Nam giả nữ?
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ cái vẹo gì vậy?
Cậu đã có hai lần trải nghiệm mặc đồ nữ đáng nhớ trong đời, không thể có lần thứ ba.
Huống chi mọi người trong học viện quản lý Quang Hoa gần như đều nhận biết được gương mặt của cậu, cho dù mặc đồ nữ, thì có ích lợi gì? Không phải vẫn bị nhận ra à?
Tống Yếm lạnh mặt không chút do dự trả lời: Tao tình nguyện để Hạ Chi Dã thay lòng đổi dạ sau đó khiến cậu ấy chết ngay tại chỗ.
"..."
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy tin nhắn này, đột nhiên có chút đồng tình với Hạ Chi Dã, tuổi còn trẻ đã phải cận kề cái chết mỗi ngày, thật sự chẳng dễ dàng.
Nhưng ngay cả như vậy, Tống Yếm vẫn là Tống Yếm đã cứu mạng cậu chàng khi còn bé, cho nên cậu chàng cần phải thống nhất mặt trận đánh Hạ Chi Dã cùng với Tống Yếm, tuyệt đối không trốn tránh.
Bởi vậy nên sau khi thương hại cho người nào đó một hồi, Thẩm Gia Ngôn lập tức đồng tình cực độ với Tống Yếm, phẫn nộ trả lời: Vậy phải làm sao đây, không phải chỉ có một nam một nữ mới vào được à? Chẳng lẽ mày cứ mặc kệ để một mình Hạ Chi Dã ấp ấp ôm ôm với mấy chị gái trong tiệc nhảy, sau đó phòng không gối chiếc lo lắng cậu ấy có xằng bậy không ư?
Thẩm Gia Ngôn chưa nói dứt lời, trong đầu Tống Yếm đã lập tức xuất hiện bộ dáng Hạ Chi Dã vuốt ngược tóc ra sau, khoác lên mình bộ lễ phục Châu Âu thời Trung cổ, mang giày, để lộ ra đôi chân dài miên man, sau đó cong cong cặp mắt đào hoa không biết kiểm điểm vừa nói vừa cười với một đám nữ sinh xinh đẹp trong buổi vũ hội.
Lại nghĩ đến lúc đó bản thân còn phải ở nhà một mình hốt cứt cho Hạ Đại Dã và Tống Tiểu Hỉ, bỗng chốc giận dữ, giận đến nỗi lại muốn xách Hạ Chi Dã từ trên giường lên đánh một trận.
Nhưng mà nếu thế thì có vẻ như cậu không biết nói lý, suy cho cùng, bắt gian phải bắt tận nơi mới có tính thuyết phục.
Cho nên nếu cậu muốn danh chính ngôn thuận đánh Hạ Chi Dã một trận, buổi tiệc này cậu không thể không đi.
Cơ mà sao đi được đây?
Tống Yếm từ nhỏ đã là một đứa bé vô cùng chính trực, việc cần dùng thủ đoạn gian dối như thế này cậu thật sự không am hiểu.
Nhưng cũng may cậu có một cậu bạn thân ngốc bạch ngọt từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ thích giúp đỡ mọi người hơn nữa mạch não cũng vô cùng ảo ma.
Vì thế nên khi cậu đang nhíu mày, tự hỏi xem rốt cuộc mất bao nhiêu tiền mới có thể thu mua nhân viên quản lý ở hiện trường, trên màn hình đột nhiên xuất hiện mấy dấu chấm than liên tiếp rất là lớn.
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian:!!!!!
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Tiểu Yếm!!! Tao biết rồi!!!!! Tao có cách!!!!! Mẹ nó tao chính là thiên tài!!!!!
YAN:?
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Mày không muốn mặc đồ nữ, nhưng mà tao có thể mặc! Tao mặc đồ nữ cực đẹp!!! Thật đó!!! Dẫn ra bên ngoài tuyệt đối hãnh diện!!! Tuyệt đối sẽ không có ai nhìn ra được!!!
Tống Yếm nhìn màn hình đầy dấu chấm than, trầm ngâm hồi lâu.
Cậu biết Thẩm Gia Ngôn là một tên ngốc bạch ngọt, cũng biết Thẩm Gia Ngôn không tim không phổi rất dễ lừa, càng rõ Thẩm Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn đều rất trượng nghĩa.
Nhưng mà cậu không ngờ rằng Thẩm Gia Ngôn sẽ ngốc bạch ngọt như vậy, không tim không phổi như vậy, trượng nghĩa như vậy.
Càng khó ngờ được đằng sau những lời Tao mặc đồ nữ cực đẹp! sẽ ẩn giấu thứ gì.
Cậu cảm thấy bản thân tựa hồ đã bị bắt phải biết đến một việc nào đấy rất khủng khiếp, dằn cảm giác hổ thẹn với nhóc ngốc Thẩm Gia Ngôn trời sinh đã có lực vô cảm cấp MAX, trả lời: Nam giả trước đám đông, mày không ngại ư? Chu Tử Thu cũng không ngại à?
Thẩm Gia Ngôn hoàn toàn không để trong lòng: Việc này có gì đâu mà, bây giờ nam coser mặc đồ nữ đã trở thành chuyện bình thường như cơm bữa.
Hơn nữa trường mày còn cách xa trường tụi tao cả vạn dặm, không có ai quen biết tao, mày không nói, tao không nói, ai mà biết?
Thẩm Gia Ngôn vừa nói như vậy, hình như cũng có lý.
Khi còn học cấp ba cậu chàng đã lập câu lạc bộ cosplay, bây giờ lên đại học hình như cũng là trụ cột vững vàng của cậu lạc bộ cosplay trong trường.
Khung xương của cậu chàng khá nhỏ, vóc dáng không cao, làn da lại trắng nõn, trên mặt cũng chẳng có góc cạnh, cosplay nhân vật nữ hẳn là việc thường ngày.
Với cả trường học của Chu Tử Thu và cậu chàng đều nằm trong khu Xương Bình, cách Bắc Đại cả vạn dặm, không ai quen biết, đương nhiên sẽ không có người vạch trần, hẳn là không có việc gì.
Tống Yếm nghĩ thế, chỉ trả lời hai chữ: Trượng nghĩa.
Thẩm Gia Ngôn vô cùng đàn ông vung tay lên: Việc này tính là gì, đàn ông nên vì anh em mà không tiếc cả mạng sống mà.
Cuối cùng, hơi khựng, sực nhớ ra chuyện gì đó, lại bổ sung thêm một câu: Cơ mà chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể nói cho Chu Tử Thu, con người của cậu ấy đặc biệt keo kiệt còn đặc biệt khó dỗ.
Đương nhiên là không thể nói cho Chu Tử Thu rồi.
Nói cho Chu Tử Thu biết chẳng khác nào nói với Hạ Chi Dã.
Vì thế mà mà tình bạn mười mấy năm khiến bọn họ cực kỳ ăn nhịp với nhau, giải quyết dứt khoát, từng người an tâm lên giường.
Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng, cùng lúc đó, Hạ Chi Dã cũng gửi tin nhắn cho Chu Tử Thu: Anh em, cuối tuần này tới trường của bọn tao đi, có việc cần mày giúp đỡ.
Mà Chu Tử Thu không chút do dự trả lời: Được, không thành vấn đề.
Thật ra đêm nay Tống Yếm ngủ chẳng mấy ngon giấc.
Tuy rằng lúc trước sau khi đã cởi bỏ khúc mắc thì không còn mất ngủ, cũng chẳng sợ ngủ một mình, nhưng mà ban đêm ôm Hạ Chi Dã ngủ đã trở thành một thói quen, nếu nửa đêm tỉnh dậy không sờ trúng gối ôm hình thịt người ấm ấm mềm mềm thì sẽ rất khó ngủ say.
Cho nên mỗi lần đá Hạ Chi Dã ra ngoài ngủ sô pha hoặc là phòng cho khách thì cậu đều không khóa trái cửa, như vậy sẽ tương đối thuận lợi cho Hạ Chi Dã đến nửa đêm lén lút chui vào, buổi sáng lại lén lút chuồn ra.
Nhưng mà đêm nay, suốt cả một đêm, Hạ Chi Dã đều không quay về phòng.
Lúc Tống Yếm nửa đêm tỉnh lại không sờ được cái gối ôm hình người ấm áp đáng tin quen thuộc kia đầu tiên là sửng sốt, rồi ngơ ngác một hồi, sau đó trôi qua thật lâu mới chợt nhận ra thế mà cái tên Hạ Chi Dã khốn kiếp kia không thèm về phòng?!
Rõ ràng tiếng vặn chốt cửa trước khi đi ngủ của cậu lớn như vậy, thế mà hắn không thèm quay về?!
Chẳng lẽ là hắn giận vì cậu cho hắn tham gia tiệc hóa trang?
Hay là hắn không vui vì cậu không ghen?
Hoặc là vì để tiện cho việc nói chuyện phiếm với đàn chị mà không về phòng?
Tống Yếm càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, não bổ cả đêm rồi tức cả đêm, cuối cùng tức đến mức chưa đợi đồng hồ báo thức vang lên đã rời giường rửa mặt đi đến trường.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã theo thói quen về phòng cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, bỗng phát hiện trên giường chỉ có một con mèo con đang tức giận đánh đấm một chú cún, trong nhà cũng chẳng có người thứ hai.
Cho nên Tống Yếm đâu rồi?
Đêm qua chỉ là hắn thương lượng với Chu Tử Thu việc tạo bất ngờ cho Tống Yếm, bất tri bất giác ngủ say, tại sao buổi sáng vừa thức dậy, cậu bạn trai ngày nào cũng ngủ ngon lành ngốc nghếch cực kỳ dễ hôn của hắn đã không còn nữa?!
Hạ Chi Dã xách Tống Tiểu Hỉ lên: "Ba mày đâu?"
Tống Tiểu Hỉ ghét bỏ trở tay cho hắn một trảo.
Hạ Đại Dã lập tức sủa gâu gâu gâu về phía hắn.
Hạ Chi Dã mới nhớ ra bây giờ một người sáu miệng ăn, hắn đứng thứ năm trong chuỗi đồ ăn, chỉ cao hơn Tống Nhạc Nhạc, không có quyền thẩm vấn hai con mèo và chó này, vậy nên chỉ đáng gửi tin nhắn hỏi Tống Yếm: (Vợ yêu đang ở nơi nào/Mèo con thăm dò.GIF).
Tống Yếm trực tiếp gửi về một tấm hình chụp bảng biểu bài tập: Tuần này phải làm bài tập nhóm với bạn cùng phòng, bận, cuối tuần không về nhà, tự cậu xem đó mà làm.
Bởi vì học kỳ một tân sinh năm nhất phải trọ ở trường, căn nhà bên cạnh trường học do Tống Yếm mua mới vừa sửa sang vẫn còn đang bỏ trống để khử Formaldehyde, vậy nên từ thứ hai đến thứ năm cả hai người đều ở trong ký túc xá, tối thứ sáu mới về biệt thự do Đàm Thanh mua.
Hơn nữa cả hai một người là khoa kinh tế ứng dung, một người là khoa tài chính, khác khóa khác lớp khác ký túc xá.
Mới vừa kết thúc kỳ huấn luyện quân sự nên rất nên, vì thế mà ngày thường ngoại trừ những buổi học công cộng và lúc ăn cơm thì cũng chẳng hay dính nhau cho lắm.
Cho nên Tống Yếm đột nhiên gửi một tin nhắn WeChat nhấn mạnh rằng bản thân đang đang bận, ý đồ của cậu rất rõ ràng.
--- Ông đây đang tức giận, không muốn nói chuyện với cậu, cậu có muốn dỗ dành hay không, tự mình nhìn