Cảnh Sâm thản nhiên với tin vui của Mỹ Lam làm cô không khỏi thấy lạ, cô bắt đầu hỏi: “Sao anh lại có thể thờ ơ như vậy!” Mỹ Lam nghi ngờ rằng có khi nào anh hết thương cô rồi không, càng nghĩ Mỹ Lam lại càng tủi thân.
Nước mắt cô bất giác rơi xuống, cô vội đưa tay nhanh chóng lau đi để tránh anh phải thấy.
Cảnh Sâm nghe tiếng xụt xịt từ đằng sau gáy mình, khi xoay mặt cô tới trước mặt mình mới biết cô đang khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Sâm nhíu đôi mày lại, lau nước mắt cô rồi hôn nhẹ lên mắt cô, nói: “Sao lại khóc!”
Mỹ Lam nghe anh hỏi xong nước mắt lại càng giằng giụa hơn, cô cố gắng kìm nén lại nói: “Anh hết…thương em rồi….phải không?”
Cảnh Sâm thở dài, gõ lên đầu Mỹ Lam mắng: “Ngốc!”
Mỹ Lam vẫn không nín, Cảnh Sâm lắc đầu nói: “Anh biết chuyện đó lâu rồi!” Nghe Cảnh Sâm nói xong Mỹ Lam như đứng hình, lập tức nhìn thẳng vào mặt Cảnh Sâm, hỏi: “Sao! Anh bảo gì cơ?”
Mỹ Lam cố bình tĩnh lại nói tiếp: “Anh biết khi nào?” Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam nín khóc mới bắt đầu nói: “Cỡ ba tuần trước! Lúc đó anh theo dõi lịch chu kì của em mới phát hiện ra hai tháng rồi em vẫn chưa tới.
Với lại mỗi lần em định làm món hãi sản liền bắt đầu mắc ói.
Lúc đó anh và mọi người chỉ là phán đoán thôi, cũng không chắc em có hay không nên mới không nói với em.”
Mỹ Lam nghe Cảnh Sâm nói xong không khỏi ngay ngốc, sao cơ vậy là ai cũng biết trừ cô, chính cô người mang thai còn không biết vậy mà Cảnh Sâm và mọi người chỉ cần quan sát thôi đã biết.
Là do cô quá vô tâm bản thân mình hay là mọi người quá giỏi quan sát, chắc là điều thứ nhất rồi.
Mỹ Lam thẹn quá hóa giận, đấm mạnh vào vai Cảnh Sâm giận dỗi nói: “Vậy sau khi nghe em