QUYỂN 3: ĐỜI NGƯỜI NHƯ GIẤC MƠ NGHIỆT NGÃ
Chương 122: Khóa chặt trái tim
Gặp nhau quá muộn màng, nên thân phận của anh và em đã sai lầm. Yêu nhau quá muộn màng, nên thế giới của đôi ta đã náo nhiệt bao người qua lại. Em nên quay người bước đi, lựa chọn cô độc một mình, hay nên xuyên qua dòng người kia chạy tới bên anh, cùng anh đắm chìm trong sa mạc tình yêu đây?
***
Đêm mùa hạ huyên náo, dòng xe nườm nượp chuyển động dưới ánh đèn đường. Bóng người như con thoi giữa quầng sáng, khiến khung cảnh thêm phần náo nhiệt.
So với sự ồn ã của con phố "không đêm" Sanlitun, và khung cảnh ăn chơi cách đó không xa, căn nhà của Tố Diệp lại im lìm tới nỗi chỉ một chiếc kim rơi xuống nền đất cũng có thể nghe thấy tiếng. Cô yên lặng nằm trên giường, nhìn kim đồng hồ quay từng vòng tích tắc. Mỗi một nhịp đồng hồ vang lên là trái tim cô nảy theo một nhịp. Trong một khung cảnh tuyệt đối yên tĩnh, đôi tai của con người cũng trở thành một máy bắt tín hiệu có công năng cực mạnh. Cô nghe được tiếng người vọng qua lớp cửa kính, nghe thấy từng nhịp đập trái tim mình thậm chí là cả tiếng thở nhè nhẹ.
Trên cửa sổ có ánh sáng rọi vào, là đèn xe.
Tố Diệp vẫn đang chờ đợi.
Cho tới khi, tiếng chuông cửa dưới nhà vang lên, cô mới bật dậy khỏi giường. Trái tim cuối cùng đã thoát khỏi tần suất đồng đều với kim đồng hồ, mà đập nhanh hơn hẳn. Chuông cửa vẫn réo rắt, theo một trật tự đủ để thấy sự nhẫn nại và quyết tâm của vị khách. Cô đứng dậy đi xuống nhà. Lúc ngang qua bàn uống nước ở phòng khách, cô tiện tay dọn dẹp sạch sẽ đống ảnh vương vãi trên mặt bàn, đè xuống dưới quyển sách, chỉ hở ra một góc nhỏ.
Cô mở cửa, bên ngoài là bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn.
Rõ ràng anh vừa từ công ty vội tới đây. Chiếc sơ mi màu cafe đậm, bộ vest màu đen, chiếc thắt lưng tinh xảo và tia sáng rực rỡ trên cổ tay anh tôn lên vẻ đẹp của nhau, càng nổi bật dáng vẻ của cô với mái tóc rối bù và bộ quần áo ngủ của hãng Victorias Secret.
"Anh vào nhà đi." Từ đầu tới cuối, cô chỉ cúi đầu, nói xong bèn tự động đi tới nằm cuộn tròn trên sofa, cảm xúc không có nhiều thay đổi.
Niên Bách Ngạn bước vào nhà, sau khi đóng cửa xong liền tiện tay đặt chìa khóa xe lên chiếc tủ để đồ ở cửa chính rồi đi tới trước mặt cô. Thấy tâm trạng cô không vui, anh ngồi xuống, sờ tay lên trán cô.
Cô không động đậy, chỉ tròn mắt nhìn anh.
"Không sốt." Anh thu tay về, dường như vừa thở phào nhẹ nhõm.
Tố Diệp uể oải gật đầu.
"Em thấy khó chịu ở đâu?"
"Đầu, tim, toàn thân, chân tay... chỗ nào cũng khó chịu." Cô làu bàu.
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: "Lại giận dỗi ai rồi?".
Cô chớp chớp mắt không trả lời.
"Lúc gọi điện thoại cho tôi, em đang ở đâu?" Anh nghe không giống như đang ở nhà.
Tố Diệp suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy khỏi sofa: "Anh đợi chút", nói rồi cô đi lên gác.
Niên Bách Ngạn chẳng hiểu chuyện gì, nhưng thấy cô nhảy nhót loạn lên anh cũng yên tâm hơn nhiều. Lúc cô gọi tới, anh đang họp. Trong điện thoại, giọng cô yếu đuối mệt mỏi như một con mèo bị người ta cắt mất đuôi. Cô khẽ khàng gọi anh một tiếng "anh rể", yếu ớt nói với anh rằng cô rất khó chịu, khiến tâm trí anh loạn cào cào.
Cuộc họp vừa kết thúc, anh đã vội vàng tới đây, không kịp nghỉ ngơi. Khổ rằng đường quá tắc, anh đã liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, chỉ mong không phải cô lại bị ốm hay lên cơn sốt.
Xem ra chỉ là cảm xúc có chút vấn đề.
Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế sofa. Lúc này anh mới có thời gian ngắm nhìn xung quanh và không khỏi kinh ngạc. Căn phòng đang yên đang lành bị cô trang hoàng thành một phong cách ngập tràn cảm giác kỳ quái, hư ảo. Màu xám đen đương nhiên sẽ không tồn tại. Sofa màu xanh lá, thảm trải sàn màu xanh ngọc, ghế gỗ màu đỏ. Có ngọn đèn theo phong cách hiện đại nhưng cũng có tủ đứng và điện thoại kiểu cũ của ba, bốn mươi năm về trước. Trên bệ cửa sổ sát sàn xếp một hàng dài những con búp bê và những món đồ chơi kỳ quặc, màu sắc rực rỡ, tạo hình độc đáo, có lẽ là một loại đồ chơi số lượng có hạn nào đó. Tóm lại, cố gắng phóng tầm mắt ngắm nhìn thì đó là sự kết hợp của các hệ thống màu sắc đối lập, tạo cảm giác náo nhiệt.
Ngoại trừ bức ảnh cực lớn treo trên tường. Nó gần như là thứ tao nhã nhất, chỉ độc một màu trắng, nhưng lại hòa hợp với khung cảnh một cách kỳ lạ. Niên Bách Ngạn nhìn người con gái trong bức ảnh, nhìn mãi nhìn mãi, bỗng thấy xót xa.
Trên mặt bàn đặt mấy quyển sách. Anh lấy một cuốn lên xem, đều có liên quan đến Tâm lý học. Lúc đang chuẩn bị đặt xuống thì anh vô tình liếc thấy một góc ảnh lộ ra phía dưới cuốn sách. Anh gạt hết những cuốn bị đè lên trên ra, mới phát hiện còn không ít ảnh.
Anh cầm ảnh lên, xem từng tấm một. Khóe môi vốn đang nở nụ cười dịu dàng của Niên Bách Ngạn dần dần căng ra, đường cong cương nghị bỗng trở nên lạnh giá, đầu mày nhíu chặt, khắc rõ một nếp nhăn.
Lúc Tố Diệp đi xuống nhà vừa hay nhìn thấy cảnh ấy, cô hừ lạnh một tiếng trong lòng nhưng ngoài mặt không để lộ biểu cảm gì. Cô đi tới, uể oải ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, đẩy một chiếc hộp nhỏ xinh xắn tới trước mặt anh, tạm thời chắn đi tầm nhìn của anh.
"Cái gì vậy?" Niên Bách Ngạn không hiểu.
"Mở ra xem đi." Tố Diệp dựa vào anh. Lúc ngẩng đầu mỉm cười, cô cách anh rất gần.
Niên Bách Ngạn tạm gác chuyện tấm ảnh lại, cầm chiếc hộp lên, mở ra. Là một đôi cúc măng séc tinh xảo hiệu Givenchy, làm hoàn toàn bằng vàng, thiết kế đơn giản thoải mái. Anh nhướng mày. Còn chưa đợi anh lên tiếng hỏi, cô đã khoác tay anh, nét mặt rạng rỡ: "Chiều nay lúc đi dạo phố em nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp với anh, anh thích không?".
Điều anh thích hơn là việc cô chủ động thân thiết với anh.
"Khiến một cô Grăng-đét* như em chịu bỏ tiền ra đúng là không dễ dàng."
*Một nhân vật văn học phương Tây đại diện cho những người có tính tình ki bo, keo kiệt.
"Ghét anh quá đi, ai nói em là Grăng-đét?" Tố Diệp nũng nịu. Vừa nói cô vừa đánh nhẹ lên ngực anh. Như thế, khoảng cách giữa hai con người lại càng gần thêm một chút.
Thái độ cố ý tiếp cận của Tố Diệp cũng không vấp phải sự cự tuyệt của Niên Bách Ngạn. Anh mỉm cười, mặc cho cô làm nũng rồi được thể ôm cô vào lòng. Cô khẽ giãy giụa mang tính tượng trưng một chút rồi dính chặt lấy anh như một con mèo yếu ớt.
"Anh nói đi, có thích không?" Cô lấy ra một chiếc cúc măng séc, ngẩng đầu khẽ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, khóe môi hiện lên một sự cưng chiều không hề che giấu, giọng nói trầm thấp giờ cũng trở nên dịu dàng: "Tôi thích". Câu nói này chứa đựng quá nhiều nội dung, giống như giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô vậy.
Tố Diệp rất thông minh, cô hiểu rõ hàm ý thực sự trong từ "thích" mà anh nói, không giả vờ ngốc nghếch hỏi thêm anh thích đến mức nào nữa. Cô cúi đầu cầm lấy chiếc cúc măng séc, chuẩn bị đeo lên cho anh. Nhưng Niên Bách Ngạn lại nắm chặt tay, ngăn hành động của cô.
Cô không hiểu, ngước mắt lên nhìn anh.
"Ngốc ạ, tôi sợ nó làm xước tay em." Anh cười khẽ, giải thích.
Tố Diệp ngẩn ra, vì nụ cười của anh, càng vì sự quan tâm của anh. Một cảm giác ngập ngừng trào dâng trong lòng, như một trạng thái phân li, vô tình gặm nhấm lòng quyết tâm của cô.
"Tôi hứa khi nào đi làm sẽ đeo." Anh lầm tưởng cô không vui, đưa tay khẽ quẹt lên mũi cô đồng thời đưa ra lời hứa.
"Là anh nói đấy nhé, nhất định phải đeo đó." Tố Diệp phản ứng lại, rồi mỉm cười.
Niên Bách Ngạn đồng ý.
Cô lại nằm gọn trong lòng anh, áp mặt lên lồng ngực, lắng nghe từng nhịp tim vững vàng của người đàn ông, hít hà hương gỗ mê người. Nhưng... nụ cười trong mắt dần dần tắt ngấm. Cô nhìn chằm chằm chiếc cúc măng séc trên đầu ngón tay, một tia nhìn lạnh lùng lướt qua.
1
Có thể vào một giây phút nào đó, Tố Diệp chỉ là một con đà điểu vùi đầu trong cát sỏi, nhưng không có nghĩa bị người khác bắt nạt tận cửa mà cô vẫn vờ như không thấy. Thứ cô mua không phải là chiếc váy dài đã thử mà là một đôi cúc măng séc của nam giới. Đúng vào lúc Nguyễn Tuyết Mạn và người phụ nữ kia đang ba hoa khoác lác con rể và con gái bà ta xuất sắc đến thế nào, cô đường hoàng bước ra khỏi phòng thay đồ, đi lướt qua bà ta, đến khu đồ nam giới, chỉ đại vào một đôi cúc măng séc, chậm rãi nói với nhân viên bán hàng: "Lấy đôi này cho tôi xem".
Cô liếc mắt, không khó phát hiện biểu cảm ngượng ngập cùng nét mặt kinh ngạc và do dự của Nguyễn Tuyết Mạn khi nhìn thấy chiếc cúc măng séc trên tay cô.
Cô cười khẩy. Sắc mặt người đàn bà này đúng như cái bảng pha màu, rõ ràng, dễ nhận.
Nguyễn Tuyết Mạn đã nhìn rõ chiếc cúc măng séc mà cô cầm. Vậy nếu sau này nó lại được đeo trên cổ tay áo Niên Bách Ngạn thì sẽ thế nào?
Tưởng tượng ra cảnh ấy, Tố Diệp liền cảm thấy sung sướng.
Khóe môi còn chưa kịp cong lên, giọng nói trầm ấm của anh đã vang lên trên đỉnh đầu: "Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?".
Cô ngước lên còn anh nhìn xuống. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cô trong veo, còn mắt anh ngập tràn sự quan tâm.
Tố Diệp khẽ gật đầu, rồi dịu dàng kéo tay anh lại, nghịch nghịch từng ngón tay anh. Một giây sau, anh co tay lại, đan chặt vào tay cô.
"Bây giờ có thể nói cho tôi biết ai đã tới tìm em không?" Anh thở dài.
Đây đúng là lần đầu tiên Niên Bách Ngạn bị một người con gái dẫn dắt cảm xúc. Tố Diệp hôm nay như một đứa trẻ thích trêu chọc, khiến anh tưởng rằng cô bị bệnh, nóng ruột chạy vội tới đây. Nhưng cô không ốm, mà chỉ mong anh đeo chiếc cúc măng séc mình mua. Anh chưa bao giờ nhận quà của phụ nữ, vì nhận rồi sẽ cảm thấy rất kỳ lạ. Vậy mà món quà này lại khiến anh rất vui, càng vui hơn nữa là sự chủ động của cô.
Anh hoàn toàn không muốn trách cứ cô lãng phí thời gian, vì khoảnh khắc cô nép vào lòng anh, anh mới phát hiện ra, trái tim từ lâu đã trống vắng của mình cuối cùng cũng được đong đầy ấm áp.
Anh nên đẩy cô ra, hoặc cảnh cáo cô, trước khi chưa biết rõ tình cảm của chính mình thì không phép đùa với lửa. Nhưng con người luôn ích kỷ, nói chi tới một người đàn ông luôn khao khát có được sự dịu dàng này như anh. Một khi đã được nếm trải, khát khao chiếm hữu càng trở nên mãnh liệt.
Có lẽ cái anh mong muốn hơn cả là hoàn toàn có được nó.
Không phải anh không làm được.
Tố Diệp mỉm cười, gò má sát lại rất gần anh: "Anh cảm thấy mấy bức ảnh đó chụp thế nào? Em thấy đẹp lắm đấy chứ".
"Nếu có thời gian, tôi muốn được đường hoàng đi chụp một bộ với em, chứ không phải là bị chụp trộm." Lời nói mang đầy hàm ý sâu xa, rồi anh thu tay lại ôm cô chặt hơn: "Nếu thật lòng thấy nó đẹp, thì không cần phải khó chịu khắp người nữa". Cô chắc chắn không phải một người tùy tiện, thậm chí trong một số trường hợp còn cực kỳ thận trọng, giống như trái tim và cảm xúc của cô. Để anh nhìn thấy bức ảnh, chứng tỏ cô có ý muốn cho anh biết.
Tố Diệp nghiêng mặt nhìn anh: "Vậy anh nghĩ người chụp lén là ai?".
"Bất luận người nào quen tôi đều có khả năng." Anh khẽ cười.
Tố Diệp thông minh, nghe ra được ý sâu xa bên trong: "Nói vậy là anh bị chụp trộm không phải lần một lần hai?".
"Sao lại bứt rứt vấn đề này?" Niên Bách Ngạn bất giác chạm nhẹ lên mặt cô.
"Bởi vì..." Tố Diệp ôm chặt cổ anh, tươi cười: "Em đang nghĩ, người phụ nữ lần trước may mắn được đứng chung ống kính cùng anh là ai? Một cô gái anh gặp đại để giải quyết nhu cầu sinh lý hay là người tình cố định của anh?".
~Hết chương 122~
Chương 123: Trước giờ chưa từng gọi tên em
Niên Bách Ngạn hơi sững sờ, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tố Diệp thấy vậy, cố tình thở dài: "Nghĩ lại em thấy mình thật thiệt thòi. Những cô gái đó coi như đã được thử qua súng thật đạn thật* của anh, cho dù có bị chụp trộm thì cũng xứng với hai chữ gian tình. Em chẳng qua chỉ sắm vai cameo, thế mà còn bị người ta chụp rõ nét thế này".
1
*Khụ... khụ... Không cần mình giải thích các bạn trẻ cũng hiểu súng với đạn là gì rồi phải không, ai còn chưa hiểu, xin hãy để lại lời nhắn với bạn Tô ^^.
2
"Cái miệng của em đúng là nên đi làm luật sư." Niên Bách Ngạn hoàn toàn mất đi khả năng chống cự trước mấy lời trách móc của cô, khó xử đáp: "Ngày nào tôi cũng bận đến nỗi thời gian ngủ còn ít đến đáng thương, ở đâu ra mấy cô gái đó chứ?".
"Thì anh cũng có tình nhân cố định mà." Cô lẩm bẩm.
Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ nhìn cô cười.
Lúc này Tố Diệp mới ý thức được cảm xúc của mình có phần quá đáng. Cô cúi đầu, ngượng ngập bổ sung: "Ý của em là, em nằm yên cũng bị trúng đạn*".
*Một câu nói ví von quen thuộc ở Trung Quốc, ý chỉ những người không làm gì mà cũng bị người ta nhắm vào.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại ôm cô, khẽ hôn nhẹ lên má, nửa đùa nửa thật nói: "Nha đầu, không nằm làm sao trúng được đạn?".
1
Đó chỉ là một câu giải thích của cô, nhưng lại bị Niên Bách Ngạn phản công, trong hàm ý sâu xa còn lộ rõ một sự ám muội. Thoạt đầu Tố Diệp chưa kịp hiểu câu đó có nghĩa gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười nơi đáy mắt anh, cô chợt bừng tỉnh, gò má bỗng ửng hồng.
Anh bật cười, thì thầm bên tai cô: "Trước đây tôi đã từng có tình nhân cố định, nhưng em yên tâm, tôi chỉ dùng súng thật chứ không bắn đạn thật với cô ta".
10
Tố Diệp cảm thấy bên tai ngưa ngứa. Hơi thở nóng bỏng của anh xuyên thẳng vào tim. Nhưng lời anh nói còn khiến cô đỏ mặt tía tai hơn. Sau khi hiểu rõ ý nghĩa phía sau câu nói này, màng nhĩ của cô trở nên ong ong. Chẳng qua cô chỉ nói một câu "súng thật đạn thật", vậy mà anh lại trêu chọc cô một hồi. Cô ngước mắt lườm anh, Niên Bách Ngạn trước nay vốn là người nghiêm túc cơ mà.
Nhưng cô cũng hỏi theo một câu ngờ nghệch mà không hề suy nghĩ: "Tại sao không bắn đạn thật?". Lời nói vừa thốt ra, cô mới bừng tỉnh mình vừa hỏi một câu thiếu thông minh đến mức nào, tự cảm thấy không còn biết giấu mặt đi đâu.
Vậy mà, Niên Bách Ngạn lại có lòng trả lời. Anh xoay mặt cô lại: "Bởi vì đạn thật, tôi chỉ dành cho người con gái tôi yêu".
Trái tim Tố Diệp thắt lại, cô đẩy anh ra theo phản xạ.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, như cười như không.
Cô hiểu lời anh nói. Mặc dù anh bất ngờ đùa giỡn, hơn nữa còn hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thường ngày của anh, nhưng câu nói ấy khiến cô hoảng hốt, nhất thời chỉ biết né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn lâu hơn.
Vì cô sợ hãi.
Rốt cuộc sợ hãi thứ gì, mấy ngày nay cô cũng đang trăn trở, nhất là mỗi khi đêm về. Cứ nằm lên giường là cô lại nhớ tới cảm giác khi được nép mình trong vòng tay anh, một cảm giác an toàn, dễ chịu chưa từng thấy, giống như vòm ngực ấy vốn dĩ phải thuộc về cô vậy.
Cảm giác này quấy nhiễu cô quá lâu. Dần dần cô cũng hiểu ra, điều cô sợ nhất chính là một sự dựa dẫm.
Dựa dẫm vào lồng ngực của anh.
Dần quen cả với hơi thở của anh.
Cô sợ sẽ ỷ lại sự vững vàng của anh mỗi khi an ủi cô, ỷ vào nụ cười ấm áp ấy.
Cô sợ rằng sự dựa dẫm đó sẽ biến chất, cuối cùng trở thành một sự lưu luyến không thể chia xa.
Dự cảm này như một hồi chuông cảnh tỉnh không ngừng vang lên bên tai, khiến cô hoang mang, lo sợ. Cô đã xem thường Niên Bách Ngạn rồi sao? Điều kiện của anh thực sự sẽ khiến phụ nữ nổi sóng trong lòng. Một mặt anh vừa cho cô thời gian, một mặt vừa đối xử với cô một cách nhẫn nại và dịu dàng. Anh không keo kiệt tình cảm của mình lại không ép buộc cô phải lập tức đồng ý. Anh chỉ đứng đó, có lúc lặng im, có lúc mạnh mẽ, khiến cô trở tay không kịp.
Và cũng vì cô đau buồn phát hiện, đã rất lâu rồi mình không chủ động nhớ tới Đinh Tư Thừa nữa.
Cô không muốn cảm giác này, bởi vì nó sẽ làm xáo trộn lý trí và sự quyết tâm của cô.
Cô không hiểu anh đang chờ đợi điều gì? Đợi một ngày tâm trạng của cô bình tĩnh lại, hay anh đã nhìn thấu mục đích muốn báo thù nhà họ Diệp của cô? Nếu là lý do phía trước, vậy thì chắc chắn thứ đang đón đợi cô một ngày không xa sẽ là phong ba bão táp. Còn nếu là lý do phía sau, có lẽ cô vẫn còn khả năng rút lui an toàn.
Niên Bách Ngạn thấy ánh mắt cô như người mất hồn, biết ngay suy nghĩ của cô lại đang đi lạc. Anh hơi chau mày, giơ tay kéo lại cô vào lòng, nhanh như một con đại bàng vồ bắt một con chim non. Lúc này cô mới có phản ứng, tỏ ra không vui: "Anh làm em đau rồi".
"Không làm em đau, sợ là em sẽ quên bẵng mất trước mặt còn có một người đang sống sờ sờ." Anh khẽ mắng.
Tố Diệp mím môi cười.
"Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Diệp Ngọc đã nói gì với em?" Anh nhìn cô.
Cô nhất thời mơ hồ. Đôi mắt của người đàn ông này dường như có thể nhìn thấy cả những nơi cô không thấy. Ít nhất thì anh cho rằng cô đang giận dỗi vì người tình nhân cố định kia.
"Xem ra việc anh có tình nhân chỉ một mình Diệp Ngọc biết." Nếu không, sao anh lại nghĩ ngay tới Diệp Ngọc.
Niên Bách Ngạn trầm ngâm: "Tôi đã từng kể với cô ấy".
Tố Diệp như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng hàng mi dài lập tức giấu đi tâm tư trong lòng. Khi ngước lên, cô nhìn anh bằng ánh mắt đắm đuối: "Vợ anh cảnh cáo em rời xa anh".
Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày.
Cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi nghĩ, với cái miệng nhanh nhảu của em, cô ấy cũng chẳng thể chiếm thế thượng phong." Anh cười.
"Sao em có cảm giác anh rất mong nhìn thấy nhà mình lục đục nhỉ?" Tố Diệp sát lại gần, cười tít mắt.
Niên Bách Ngạn siết chặt tay, để mặc cô bám lấy mình như một con bạch tuộc: "Trên đời này chẳng có người đàn ông nào lại muốn nhìn thấy nhà mình bất hòa cả".
"Thế tức là anh quá tự tin, cho rằng mình có thể đồng thời giải quyết được cả hai người phụ nữ?" Bờ môi cô chỉ cách anh một khoảng cực ngắn, giọng nói mềm nhũn như kẹo đường.
Niên Bách Ngạn si mê hương thơm nhẹ nhàng của cô, lên tiếng: "Tôi không có nhiều thời gian và sức lực như thế, chỉ muốn giữ chắc một người thôi".
Cô cười e thẹn, tránh ánh mắt anh: "Vậy anh có mong em rời xa không?".
Cô trực tiếp giao quyền chủ động cho anh.
Niên Bách Ngạn không trả lời ngay. Cô ngước nhìn anh, vẻ như rất thoải mái cũng lại rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
Bầu không khí yên lặng hẳn đi.
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ, tích tắc tích tắc. Mỗi giây trôi qua, sự im lặng đã qua cũng đang ngầm đối đầu với sự ấm áp của hiện tại. Sợ nhất chỉ là, đáp án người đàn ông sắp nói ra đây sẽ là bát nước đổ đi, khó mà thu lại.
Niên Bách Ngạn chạm tay lên gương mặt cô. Trong ánh mắt sâu thẳm là sự u tối mãnh liệt không thể hóa giải, nhưng nét mặt anh ôn hòa trở lại: "Không hy vọng".
Dứt lời anh cúi xuống, lấp kín bờ môi cô.
Làn môi mỏng thấm đẫm hương gỗ. Lý trí của Tố Diệp bỗng bay rất xa cùng với hơi thở thanh mát ấy. Cô muốn giơ tay giữ chặt nó lại nhưng chỉ nắm được vòm ngực trước mặt, rồi bị anh kéo tay vòng qua cổ. Nụ hôn của anh vẫn triền miên sâu đậm như đêm đó ở Nội Mông Cổ.
Đây là lần thứ hai anh chủ động hôn cô.
Cô chưa từng nói với anh rằng, đó lần đầu tiên cô gần gũi với đàn ông như vậy.
Anh có quá đủ kinh nghiệm nên mới có thể dẫn dắt cô, rút cạn lý trí của cô hết lần này đến lần khác. Nhưng anh cũng lại tham lam chiếm đoạt, thế nên mới gần như có cả sự kích động và xu thế muốn nuốt chửng cô.
Tố Diệp chỉ cảm thấy mình như chìm trong một lớp bông mềm mại, muốn giang rộng chân tay để chạy trốn nhưng chỉ càng lún càng sâu. Cho tới khi, nụ hôn của Niên Bách Ngạn trượt xuống dưới cằm, cổ cô. Vào lúc cô hoang mang cho rằng anh sẽ tiếp tục thì anh bỗng hôn nhẹ lên tai cô, rồi thì thầm: "Diệp Diệp, đừng nghĩ lung tung. Mọi việc cứ để tôi lo".
Một lời hứa đầy trách nhiệm, đè nặng khiến cô không thở nổi.
"Em ghét cái tên Diệp Diệp này." Cô đánh trống lảng.
Niên Bách Ngạn chỉ cười, trong đáy mắt là vô vàn yêu thương ai cũng có thể nhìn thấy. Anh cọ nhẹ lên mũi cô và nói: "Ngốc ạ, trước nay tôi chưa từng gọi tên em*".
*Người Trung Quốc có thói quen gọi lặp chữ cuối cùng trong tên của đối phương để thể hiện sự yêu chiều và thân thiện. Ví dụ: Diệp Diệp, Lan Lan, Khải Khải... Ý Niên Bách Ngạn muốn nói, anh đang gọi tên cô theo cách này.
Cô bỗng hiểu ra, lập tức ngẩn ngơ.
Một thứ gì ấm áp nhưng cũng đau đớn ôm trọn lấy cô. Cô đã thực sự không nỡ rút lui rồi...
***
Lúc Tố Khải gọi điện tới, Tố Diệp vẫn đang nằm ườn trên giường. Giọng nó trong điện thoại vô cùng nghiêm túc: "Chị, có một người Bỉ tên là Barnard, có phải là khách hàng của chị không?".
Tố Diệp vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chẳng nghĩ gì nhiều, lơ mơ "ừm" một tiếng.
"Vụ án chặt xác mà mấy hôm trước chị lo lắng đã xảy ra rồi. Vị khách đó của chị đang có mặt tại hiện trường." Giọng Tố Khải như ngấm một chút giá lạnh của cơn mưa mùa thu.
Tố Diệp ngồi bật dậy, mái tóc dài rối tung.
Theo địa chỉ Tố Khải cung cấp, Tố Diệp vội vã lái chiếc xe Jeep của mình hướng về khu phía Tây thành phố. Sau gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng phát hiện mấy chiếc xe cảnh sát đỗ dưới chân núi Môn Đầu Câu.
Đúng lúc trời đổ mưa, màn mưa bụi lất phất như lớp vải sa tanh nhì nhằng. Mãi đến khi lái được xe xuống chân núi một cách khó khăn, Tố Diệp mới phát hiện ở đây có một ngôi biệt thự trông khá đẹp. Hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa, ngoài cửa ngôi biệt thự cũng đã được dựng lều bạt, chắc là để bảo vệ hiện trường vụ án.
Nhìn thấy cảnh này, Tố Diệp lập tức hiểu ra. Có lẽ vị trí dựng lều bạt chính là nơi đầu tiên phát hiện xác nạn nhân.
Có cảnh sát nhận ra Tố Diệp, sau khi gọi Tố Khải ra thì người đó dẫn cô cùng đi vào biệt thự.
"Barnard đang ở đâu?" Chưa kịp nhìn ngó xung quanh, đây là câu đầu tiên Tố Diệp hỏi khi vào cửa.
Trông Tố Khải có vẻ đã mấy đêm không ngủ, hai mắt nó đỏ quạch, nhưng tinh thần vẫn rất dồi dào: "Anh ta đang ngồi bên cạnh thi thể. Bọn em có kéo thế nào anh ta cũng không chịu đi, hết cách, đành phải gọi chị tới".
"Dẫn chị đi tìm anh ta."
"Ấy, chị..." Tố Khải vội vàng giữ cô lại: "Để em qua báo cho Barnard biết là chị đã tới, chị đừng qua đó thì hơn".
Tố Diệp quắc mắt lườm Tố Khải: "Đùa cái gì vậy? Anh ta là bệnh nhân của chị! Đừng nhiều lời nữa, mau dẫn đường đi".
Tố Khải không biết phải làm sao, đành nghe theo.
Thực tế là, cảm giác tận mắt nhìn thấy cảnh một thi thể đầm đìa máu bị cắt thành nhiều khúc thực sự rất tệ! Nhưng cảnh Barnard quỳ bên cạnh thi thể, nét mặt hiền như bụt, chẳng nói chẳng rằng, còn khiến người ta rùng mình hơn.
Chính trong chiếc lều cô vừa ngang qua.
Nước mưa bắt đầu thấm đẫm vạt cỏ bên cạnh lều. Bên trong nồng nặc mùi thịt thối rữa, nhức mũi. Mùi máu tanh cộng thêm mùi nước mưa càng khiến người ta buồn nôn. Barnard quỳ bên ngoài sợi dây phong tỏa, nhìn đội pháp y và nhân viên điều tra bên trong đang vội vàng thu thập chứng cứ, bờ môi khô khốc run lên dữ dội. Tố Diệp đi tới bên cạnh, nhìn thấy một đống thịt được đào từ dưới bùn lên, cố kìm nén cảm giác buồn nôn, bình tĩnh nói với Barnard: "Giống y hệt như giấc mơ của anh sao?".
Giọng nói của cô như thanh âm chuộc tội từ trên trời rơi xuống, Barnard bất ngờ đứng dậy. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, anh ta