Mỹ Lam không thể làm gì ngoài việc ngồi cầm lấy tay Cảnh Sâm nhìn những vết thương đang không ngừng chảy máu của anh.
Cô không thể hành động xé áo băng bó vết thương cho anh như trong phim được, bởi nếu cô mà làm vậy vết thương của anh sẽ nhiễm trùng mất.
Mỹ Lam lấy lý nước từ nguồn lương thực bọn họ cung cấp cho cô và anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù bị bắt không hẳn là bị bỏ đói hay cho chết khát, nhưng mỗi ngày họ chỉ cũng cấp cho cô và anh một người một phần ăn và hai lý nước, việc này làm cô và anh phải tiết kiệm thức ăn lẫn nước uống.
Nếu cô lấy số nước này rửa vết thương cho anh thì cô và anh chỉ còn một ly nước, nếu vậy cả ngày hôm nay.....sẽ rất khó khăn.
Nhưng nếu cứ để vết thương thế này thì lại càng không thể.
Mỹ Lam đành bất đắt dĩ sử dụng số nước này để giải quyết vết thương cho Cảnh Sâm.
Đến lúc mà Mỹ Lam đã sử lý vết thương cho Cảnh Sâm xong thì anh cũng có dấu hiệu dần dần tỉnh lại.
Cảnh Sâm tỉnh lại từ trong cơn mê, anh chút nhìn mọi thứ xung quanh không nhúc nhích gì.
Không phải anh không khoẻ hay có vấn đề chẳng qua là anh đang dưỡng sức vì sắp tới lúc rồi.
Nhưng cơ thể Cảnh Sâm có chuyển biến bình thường không còn khó chịu nữa làm ảnh cũng khá bất ngờ, xoay qua tìm kiếm hình ảnh của Mỹ Lam.
Thấy được Mỹ Lam thì Cảnh Sâm mới yên tâm hơn, bởi anh sợ lúc anh không ổn thế này thì bọn họ lại làm khí anh và Mỹ Lam, nhưng nhìn lên vết thương trên trán của Mỹ Lam làm Cảnh Sâm phải chú ý, anh nhíu mày hỏi:"Em đã tiêm thuốc cho anh?"
Mỹ Lam bị câu hỏi của Cảnh Sâm làm cho giật mình, bởi cô sợ anh biết được mọi chuyện lúc nãy, cô không muốn làm anh lo lắng.
Mỹ Lam cũng nhanh chóng trả lời:"À! Đúng vậy, lúc nãy bọn họ đưa thuốc cho anh, bọn họ nói là do thấy anh