Nếu như vốn nói Tống Yếm chẳng qua chỉ là tức giận đóng sập cửa thì câu nói Vợ yêu ơi! Anh sai rồi!!! uốn éo kiểu cách có thể sánh với lời kịch trong câu chuyện tình yêu quê mùa sến sẩm của Hạ Chi Dã đã trực tiếp khiến cho Tống Yếm giận dữ đến độ khóa trái cửa mà chẳng chút do dự.
Hạ Chi Dã đứng bên ngoài dùng sức vặn vài cái nhưng không ra, mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ghé sát vào trên ván vừa, rầm rì làm nũng: "Ai da ~ Yếm cưa cưa, tôi sai rồi, mở cửa đi được không, cậu không thể cứ mãi để tôi ngủ trong phòng cho khách được, như vậy sẽ rất bất lợi với sự hài hòa trong quan hệ chồng chồng của chúng ta, mở đi, mở đi mà ~"
Tống Yếm cảm thấy phần lớn số người đang sống trên thế giới này đều không đủ may mắn để biết một người đàn ông cao 1 mét 87 dùng điệp từ kéo dài âm cuối làm nũng là bộ dáng ra sao.
Nhưng mà cậu biết.
Vậy nên cậu không thể nhịn được nữa mà tóm lấy một cái gối ôm ném về phía cửa phòng: "Cậu nói chuyện đàng hoàng cho tôi!"
"Ồ." Hạ Chi Dã ngoan ngoãn lên tiếng, thành thật công đạo, "Đàn chị này tôi thêm Wechat chào hỏi trong lần câu lạc bộ tuyển thêm thành viên, sau này chưa từng liên lạc lại nữa."
Tống Yếm lạnh lùng a một tiếng: "Được, chưa từng liên lạc.
Chưa từng liên lạc thì sao lúc nãy lại tìm cậu làm bạn nhảy?"
"Ai da, cũng đâu phải đây là ngày đầu tiên cậu biết bạn trai của cậu lớn lên đẹp trai khiến người ta mê đắm.
Nhưng mà tôi bảo đảm trong lòng và trong mắt tôi chỉ có một người, tuyệt đối không niêm hoa nhạ thảo trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tôi từ chối đàn chị, cậu cho tôi vào đó, tận mắt giám sát tôi từ chối như thế nào nhé?" Hạ Chi Dã rất là tự giác, một lòng chỉ muốn trở về phòng ngủ chính.
Tống Yếm lại thờ ơ, lạnh lùng âm dương quái khí: "Đừng từ chối, có cái gì mà từ chối chớ, tiệc nhảy hữu nghị vui biết bao, thích hợp thể hiện biết mấy, thích hợp đi rước về một đống vận đào hoa, cơ hội tốt ngàn năm có một như thế này, sao lại có thể từ chối được? Đi, cần đi lắm."
"..."
Hóa ra đây là người đàn ông lý trí thành thục ổn trọng trong truyền thuyết sao.
Học được rồi.
Hạ Chi Dã nắm then cửa, đứng bên ngoài, trầm tư một lúc lâu, quyết định kiếm tẩu thiên phong, thử hỏi: "Vậy tôi đồng ý nhá?"
*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Tống Yếm đang giận sôi máu ngồi trên ghế điện cạnh trong phòng ngủ chính: "???"
Đồng ý?!
Còn dám đồng ý?!
Là ai cho Hạ Chi Dã dũng khí đấy?!
Hắn chán sống rồi ư?!
Bởi vì suy xét đến nhiều yếu tố phương diện khác nhau, Tống Yếm chủ động đưa ra ý kiến không cần công khai quan hệ trong khi học đại học, thế là những người khác đều cho rằng bọn họ từng là bạn học từ thời cấp ba nên quan hệ bây giờ mới tốt như vậy, chứ không biết bọn họ là người yêu.
Cho nên từ khi bắt đầu huấn luyện quân sự, cái tên hồ ly tinh Hạ Chi Dã mưu mô đã không ít lần nhận được nhiều loại thiện ý và yêu cầu thêm phương thức liên lạc.
Tuy rằng ban đầu Tống Yếm cũng nhận được rất nhiều, nhưng do luôn trưng ra bộ dạng cách người ngằn dặm nên sau này mọi người cũng dần dần biết khó mà lui.
Còn Hạ Chi Dã có tiếng là tốt tính, vậy nên có rất nhiều người cho dù đã bị trực tiếp từ chối, vẫn dám thử đi thử lại nhiều lần, quả thật không dứt.
Nghĩ như vậy, lồng ngực của Tống Yếm tựa như được rót một lo nước chan có ga đã đun nóng, vừa chua vừa tức vừa giận, thế nhưng lúc nãy cậu đã bảo Hạ Chi Dã cứ đi, bây giờ Hạ Chi Dã đồng ý rồi, bản thân cậu lại phát hỏa, trông có vẻ đặc biệt không chịu nói lý.
Cậu là loại người cậy sủng mà kiêu vô cớ gây rồi sao?
Cậu không phải.
Cho nên cậu không thể để Hạ Chi Dã nắm được nhược điểm, vì thế chỉ vân đạm phong khinh ừ một tiếng: "Được, tùy cậu, tôi không sao cả."
"Không ăn giấm?"
Hạ Chi Dã hỏi.
Tống Yếm đáp: "Ừ, không ăn giẫm, tôi đã nói rồi, là một người đàn ông thành thục lý trí, việc ấu trĩ như ăn giấm tôi làm không được."
"..."
Được rồi.
Nếu người nào đó vịt chết mỏ vẫn còn cứng như vậy, thế thì đừng trách hắn quỷ kế đa đoan.
Hạ Chi Dã buông then cửa ra, thấp giọng nói: "Vậy cuối tuần cậu giúp tôi nói một tiếng với dì Đàm, tôi có việc không thể đi ăn cua với mọi người, được không?"
Hắn nói rất dịu dàng đứng đắn, chẳng giống như đang giận, khiến Tống Yếm tức đến nỗi cắn răng chua lè, siết chặt nắm tay, trong lòng hung hăng mắng: Trai đều thối tha, trai đểu đáng chết, chẳng hiểu phong tình, rác rưởi.
Nhưng mà giọng điệu vẫn nỗ lực giả vờ bình tĩnh như không sao cả: "Ừ, tùy cậu, tôi muốn ngủ."
Hạ Chi Dã cũng thật tự giác: "Vậy tôi đến phòng cho khách ngủ đây, ngủ ngon."
"...???"
Ai muốn cậu đến phòng cho khách?!
Mịa nó ai muốn cậu đến phòng cho khách?!
Chìa khóa phòng đặt trên quầy bar, đi lấy chìa khóa bạo lực phá cửa vào đây quỳ xuống xin lỗi dỗ ngọt không được ư?!
Một người lớn như vậy mà ngay cả một con cún Golden cũng không bằng?!
Tống Yếm càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, thế nhưng miệng còn cứng hơn nắm đấm, dù giận cũng không muốn biểu hiện ra bản thân đang ghen, vậy nên chỉ đành nghẹn lại, tức giận mở máy tính ra, chuẩn bị ăn gà một ván tàn sát một trận.
Kết quả mới vừa mở máy tính, đã tự động đăng nhập, nhóm chat của hội học sinh tự động nhảy ra thông báo.
--- Thông báo tuyên truyền của đêm hội khiêu vũ giao lưu: Để hoan nghênh sinh viên năm nhất, giúp đỡ sinh viên năm nhất hòa nhập với cuộc sống của trường học nhanh hơn, học viện của chúng ta liên hợp với học viện Tân Truyện, học viên Y, học viện Văn Học, một buổi dạ hội hóa trang sẽ được tổ chức tại phòng hoạt động đa chức năng của Trung tâm Hoạt động Sinh viên Đại học vào lúc 8 giờ tối Chủ nhật tuần này, mong mọi người mang theo bạn nhảy của mình và tham gia nhiệt tình.
P/S: Mọi người đều biết tiệc nhảy hữu nghị mà, xin dẫn theo bạn nhảy khác giới, bảo đảm sự cân đối về số lượng nam nữ khi tham gia trò chơi (trưởng câu lạc bộ không đứng đắn nào đó đặc biệt nhấn mạnh).
Sau khi đọc xong thông báo, Tống Yếm trực tiếp chết lặng.
Cậu vốn nghĩ đây chỉ là một bữa tiệc khiêu vũ xã giao trao đổi cảm tình phổ thông bình thường, không ngờ rằng nó lại là loại vũ hội hữu nghị biến tướng trở nên thân cận như thế này chứ?!
Tưởng tượng ra cảnh tên cún Hạ Chi Dã sửa soạn như nhân mô cẩu dạng xuất hiện trong đám người, sau đó cong cong cặp mắt đào hoa kia lên, thu hút một đống hoa đào nát, Tống Yếm bỗng tức giận đến độ muốn đánh Hạ Chi Dã một trận.
Còn chưa kịp áp sự phẫn nộ này xuống, đã thấy trong nhóm có người hoi một câu: Đàn chị Trần Vụ, chị tìm bạn nhảy chưa.
Khóa 2021 - Khoa kinh tế ứng dụng học viện quản lý Quang Hoa - Trần Vụ: Rồi.
Khóa 2021 - Khoa quản lý chiến lược học viện quản lý Quang Hoa - Hoàng Phiêu Phiêu: Ai thế.
Khóa 2021 - Khoa kinh tế ứng dụng học viện quản lý Quang Hoa - Trần Vụ: Đàn em của chúng ta, Hạ Chi Dã.
Khóa 2021 - Khoa quản lý chiến lược học viện quản lý Quang Hoa - Hoàng Phiêu Phiêu:???
Khóa 2021 - Khoa quản lý chiến lược học viện quản lý Quang Hoa - Hoàng Phiêu Phiêu: Trần Vụ, bồ là súc sinh à, đàn em người ta mới vào trường! Hơn nữa ký túc xá của chúng ta đều thèm rỏ dãi cậu đàn em kia suốt nửa tháng! Thế mà bà dám tiên hạ thủ vi cường! Hãy để quan hệ hữu nghi của chúng ta hạ màn ở đây đi!
Tống Yếm đọc mà thiếu chút