Cảnh Sâm và Mỹ Lam ngồi trên xe chả ai nói gì.
Bầu không khí yên lặng một cách khó thở, Cảnh Sâm kéo cửa sổ xe xuống làm cho gió lùa vào giúp giảm bầu không khí yên lặng này.
Đợi một lát lâu sau Cảnh Sâm mới lên tiếng: “Em định thế nào?” Cảnh Sâm nhìn về một phía xa xâm, anh không muốn đối diện với Mỹ Lam lúc này.
Mỹ Lam lúc này trong đầu hỗn loạn vô cùng, cô muốn chính mình sinh ra cho anh một đứa con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không muốn sau tất cả thời gian mình chờ đợi thì kết quả lại thảm khóc.
Mỹ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn rất lâu như muốn tìm được đáp án từ bên ngoài đó vậy.
“Không biết ết quả thế nào….nhưng em vẫn muốn thử.
Mặc dù không biết nó sẽ khó khăn và thảm khóc thế nào!” Mỹ Lam vẫn muốn được một lần cảm nhận được đứa con của chính mình, dù không biết thế nào nhưng cô vẫn có thể ở bên con được vài tháng.
Cảnh Sâm thở dài, anh cũng biết trước đáp án của cô nên cũng chẳng mong đợi gì nhiều.
Anh nắm lấy tay Mỹ Lam xoa xoa, cứ thế mà cả hai người về đến nhà mà không nói thêm điều gì.
Về đến nhà dặn dì Phương vài điều rồi nói với Mỹ Lam: “Hôm nay đi cũng nhiều rồi em nghỉ ngơi đi, anh đi làm đây.
Có thể tối nay anh về trễ nên em cứ ngủ trước đừng chờ anh.” Nói xong Cảnh Sâm hôn nhẹ lên môi Mỹ Lam rồi đi.
Mỹ Lam dù mệt nhưng không thể nào ngủ được, Mỹ Lam liền lấu điện thoại ra gọi điện.
Không quá mười lăm phút sau Mộc Nhi đã có mặt ngay nhà, Mỹ Lam đã mặc một chiếc đầm hoa rộng rãi đi xuống.
Mộc Nhi thấy Mỹ Lam bước xuống liền tới đỡ cô, Mỹ Lam thấy hành đông của Mộc Nhi mà bật cười nói: “Cậu làm gì mà phải đỡ mình vậy, mình vẫn còn đi được bình thường mà!”
Mộc Nhi nhíu mày nói với Mỹ Lam: “Cậu không biết thôi, chứ những thời kỳ đầu