Mỹ Lam chỉnh chu lại trang phục của mình rồi đi theo Mộc Nhi ra ngoài mua sắm.
Xuống tới lầu, Cảnh Sâm thấy hai người định đi đâu, liền chạy lại hỏi:"Hai em định đi đâu sao?"
Mộc Nhi gật đầu rồi nói:"Không phải anh kêu qua chơi với vợ anh sao, ở trong nhà chả làm được gì cả.
Bọn em đi ra ngoài mua sắm một tí."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì anh đi nữa!" Nghe Mộc Nhi nói thế, Cảnh Sâm liền có ý muốn đi chung.
"Không được! Nếu anh đi chung bọn em sẽ không thấy tự nhiên đâu." Mộc Nhi nghe Cảnh Sâm đòi đi theo liền không đồng ý, chẳng phải bọn cô ra ngoài ra để thoái mái sao, dẫn thêm Cảnh Sâm chả khác nào ở nhà.
"Nói rồi, anh sẽ đi chung đấy.
Dù Phương dì cản hai bọn họ lại giúp con, cản bọn họ đợi tới lúc con xuống nha!" Nói xong anh chạy nhanh lên lầu để thay quần áo.
Anh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản là áo áo mi trắng và quần tây thôi nhưng đã làm tim của Mỹ Lam loạn nhịp lên rồi.
Không chỉ vậy anh còn đội một cái nón kết và đeo khẩu trang nữa:"Được rồi! Chúng ta đi."
Mộc Nhi thấy cách ăn mặc của Cảnh Sâm liền kéo anh lại hỏi:"Anh định mặc thế này mà đi sao?"
Cảnh Sâm nhìn quần áo của mình, thấy cũng đâu có tệ đâu, rồi hỏi lại Mộc Nhi:"Có vấn đề chỗ nào sao? Anh thấy vẫn ổn mà?"
"Vấn đề là ở đó!" Mộc Nhi chỉ vào nón kết và khẩu trang của Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm nhìn theo hướng chỉ của Mộc Nhi rồi bật cười nói:" Anh phải đeo mấy thứ này khi ra đường trong mấy ngày nữa.
Chuyện thì em cũng biết rồi đó.
Anh không đeo mấy thứ này thù ra đường chắc lại lên báo mất!"
"Vậy sao anh không ở nhà đi!" Mộc Nhi