Chương 146: Cảm giác an toàn
Tiết trời sau cơn mưa có phần mát mẻ. Mây mù âm u đã được thế chỗ bằng bầu trời sạch sẽ như được gột rửa qua, hiếm khi được thấy trời sao dày đặc, hòa lẫn giữa ánh đèn đường của khu Sanlitun như thế này.
Dường như càng về đêm con người ta càng buồn bã. Vì đêm đen quá dài, đến nỗi những con người trong thành phố này đều chỉ có thể cố gắng vượt qua nó bằng những tụ điểm vui chơi nhấp nháy ánh đèn. Nhưng người ta chưa từng nghĩ, ánh đèn có rạng rỡ bao nhiêu, quán bar có náo nhiệt thế nào, họ vẫn phải uống những chén rượu nhạt lạnh lẽo để chống chọi với mỗi giây mỗi phút cô đơn.
Đây là lần đầu tiên Tố Diệp tới quán bar ở đây sau khi chuyển đến Sanlitun. Xuyên qua khu vực các quán bar cũ, vượt qua ánh mắt của các anh chàng đẹp trai hoặc các dân anh chị chân tay xăm trổ không ngừng mời gọi, cô và Lâm Yêu Yêu chọn một quán bar có phần yên tĩnh. Một nam ca sỹ ngoại quốc có diện mạo miễn chê đang hát điệu nhạc Jazz thư thái. Tiếng kèn saxophone chậm rãi kết hợp với chất giọng hơi khàn nghe rất thoải mái. Tố Diệp cho rằng, một buổi tối thế này rất hợp với một quán bar như vậy, không huyên náo không ồn ã, chỉ còn âm nhạc và tiếng chuyện trò thì thầm, đôi khi xen vào tiếng ly thủy tinh chạm nhau khe khẽ, không giống với những hộp đêm khác. Cô cảm thấy, mình đã qua cái tuổi vào hộp đêm thác loạn tới say mèm rồi.
Trong quán bar nhạc Jazz này, đương nhiên lựa chọn hàng đầu của Tố Diệp và Lâm Yêu Yêu là cocktail. Cô gọi không hề ít. Là một ly "Trời xanh biển rộng" được tạo thành từ rượu Gin, Cointreau, Blue Curacao, trà xanh mint julep và Sprite. Cũng có thể là một ly GreenSword được tạo thành từ Brandy, cacao trắng, sữa và bạc hà xanh, cuối cùng dùng sơri xanh để trang trí. Hoặc một ly Piccadilly Park được kết hợp bằng Gin khô, rượu đương*, nước chanh tươi, Blue Curacao cùng với quả bạc hà. Tóm lại là đủ loại đủ kiểu, uống cũng đã đời.
*Đây là một loại rượu từ đầu thế kỷ XVI, do đạo sỹ Bernado Vincell I sáng tạo ra. Nó có độ cồn khá cao (40%), nhiều đường, mùi thơm và hương vị đều rất ngon, còn có tác dụng giải tỏa căng thẳng và tốt cho dạ dày.
Lâm Yêu Yêu chẳng khác nào như đang "liều mình vì quân chủ", vừa uống rượu vừa trò chuyện với cô, cười nói không ngớt. Tố Diệp thay chiếc váy trắng Lâm Yêu Yêu mua cho mình, một chiếc váy dài dịu dàng hở vai. Một tay cô chống cằm, một tay cầm ly cocktail. Ánh đèn mờ mờ trong quán bar rọi lên gương mặt cô khi tỏ khi mờ, đẹp như trăng sáng. Khi cô yên lặng ngồi đó, càng giống một thiếu nữ trong bức tranh trừu tượng, hàng mi dài chỉ hơi động đậy cũng đẹp như một hình ảnh quay chậm.
Mới bắt đầu, người nào nói người ấy. Lâm Yêu Yêu kể chuyện Đinh Tư Thừa chỉ chăm chăm lo công việc. Tố Diệp thì kể sự tích kinh điển năm đó mợ cô đứng giữa chợ rau chống lại quân địch. Dần dần, hai người nói tới chuyện công việc. Cuối cùng, có lẽ đã ngà ngà say, Tố Diệp kể về mẹ cô Tố Thu, bố cô Diệp Hạc Phong cùng gia đình họ Diệp mà cô hận tận xương tủy.
Trong lúc kể, ánh mắt cô mơ màng, khi tỉnh khi say. Lâm Yêu Yêu yên lặng lắng nghe. Cô ấy những tưởng Tố Diệp sẽ khóc nhưng không hề. Giọng cô vẫn rất nhẹ nhàng, cô đơn như cảnh đêm, như đang kể lại câu chuyện của một ai khác. Dần dần ánh mắt cô trở nên xa xăm, có điều khi nhắc tới mẹ trước lúc lâm chung, ngữ điệu có phần nghẹn ngào. Nhưng cô nhanh chóng nhấp một ngụm rượu, để mọi thứ trở lại bình thường.
Câu chuyện của cô khiến Lâm Yêu Yêu xót xa, thậm chí khóe mắt đã ửng đỏ. Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười. Cô cũng không hề nhắc tới chuyện của mình và Niên Bách Ngạn, thậm chí cái tên đó còn chưa một lần xuất hiện.
Tố Diệp không nhắc thì Lâm Yêu Yêu cũng không hỏi, cô ấy khẽ chạm ly với cô: "Vậy tiếp sau đây cậu có dự định gì chưa?".
"Phía Liên Chúng và trường đại học tớ đều đã xin nghỉ phép dài ngày, tớ muốn được nghỉ ngơi một thời gian." Tố Diệp khẽ lắc ly rượu trong tay, mái tóc dài xõa xuống, che đi nửa gương mặt.
Lâm Yêu Yêu thấy vậy kéo tay cô lại: "Vậy chuyển tới ở với tớ một thời gian đi".
"Sao, định nuôi tớ thật à?" Tố Diệp bật cười.
Lâm Yêu Yêu mím môi đáp: "Lúc đầu chẳng phải đã hứa rồi sao, cậu mà thất nghiệp thì sẽ tới nhờ cậy tớ. Bờ vai tớ tuy gầy gò mỏng manh, nhưng để làm chỗ dựa cho cái thân hình bé nhỏ này của cậu thì vẫn thừa đủ".
"Sự hy sinh vĩ đại quá." Tố Diệp cảm động trong lòng. Có những lúc chỉ cần một câu nói như thế của bạn bè là quá đủ: "Tớ không tới đâu, để làm bóng đèn giữa cậu và Đinh Tư Thừa à?".
"Vì cậu, tớ mặc kệ anh ấy."
"Không được thế." Tố Diệp cười, dựa vào người cô ấy: "Tớ không muốn nhìn thấy cậu tới ngày hoa tàn cỏ úa rồi vẫn không lấy được chồng đâu".
"Trù ẻo tớ hả?" Lâm Yêu Yêu khẽ đánh vào người cô.
Tố Diệp cười thầm. Có lẽ say thật rồi, cô không đáp lại nữa, mà nghiêng đầu nhìn lên sân khấu, ánh mắt thất thần. Lâm Yêu Yêu không biết cô đang nhìn cái gì, vừa định lên tiếng hỏi đã thấy cô đứng dậy, đi về phía sân khấu.
"Này..." Lâm Yêu Yêu giật mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là Tố Diệp đã say, lại muốn làm bậy.
Nhưng hành động tiếp theo của Tố Diệp đã khiến thần kinh Lâm Yêu Yêu bớt căng thẳng phần nào.
Cô cúi xuống nói với tay keyboard điều gì đó, anh ta nghe xong liền gật đầu. Cô ngồi vào vị trí của ca sỹ, cầm lấy micro. Lúc đó Lâm Yêu Yêu mới hiểu ra cô định hát.
Giọng hát của Tố Diệp vọng qua micro rất khẽ khàng, sau khi cô hát câu đầu tiên, nhạc cũng bắt đầu vang lên. Giọng hát ấy không được coi là quá chuyên nghiệp, nhưng những nốt nhạc uyển chuyển mà cô đơn đã khiến không ít người chú ý. Cô hát một bài hát tiếng Trung. Ngồi đây đa phần đều là người nước ngoài, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng đều bất giác hướng mắt lên sân khấu.
"Tình yêu lại một lần nữa khiến em tổn thương
4
Không sao, hãy cứ coi là một lần giúp em trưởng thành hơn
Người vừa quay bước, điếu thuốc còn chưa tắt mà mùi hương đã nhạt nhòa
Đâu phải sinh ra em đã thích cô đơn nhưng lại là người cô độc hơn bất kỳ ai
Dù anh có mang cả thế giới này tới cho em, lòng em vẫn thấy trống trải..."
Lâm Yêu Yêu thở dài, chầm chậm thưởng thức cocktail, nghe từng câu từng chữ. Giọng hát của cô gái trong micro vây quanh từng góc quán bar, thấm vào trái tim khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Trên sâu khấu, Tố Diệp nhắm mắt lại, có một chùm sáng nhạt nhòa rọi lên tóc, nhuộm tóc cô thành một màu vàng. Cô như đứa trẻ từ thiên đường rớt xuống, bị bao phủ trong luồng ánh sáng chói lòa. Chiếc váy trắng trên người cũng lấp lánh những đốm sáng rực rỡ.
Cô không biết rằng ở một góc xa nhất trong quán bar có một người đàn ông đang ngồi, dáng hình cao lớn chìm trong bóng tối, gương mặt tuấn tú nhưng có phần tiều tụy lúc ẩn lúc hiện. Anh chỉ gọi một ly Martini nhưng vẫn để trước mặt từ đầu tới giờ chưa đụng vào. Những viên đá trong ly dần tan ra khiến thân cốc bị bao phủ một lớp nước mỏng.
Anh ngồi tựa vào ghế, châm một điếu thuốc, khói thuốc như tơ nhện chăng mắc xung quanh. Khi anh nhìn thấy Tố Diệp hát trên sân khấu, khóe môi vô thức toát lên một sự yêu thương. Suốt cả bài hát anh đều nhìn cô không chớp mắt, ngắm dáng vẻ khẽ nhắm mắt lại, chìm trong quầng sáng mờ ảo của cô, nhìn hàng mi cô run run như cánh bướm mỏng manh.
Cho tới khi Tố Diệp hát tới đoạn điệp khúc, có chút vang vọng, có chút vẫy vùng, như nỗi đau của người cá khi phải lên bờ, rời xa đại dương...
"Em muốn được vui vẻ
Em muốn được bình yên say giấc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có những người chỉ khi không ôm nữa mới cảm nhận được hơi ấm
Phải rời xa mới không còn oán hận
Em nên sớm buông tay từ lâu
Em muốn được vui vẻ
Dù chỉ là được cười thật lớn
Trái tim đã không còn ấm áp, tất cả đều chỉ là giả dối
Chỉ có nước mắt này là chân thật
Em tin quyết định này là đúng đắn..."
Từng câu từng chữ đều phù hợp với giọng hát có phần thương cảm của Tố Diệp, như từng lưỡi kiếm sắc nhọn đâm sâu vào lòng người. Hàng lông mày của anh bỗng nhíu chặt, điếu thuốc kẹp trên ngón tay chợt run lên, tàn thuốc rơi lộp bộp xuống đất.
Một lát sau, anh dập tắt đầu lọc, đứng dậy.
Lâm Yêu Yêu đang chìm đắm trong lời bài hát của Tố Diệp, bỗng trước mắt như bị một bức tường chặn lại. Suy nghĩ đầu tiên là lại có kẻ tới bắt chuyện, cô ấy chau mày chuẩn bị lên tiếng đuổi kẻ đó đi, nhưng sau một giây định thần bỗng giật nảy mình, ngón tay buông lỏng, ly rượu rơi "cạch" một cái xuống mặt bàn: "Tổng... Tổng giám đốc Niên, sao anh... anh lại ở đây?".
Niên Bách Ngạn đưa tay đỡ lấy ly rượu đang lảo đảo, ngồi xuống trước mặt Lâm Yêu Yêu. Khi vài tia sáng yếu ớt chiếu tới, Lâm Yêu Yêu mới nhìn rõ vẻ mệt mỏi và hốc hác của anh. Anh cất giọng trầm trầm: "Yêu Yêu, phiền cô trông chừng Diệp Diệp, đừng để cô ấy uống nhiều rượu quá".
Lâm Yêu Yêu gật đầu trong vô thức.
Niên Bách Ngạn lại móc ví ra, đặt xuống một tập tiền: "Đây là tiền cho hai người tối nay".
"Không không không, tổng giám đốc Niên, chúng tôi không thể nhận tiền của anh được."
"Cầm lấy." Niên Bách Ngạn ra lệnh: "Nếu như lát nữa ra khỏi quán cô ấy thấy đói thì dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó".
"Vâng." Lâm Yêu Yêu nhận lấy tiền, bất giác nhớ lại lần đầu tiên Tố Diệp và Niên Bách Ngạn gặp nhau, cũng ở trong quán bar, cũng là Niên Bách Ngạn thanh toán. Những tin đồn liên quan đến họ không phải cô ấy không biết rõ. Dù hôm nay Tố Diệp không hề nhắc tới tên anh, nhưng Lâm Yêu Yêu luôn cảm thấy ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp rất chân thành.
Còn nữa, sao anh lại xuất hiện ở đây? Nếu không phải yêu thật lòng, với một người bận rộn công việc như anh chắc chẳng thế nào có thời gian đến những nơi thế này.
Có điều, Lâm Yêu Yêu chưa từng ủng hộ họ, bất luận là chân tình hay giả ý. Giữa Tố Diệp và anh có một khoảng cách không thể nào vượt qua.
"Còn nữa." Niên Bách Ngạn thu lại ánh mắt đang nhìn Tố Diệp trên sân khấu, đặt trước mặt Lâm Yêu Yêu một tấm danh thiếp: "Nơi này dù có yên tĩnh thì cũng là một nơi phức tạp, hạng người nào cũng có. Tôi đã nói chuyện với ông chủ của quán bar này rồi, ông ấy sẽ để ý tới sự an toàn của hai người. Đây là danh thiếp của ông ấy, khi cần thiết cô có thể chủ động gọi điện cho ông ấy, tốt nhất là cố gắng đừng chơi quá khuya".
"Cảm ơn anh." Lâm Yêu Yêu đón lấy, thầm thở dài. Phải là người đàn ông thế nào mới có thể lo chu đáo mọi chuyện tới vậy. Nói thật, chỉ trong một khoảnh khắc, cô ấy bỗng cảm thấy, nếu Tố Diệp được ở bên cạnh anh cũng không tệ. Niên Bách Ngạn đúng là người đàn ông mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ.
Niên Bách Ngạn lại quay đầu nhìn Tố Diệp. Lâm Yêu Yêu nhìn rõ được nét dịu dàng trong ánh mắt ấy, bờ môi cũng khẽ mỉm cười. Một lúc sau anh đứng lên, trước khi đi còn dặn dò Lâm Yêu Yêu: "Đừng nói với cô ấy tôi đã tới đây".
"Tại sao vậy?" Lâm Yêu Yêu không hiểu, vô thức hỏi.
Niên Bách Ngạn không đáp, nhìn lên sân khấu một lần cuối cùng rồi quay người đi.
Lâm Yêu Yêu nhìn theo cái bóng dần khuất, rồi ngước mắt lên. Đúng lúc này, Tố Diệp cũng vừa hát xong, khẽ mở mắt ra, mọi người lần lượt vỗ tay rào rào.
Lâm Yêu Yêu cũng đứng dậy vỗ tay, nhưng nhớ tới hành động vừa rồi của Niên Bách Ngạn cô không khỏi cảm thán: "Tố Diệp à Tố Diệp! Chuyện tình cảm này của cậu tớ nên đồng tình hay phản đối đây? Nói thật lòng, tớ cũng mất phương hướng rồi...".
~Hết chương 146~
Chương 147: Cách yêu một người
Biệt thự nhà họ Diệp đèn đuốc vẫn còn sáng choang.
Trong nhà mỗi người bận một việc. Nguyễn Tuyết Mạn sau khi ngâm cánh hoa hồng thì lên gác vào phòng thẩm mỹ, có một nhân viên spa chuyên nghiệp được mời riêng tới chăm sóc cho bà ta. Diệp Hạc Thành thì cứ đúng giờ này lại ngồi trước ti vi xem đủ các bộ phim gia đình nhàm chán, vừa xem vừa cười ngặt nghẽo. Nguyễn Tuyết Cầm yên lặng ngồi luyện tập trà nghệ trong phòng khách, hương trà thoang thoảng vấn vít quanh người. Diệp Uyên hôm nay bay chuyến muộn đi nước ngoài nên không có mặt ở nhà. Diệp Ngọc vì sức khỏe không tốt nên đã đi nằm từ sớm. Diệp Lan đang đóng cửa ngồi một mình trong phòng, vượt từng cửa của trò "Plants and zombies", ngồi chơi liên tục mấy ngày, e là dù có ra ngoài bên tai cô cũng chỉ vang lên tiếng zombies nhai ngấu nghiến.
Còn Diệp Hạc Phong đang ở trong thư phòng, ánh đèn trong phòng rất tối. Ông đang ngồi trên sofa, châm một điếu xì gà. Đối diện là Niên Bách Ngạn. Anh không hút thuốc lá cũng không hút xì gà, chỉ im lặng thưởng thức trà. Chẳng mấy chốc, quản gia bước vào thay tách trà đã nguội, bưng lên ấm trà vừa pha còn nóng hổi. Trà này là kiệt tác của Nguyễn Tuyết Cầm ở dưới nhà, hương thơm bay xa.
"Xem ra, việc Diệp Ngọc có thể rời khỏi nhà mẹ đẻ dọn tới tứ hợp viện của con hay không vẫn còn phải bàn bạc rồi?" Làn khói trắng trên điếu xì gà lượn lờ bay lên cao. Những đường nét già nua trên gương mặt Diệp Hạc Phong vì thế cũng trở nên mơ hồ.
Niên Bách Ngạn không nói câu gì, nghịch tách trà trong tay như đang suy nghĩ.
"Những tin tức bất lợi đã được con dập tắt, nhưng Bách Ngạn à, trái tim con hỗn loạn rồi."
Niên Bách Ngạn hơi ngước mắt lên, đặt tách trà xuống: "Con xin lỗi".
Diệp Hạc Phong thở dài, khoát tay: "Con cũng không cần nói lời xin lỗi bố, thật ra lúc trước con đồng ý lấy Tiểu Ngọc, bố cũng hiểu nguyên nhân tại sao".
Ngón tay đặt bên thành tách trà hơi khựng lại nhưng Niên Bách Ngạn kìm nén rất nhanh, anh bưng chiếc tách lên lần nữa, nhấp một ngụm.
"Con vẫn luôn cảm thấy nhà họ Diệp có ơn với con và em trai, thế nên khi bố đưa ra đề nghị bảo con lấy Diệp Ngọc, con mới không từ chối, vì ở trong lòng con có lẽ đây là cách báo ơn tốt nhất."
Niên Bách Ngạn ngẩng lên nhìn Diệp Hạc Phong: "Nhà họ Diệp có ơn với con, đây là sự thật không cần tranh cãi".
"Thế nên bố hiểu suy nghĩ của con, chuyện tới nông nỗi này thật ra là bố hại con. Rõ ràng bố biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, vậy mà vẫn hy vọng con gái mình được hạnh phúc." Ánh mắt Diệp Hạc Phong trông thất vọng đi nhiều.
"Chuyện hôn sự này ban đầu cũng do con đồng ý, con không trách bố."
"Vậy bố hỏi con, còn có thể quay về như trước đây không?" Diệp Hạc Phong khẽ đổ người về trước, thái độ dò hỏi.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát rồi nhìn ông bằng ánh mắt chân thành: "Trước đây con nghĩ cả đời này sẽ cứ sống như vậy, xưa nay con vốn không tin vào duyên phận. Nhưng tiếc là đã gặp rồi. Chủ tịch, cho dù tất cả mọi việc đã trở lại bình thường cũng không thể quay về như trước đây được nữa".
"Haizz..." Diệp Hạc Phong thở dài, như đã đoán trước anh sẽ trả lời như vậy, ánh mắt nhìn anh có chút xót xa: "Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Một đứa con gái lớn sức khỏe ốm yếu, bệnh tật nhiều năm, một đứa con gái nhỏ đã chịu thiệt thòi bao lâu nay, bố không muốn nhìn thấy bất kỳ đứa nào phải chịu tổn thương. Bách Ngạn à Bách Ngạn, con bảo bố phải nói con thế nào đây?".
"Con xin lỗi." Đây là ba chữ anh nói nhiều nhất tối nay.
"Bố chỉ hỏi con một câu thôi, con thật lòng yêu Tiểu Diệp chứ?" Diệp Hạc Phong đi thẳng vào vấn đề.
Lần này Niên Bách Ngạn không hề do dự, ánh mắt kiên định: "Vâng".
Diệp Hạc Phong hơi sững sờ: "Vậy, ý Tiểu Diệp thế nào?".
Tia sáng trong mắt anh dần thu lại, giống như ánh sáng yếu ớt của ngôi sao băng cuối cùng bị lụi tàn, rơi xuống giữa bầu trời sao. Anh cười khổ, lắc đầu, khóe môi ít nhiều toát lên vẻ cô độc: "E là chỉ mong không còn chút liên hệ nào với con nữa".
"Tiểu Diệp rất lý trí." Ông đặt điếu xì gà sang một bên, rồi cúi xuống cầm chiếc tách lên, rót trà với tâm trạng ngổn ngang: "Lúc trước bố mong Tiểu Diệp vào Tinh Thạch vì nó là một thành viên của nhà họ Diệp, nhưng giờ nó ra đi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Không phải bố thiên vị Tiểu Ngọc, thật ra bố lo Tiểu Diệp sẽ bị tổn thương hơn. Dù sao con cũng là anh rể của nó, quan hệ giữa con và nó bất luận giải quyết thế nào cuối cùng người đau khổ vẫn là nó. Trong chuyện tình cảm nam nữ này, cho dù đàn ông có sai thế nào đi nữa, người chịu khiển trách phần nhiều lại là phụ nữ. Lúc đó mẹ của Tiểu Diệp đã nhìn thấu được điểm này. Bà ấy là một người thông minh, biết tiến biết lùi, thế nên mới càng khiến bố day dứt cả đời, tính cách của nó và mẹ nó giống nhau như đúc".
"Chủ tịch." Niên Bách Ngạn khẽ nói: "Việc ly hôn con không chỉ nói rồi để đó".
"Bách Ngạn, chuyện của con và Tiểu Diệp đã qua rồi thì đừng nghĩ tới nữa, cứ coi như cho nó một đường sống đi." Tâm trạng Diệp Hạc Phong có phần kích động.
Niên Bách Ngạn khẽ lắc đầu, ngữ khí chắc chắn: "Cuộc đời con người cũng có lúc sẽ quyết định sai lầm, vậy thì cũng phải cho đối phương quyền được sửa chữa. Con kiên trì ly hôn là vì Diệp Diệp. Con muốn dùng thân phận đúng đắn nhất để gặp cô ấy, cũng chính vì Tiểu Ngọc, cô ấy vốn không cần con ở lại bên cạnh cô ấy".
"Con tưởng ly hôn rồi thì thân phận sẽ thay đổi sao?" Diệp Hạc Phong gõ lên mặt bàn, đau đớn vô cùng: "Con bảo người ngoài nhìn vào sẽ nói gì? Người ta sẽ nghĩ gì về Tiểu Diệp ? Trên dưới trong Tinh Thạch rồi sẽ đánh giá con ra sao?".
"Khi cần thiết, con không ngại mất đi chức tổng giám đốc Tinh Thạch." Giữa lúc yên bình, Niên Bách Ngạn đột ngột tung ra một quả bom có sức công phá lớn.
"Cái... Cái gì?" Diệp Hạc Phong sửng sốt.
"Còn về Diệp Diệp, con nghĩ con sẽ có cách thu xếp ổn thỏa." Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên ôn hòa hơn: "Con hy vọng cô ấy có một không gian độc lập, một không gian không bị người ngoài làm phiền, càng mong rằng nó là do con tạo ra. Ở trong đó, cô ấy có thể tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Đây có lẽ chính là cách con muốn làm khi hết lòng yêu một người".
"Hoang đường!" Diệp Hạc Phong giận dữ đập bàn: "Tinh Thạch không những là tâm huyết của bố mà còn là máu và nước mắt bao năm của bố con. Một cơ nghiệp của hai gia đình như vậy sao con có thể nói bỏ là bỏ? Bách Ngạn à, con phải lấy đại cục làm trọng!".
Tách trà trước mặt anh đã nguội lạnh, nhưng trái tim thì đang hừng hực, anh nhìn về phía Diệp Hạc Phong, vẫn mỉm cười: "Con người sống cả đời cũng phải có một lần ích kỷ chứ".
3
Diệp Hạc Phong nhìn anh hồi lâu: "Xem ra con quyết tâm rồi".
"Nếu thật sự phải tới bước đó thì chắc chắn con sẽ làm vậy."
"Tiểu Ngọc thì sao? Nó nghĩ gì?"
Niên Bách Ngạn trầm tư suy nghĩ: "Cô ấy vẫn đang suy nghĩ, nhưng xem ra muốn cô ấy gật đầu... không dễ".
Diệp Hạc Phong trầm mặc.
"Thế nên trước hết vẫn mong chủ tịch hiểu cho con." Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong: "Vì gặp được Diệp Diệp, con mới không muốn cuộc đời mình lặp lại bi kịch của bố".
Cả cơ thể Diệp Hạc Phong bỗng run lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo...
***
Chớp mắt đã tới cuối tháng tám.
Mùa này có hương sen thơm nức mũi, ánh trăng nhạt nhòa, thêm tiếng ếch nhái kêu ran và một vòm trời cao vợi.
Con đường cổ chật hẹp, mái hiên đối diện nhau vẽ thành một đường thẳng. Những mái nhà nhỏ san sát, lũ trẻ đan tay đi qua con ngõ, đây đúng là phong cách vốn có của một cổ trấn. Nước chảy men theo mỗi ngóc ngách của trấn, như dòng máu trong cơ thể chảy mãi không ngừng. Người lái đò đung đưa mái chèo, khẽ ngâm nga một khúc hát theo điệu nhạc trong radio. Con thuyền gỗ chầm chậm trôi giữa dòng nước, thi thoảng lại nghe thấy tiếng những người lái đò chào hỏi nhau vọng từ thuyền này qua thuyền khác.
Thanh âm của bác lái đò cũng uyển chuyển mềm mại như họ vậy, đến cả cường điệu khi ngâm khúc hát cũng toát lên nét ôn hòa của người Giang Nam. Tố Diệp ngồi trong thuyền gỗ, người cũng chao đảo lắc lư theo nhịp mái chèo. Qua một ô cửa sổ nhỏ, cô có thể nhìn thấy những ngôi nhà tường trắng gạch xám hai bên bờ. Có khách du lịch đang ung dung dạo bước trên những con đường đá, cũng có những cô gái Giang Nam đang mỉm cười dịu dàng.
Nhìn mãi nhìn mãi, Tố Diệp bỗng nhớ tới một đoạn văn thế này: Chàng trai trẻ, người con gái đẹp, chèo thuyền thề ước. Con thuyền chầm chậm đung đưa, đôi bên trao nhau chén rượu. Mái chèo khẽ quấn vào bèo nước, đầu thuyền khẽ lay động, bèo mới rời ra. Cô gái mới duyên dáng làm sao, dải lụa trắng thắt ở eo. Tình ý sâu đậm khó chia xa, lưu luyến không nỡ rời mãi ngoái lại nhìn. Cuối xuân vào hạ, những lá non hé nở. Tạt nước đùa nghịch nụ cười trên môi nhưng lại sợ y phục bẩn hết. Nhưng bất ngờ thấy thuyền khẽ nghiêng, vội vàng thu lại vạt áo."*
*Dịch đại ý từ bài từ "Thái liên phú" (Bài thơ hái hoa sen) của Lương Nguyên Đế.
Bên tai là điệu nhạc u buồn mà nhẹ nhàng, ít nhiều cô nghe được một số lời ca: Bất chợt người bịn rịn, bên nhành mai đầu thôn. Tưởng chừng hoa cỏ nơi đây si tình với người, đời đời kiếp kiếp nguyện được sánh đôi...
Điệu nhạc ấy khiến người ta tĩnh tâm. Giống như người ngồi trong thuyền, thuyền trôi giữa dòng nước, theo đà lững lờ, không tranh giành với ai, không phải lo nghĩ điều gì. Dần dần, điệu nhạc ấy ru ngủ Tố Diệp, hoặc có thể vì nhịp chèo chầm chậm khiến người ta dần cảm thấy lờ đờ. Mí mắt cô trĩu nặng rồi chìm vào giấc ngủ.
Gió nhẹ thổi vào từ mui thuyền, khẽ lay động mái tóc.
"Tam Hà dẫn dắt linh hồn, nước mắt lã chã rơi
Châm lên ánh đèn xanh âm u le lói
Đi qua ngõ sâu dài dằng dặc
Phẩy nhẹ vạt sương sáng sớm
Hỏi thăm kiếm tìm trong đêm tối
Ghé tới ngàn vạn cung điện tòa thành
Giấc mơ của kiếp trước..."
"A..." Tố Diệp choàng tỉnh giấc, tròn mắt nhìn xung quanh mới phát hiện mình vừa thiếp đi. Cô giơ tay lau mồ hôi, thì ra mồ hôi đã chảy ròng ròng từ khi nào. Vừa rồi hình như có người lẩm bẩm đoạn nhạc đó bên tai cô, thanh âm ấy như tới từ phía chân trời, kỳ ảo hư vô, kèm theo là tiếng nhạc quái dị.
Hình như là ngõ dài ngọn đèn xanh gì đó?
Người lái đò ngó đầu nhìn vào, cười lớn: "Tỉnh rồi sao?".
Tố Diệp ngượng ngùng gật đầu, tai lại quay về với bài hát trong radio: Cơn mưa phùn ngày xuân, cầm một nhành mai đứng chờ người... Cô nhíu mày, vô thức hỏi:"Nhà thuyền, đây là bài hát gì vậy?".
"Chưa từng nghe sao? Đây là điệu sông nước Giang Nam trong khúc Mẫu đơn đình. Ở đây nhà nào người nào cũng biết hát bài này đấy." Bác lái đò nét mặt tự hào.
Giờ Tố Diệp mới nhớ ra, nơi đây là trấn Thiên Đăng, Côn Sơn, là nơi bắt nguồn của hí khúc Côn Sơn.
"Nhà thuyền, vừa nãy trong lời bài hát có đoạn nào hát về ngõ dài ngọn đèn xanh không ạ" Cô cứ cảm thấy giấc mơ vừa rồi rất chân thật, đến cả giọng nói đó cũng rất quen thuộc như đã từng nghe lâu lắm rồi, cố gắng nhớ lại rồi bổ sung thêm: "A, còn một câu là: Tam Hà dẫn dắt linh hồn, nước mắt lã chã rơi".
2
Bác lái đò lắc đầu: "Nãy giờ tôi chỉ bật khúc Mẫu đơn đình, nhưng đâu có nghe thấy mấy lời bát hát mà cô nói?".
Tố Diệp day trán, thất vọng. Xem ra vừa nãy cô nằm mơ thật rồi. Ngước mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đã mưa lất phất, cả cổ trấn như được bọc trong một tấm lụa mỏng, đẹp tựa tranh thủy mặc, vừa hay phù hợp với câu hát "Cơn mưa phùn ngày xuân" trong khúc "Mẫu đơn đình".
~Hết chương 147~
Chương 148: Sao anh lại ở đây?
Đúng như câu "đất Giang Nam mưa bụi mịt mù".
1
Làn mưa như lớp bông, không quá lớn nên không hề ảnh hưởng tới mọi hoạt động tại đây. Các ngôi nhà ngõ nhỏ hai bên đường vẫn rất náo nhiệt, những đứa trẻ nô đùa đuổi bắt trong màn mưa lất phất. Tố Diệp cuộn hẳn rèm lên, như thế, cảnh trấn Thiên Đăng trong mưa hoàn toàn nằm trọn trong tầm mắt cô.
Sau khi từ chức, cô đã rời khỏi Bắc Kinh, rời xa đô thị huyên náo, rời xa chốn người tranh kẻ đấu hỗn loạn. Thời gian hơn một tháng không quá dài nhưng cũng đủ để khiến tâm hồn thanh tịnh. Cô không ra nước ngoài, chỉ tới Trường Bách Sơn* gần nửa tháng, cố gắng tận hưởng cảnh đẹp cùng cảm giác thư thái khi tắm suối nước nóng ở Thiên Trì, sau đó liền tới cổ trấn này. Ở đây không giống như Chu Trang hay Đồng Lý, khu vực thương nghiệp không sầm uất. Ít nhất thì những gì cô nhìn thấy cho tới giờ này đều là cuộc sống muôn màu muôn vẻ của người dân.
*Thuộc ba tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang.
Cô thích vẻ đẹp tự nhiên không bị thương nghiệp đẽo gọt, một nét đẹp mộc mạc. Bất luận sức hấp dẫn của cổ trấn này đối với thế giới bên ngoài là lớn hay nhỏ, ít nhất nó đã khiến cô rung động. Cô muốn thời gian tới sẽ ở lại đây, sống trong một nhà trọ độc đáo. Mỗi ngày sau khi thức dậy được nghe tiếng chim hót líu lo, ngắm nhìn các gia đình khói bếp nghi ngút, thoải mái hưởng thụ cảm giác đi chân trần trên những con đường đá.
Cô nghĩ đây là cuộc sống mà cô muốn.
Con thuyền len vào giữa một khu nhà, Tố Diệp đang tò mò liền nhìn thấy trước mặt có hai chiếc thuyền đi tới, tốc độ rất chậm, dần dần áp sát thuyền của cô. Một trong số chúng chất đầy vàng mã, trên đầu thuyền của chiếc còn lại có một người phụ nữ trang điểm rất đậm trông như bà đồng, mắt nhắm chặt, trong tay còn cầm tràng hạt. Hai chiếc thuyền một trước một sau đung đưa lắc lư. Người trên bờ hình như đã quen với cảnh này. Nhưng Tố Diệp thì rất hiếu kỳ, tò mò hỏi nhà thuyền.
Nhà thuyền đã đội nón lên từ