy, vươn tay, mềm mại hữu lực ôm cậu vào trong lồng ngực, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể cùng với tiếng tim đập của mình để truyện một ít ấm áp và an ổn trong khả năng cho phép cho người kia.
"Đừng sợ, không sao hết, tôi đây."
Ba cụm từ ngắn ngủi, là sự tín nhiệm và an ủi không tiếng động mà ăn ý ở trong bóng đêm.
Một khắc kia, Tống Yếm giống như một lữ khách lẻ loi trong sa mạc rất lâu, rất lâu và rất lâu, cuối cùng cũng tìm được ốc đảo tươi mát ngọt ngào có thể tiếp nhận cậu, đạt được cảm giác an bình và dung túng mong ước đã lâu, sau đó thì ngay cả một cử động cũng không dám động mà sa mình vào trong.
Cậu nghĩ, chẳng sợ đây chỉ là ảo ảnh tạm thời, cậu cũng tự nguyện cứ thế chết đi trong ảo giác, còn tốt hơn việc tiếp tục một mình đau khổ gắng gượng trong sa mạc vô vọng.
Cậu ỷ lại và hưởng thụ cái ôm này, thẳng đến khi tiếng mở cửa kẽo kẹt phá tan tất cả ảo ảnh.
Hạ Chi Dã nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn một tay bật đèn pin điện thoại, một tay không bưng cái gì, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bọn họ.
Hắn ôm Tống Yếm, hơi rũ mi, ý tứ đại khái chính là muốn tỏ vẻ 'Cậu có biết có chuyện gì xảy ra không?'.
Như vào trong mắt của Thẩm Gia Ngôn lại biến thành 'Sau cậu lại ở đây?' 'Cậu không rõ là mình có nên ở chỗ này hay không à?' 'Nhìn thấy hình ảnh như vậy thì không phải cậu nên lanh lẹ mà cút đi à?'
Vì thế ɖu͙ƈ vọng cầu sinh khiến cậu chàng chuẩn bị giả vờ như chưa nhìn thấy gì hết, quay đầu rời đi.
Nhưng mà 'cạch' một tiếng, điện lực khôi phục, trong phòng trong nháy mắt sáng ngời ngời.
Tống Yếm cũng ghé vào trêи người Hạ Chi Dã điều chỉnh lại trạng thái xong xuôi, nghe thấy tiếng động, buông tay ra, đứng thẳng dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt một lười khó nói hết của Thẩm Gia Ngôn, sau đó mặt mày khôi phục lại sự hờ hững: "Có việc?"
"..."
Thẩm Gia Ngôn không dám nói có việc.
Dù sao kinh nghiệm nhiều năm xem phim truyền hình nói cho cậu chàng biết, người phá vỡ gian tình đều không có kết cục tốt đẹp.
Mà sau khi phá vỡ gian tình còn không có mắt nhìn hào phóng thừa nhận thì càng chết không nơi chôn thân.
Vì thế run run rẩy rẩy bưng đĩa dưa chua trong tay lên: "À ừm, chỉ là muốn đến hỏi hai người... Ăn không?"
"..."
Tống Yếm và Hạ Chi Dã nhìn tấm biển trước cửa nhà vệ sinh, lại nhìn đồ vật nhão nhoẹt màu sắc quỷ dị trêи cái đĩa trong tay của Thẩm Gia Ngôn, trầm mặc rời khỏi hiện trường vụ án.
Để lại Thẩm Gia Ngôn một mình ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, bắt đầu phản ứng lại xem có chỗ nào không đúng.
Sao nói Tống Yếm rất ghét Hạ Chi Dã mà??
Tại sao bây giờ lại biến thành cậu chàng khóc thút thít dưới gầm xe?!
Trở lại chỗ ngồi, ai cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi.
Tống Yếm không muốn nói.
Hạ Chi Dã thì biết Tống Yếm không muốn nói cho nên không nói.
Mà Thẩm Gia Ngôn rõ ràng muốn nói nhưng không biết rốt cuộc mình có nên nói hay không.
Bầu không khí trêи bàn ăn rất là không ổn.
Vốn dĩ cũng không gọi bao nhiêu thịt, còn bị Hạ Chi Dã gắp cho Tống Yếm, nhưng Thẩm Gia Ngôn làm một tên tham ăn lâu năm lại chẳng nói gì, chỉ yên lặng quan sát hành động của hai người, càng nhìn càng thấy không thích hợp.
Cái này mà nói là ghét à? Là cậu chàng có hiểu lầm gì với từ ghét, hay là Tống Yếm đối với từ ghét có sự hiểu lầm nào đó?
Hơn nữa bên này còn có một người lớn cao 1m74 sống sờ sờ ngồi ở đây thở phì phò nè, hai người có thể ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái được không vậy?
Thẩm Gia Ngôn cảm giác được bản thân mình bị lừa sâu sắc.
Ngay lúc Hạ Chi Dã gắp một miếng thịt bò tẩm ớt cay nhúng vào nước lẩu suông một lần mới đưa cho Tống Yếm, Thẩm Gia Ngôn chắc chắn điều này.
Hai người khẳng định có trò mèo.
*Miêu nị: 猫腻 có nghĩa là điều sơ hở, không hợp lẽ thường, trò mèo.
Thẩm Gia Ngôn này đây nếu không hỏi ra cái gì thì không xứng làm một cành hoa ở thủ đô!
Vì thế chào sau khi ăn lẩu xong, ba người đến khu thương nghiệp, đến lúc chuẩn bị đường ai nấy đi, Thẩm Gia Ngôn lại giữ cửa xe taxi, thò đầu ra: "Bạn học Hạ về khách sạn chung với bọn tôi đi."
Hạ Chi Dã hơi nhướng mày.
Thẩm Gia Ngôn giải thích: "Đã trễ như thế này rồi mà một mình đi về ký túc xác cũng chẳng thú vị. Hơn nữa ngày mai còn phải ra ngoài chơi nữa, đến lúc đó cậu qua đây đón bọn tôi sẽ rất bất tiện, cho nên không bằng tối nay ở chung với nhau đi, ba người có thể chơi đấu địa chủ nữa."
Thẩm Gia Ngôn nói có sách mách có chứng, nhưng ý đồ quá mức rõ ràng, vừa nhìn đã biết là có quỷ kế trong người.
Xem ra nhóc trúc mã không quá thông minh cảu Tống Yếm hình như có chuyện muốn nói với mình.
Nghĩ đến sự bất thường của Tống Yếm khi cúp điện, Hạ Chi Dã cũng không lật tẩy, chỉ cong lưng, nhìn về phía Tống Yếm đang ngồi bên cạnh: "Cho nên bạn học nhỏ này có để ý việc cho tôi ở nhờ một đêm không?"
Bạn học nhỏ ngạo kiều quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Thích tới hay không thì liên quan gì đến tôi."
Hạ Chi Dã cười nhẹ một tiếng, lên xe.
Thẩm Gia Ngôn đặt chính là loại phòng cao cấp nhất, có một phòng khách, một phòng ngủ dành cho hai người, một phòng đơn, còn có hai cái phòng tắm.
Vốn dĩ tưởng rằng hắn và Tống Yếm vừa lúc mỗi người một phòng, bây giờ kế hoạch lại có biến.
Bởi vì cậu chàng có một số việc không dám hỏi Tống Yếm, chỉ dám hỏi Hạ Chi Dã.
Vì thế lấy hết can đảm, đưa ra kiến nghị: "Tao với Hạ Chi Dã ở phòng hai người nhé."
Tống Yếm nhàn nhạt nhấc mí mắt, nhìn về phía cậu chàng.
Vốn dĩ chỉ là một ánh mắt dò hỏi vô cùng bình thường, lại khiến Thẩm Gia Ngôn sợ tới mức giật mình, chột dạ giải thích: "Cái gì ta, chỉ là tao cảm thấy mày ngủ không sâu giấc, mà tao lại ngủ không được ngay ngắn, lỡ đâu làm ồn thì mày lại mất ngủ nữa, rất là không tốt."
Nói xong quay đầu đi, dùng sức liếc mắt nhìn Hạ Chi Dã, tựa hồ như đang tìm sự giúp đỡ.
Xem ra bạn học nhỏ này thật đúng là chẳng mấy thông minh.
Nhưng mà chính mình còn cần cậu chàng giúp đỡ, cho nên Hạ Chi Dã cũng lười biếng phụ họa: "Vừa lúc tôi và bạn học tiểu Thẩm này nhất kiến như cố, cực kỳ hợp ý, cho nên tối nay định chạm gối hàn huyên."
Hai người có tính cách tám cây gây tre cũng đánh không tới, có cái gì mà chạm gối hàn huyên? Tại sao chưa từng nghe hắn nói với mình? Hơn nữa hai thằng con trai ở chỗ này mắt đi mày lại là xem mình bị mù à?
Tống Yếm cho dù là tên ngốc cũng có thể nhận ra Thẩm Gia Ngôn có ý đồ khác.
Nhưng mà có ý đồ gì đây?
Hạ Chi Dã đòi tiền không có tiền, muốn sắc...
Vẫn là có chút sắc.
Tống Yếm nhớ đến lúc trước Thẩm Gia Ngôn khen Hạ Chi Dã lớn lên đẹp trai, còn khen Hạ Chi Dã có năng lực bạn trai, còn nói Hạ Chi Dã có hơi gay, hơn nữa Thẩm Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn quả thật chưa từng thích cô gái nào.
Nghĩ như vậy, Tống Yếm không muốn nghĩ tiếp nữa, lãnh đạm 'ờ' một tiếng, tự mình trở về phòng đơn.
Cửa vừa mới đóng lại, Thẩm Gia Ngôn gãi gãi đầu: "Sao tôi lại cảm tiểu Yếm hình như không được vui vẻ lắm nhỉ?"
Hạ Chi Dã nhìn về phương hướng bóng dáng Tống Yếm biến mất, như suy tư gì đó: "Chắc là thế."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Không sao, lát nữa tôi đi dỗ là được." Hạ Chi Dã nói xong quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Ngôn, ngữ khí tản mạn,