Tại Hứa Gia
Từ ngày Mỹ Lam xuất viện, cô hiện đang ở nhà Cảnh sâm.
Cốc Cốc Cốc Mỹ Lam vì tiếng cửa mà tỉnh giấc.
Mỹ Lam ngáy ngủ nói:"Vào đi"
Cửa mở ra Cảnh Sâm đem một khay thức ăn vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đặt khay thức ăn lên bàn rồi tới chỗ cô ngồi xuống giường nhìn Mỹ Lam rồi nói:"Còn buồn ngủ sao."
Mỹ Lam mắt liêm diêm vì còn buồn ngủ dựa đầu vào ngực anh, Cảnh Sâm dựa cằm vào đỉnh đầu cô rồi nói:"Ăn sáng đi rồi ngủ tiếp!"
"Như thế sẽ thành heo mất." Mỹ Lam nữa tỉnh nữa mơ nói.
"Em phải ăn nhiều vào! Để chiều nay gặp mặt ông nội nữa! Ông sẽ lo lắng nếu thấy em ốm như vậy đấy." Mỹ Lam vừa nghe hai từ ông nội! Mắt cô lập tức mở to hết cỡ.
Bởi lẽ cô thấy có lỗi với ông.
Về nước lâu như vậy rồi mà một lần cũng chưa đến thăm ông.
"Ông vẫn khỏe chứ!" Mỹ Lam lo lắng hỏi.
"Em đừng lo, ông ấy vẫn còn sức để chờ đến ngày có cháu lận!" Nói đến đây anh để ý mặt Mỹ Lam hơi buồn.
Có lẽ anh đã chạm đến từ cấm của anh và cô.
"Nói gì thì nói! Em cũng mau ăn sáng đi không nó lại nguội mất." Cảng Sâm bưng khây thức ăn tới trước mặt Mỹ Lam.
Mỹ Lam lại cản thấy không muốn ăn nói với Cảnh Sâm:"Anh cứ để đó rồi ra ngoài đi! Em vệ sinh cá nhân xong rồi ăn sau!"
Bầu không khí lúc nãy vẫn còn tốt lắm nhưng bởi câu nói lúc nãy đã làm bầu không khí trở nên xuống thấp vô cùng.
"Anh để thức ăn ở đây, lát nữa em nhớ ăn đấy! Có gì thì kêu anh hoặc gọi dì Phương." Cảnh Sâm dặn dò xong thì đi ra ngoài cho bớt nặng nề.
Có lẽ chuyện gì có thể thay đổi nhưng quá khứ có lẽ là không.
"Ô cậu đây rồi!" Mộc Nhi vừa thấy Mỹ Lam liền thốt lên
"Sao cậu lại ở đây" Mỹ Lam thấy Mộc Nhi ở đây nên bất ngờ
"Anh tớ kêu tớ qua đây chơi với cậu.
Vì sợ cậu buồn" Mộc Nhi