Đến trưa trưa bốn người bọn họ bắt đầu đến nhà hàng gần đó.
Không dàn ở đây lãng mạn vô cùng, mặc dù bên ngoài là ban ngày nhưng vào đây thì nó lại tối hơn ánh sáng cứ như chiều tà, bên cạnh đó lại còn có tiếng nhạc violin du dương làm bầu không khí lại càng thêm lãng mạn.
Sau bữa ăn trưa mỗi người mới có một không gian riêng, Mộc Nhi cũng không còn bám Mỹ Lam nữa, vì thế mà Cảnh Sâm lại có thêm không gian riêng với Mỹ Lam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Sâm nắm tay Mỹ Lam đi dạo phố, đang là mùa đông vì thế ở đây khá lạnh, vì cơn lạnh mà mũi và tai Mỹ Lam đỏ ửng hết cả lên.
Anh đưa tay áp vào hai tai của Mỹ Lam giúp cô ấm hơn rồi hỏi:"Có lạnh quá không? Chúng ta vào quán cà phê cho ấm hơn nhé!"
Mỹ Lam nắm lấy hai tay Cảnh Sâm lắc lắc đầu cười nói:"Lâu lâu mới được đi chơi một lần, mà còn là nơi lần đầu tiên em tới nữa thì làm sao có thể ngồi quài được."
Nói thế Cảnh Sâm đành dẫn Mỹ Lam đi xung quang thủ đô Amsterdam của Hà Lan.
Đang đi hai người lại còn gặp lễ hội Charles Dickens*, Mỹ Lam thấy vậy liền háo hứng kéo tay Cảnh Sâm vào chỗ đông người xem người hoá trang.
(*)Charles Dickens: Là lễ hội thường diễn ra hàng năm, cứ vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật cuối cùng trước Giáng Sinh, cư dân thành phố Deventer lại nô nức chào đón hàng vạn du khách đến tham gia lễ hội Charles Dickens.
Tại đây, họ sẽ được quay ngược thời gian, trở về với thế kỷ 19 xa xôi mà sống động trong những kiệt tác của đại văn hào người Anh Charles Dickens.
Mặc dù Mỹ Lam muốn vào trong đám người đó để xem, nhưng Cảnh Sâm lại nhất quyết không cho bởi anh sợ trong lúc chen chút như vậy lại