Chương 151: Về khách sạn của tôi
Động tác của anh rất tự nhiên. Cô được anh ôm vào lòng, xung quanh là đám đông qua lại nhộn nhịp. Cô nép trong lòng anh, giống như ngoài kia tiếng người có ồn ào hơn nữa, cô vẫn tìm cho mình được một chốn yên bình, hệt như họ là một đôi tới đây du lịch, thân thiết không thể tách rời.
Gần đó tiếng tụng kinh cầu siêu dần dần vọng ra xa. Bên tai cô là nhịp thở nhè nhẹ của anh, khi lướt qua tóc khiến cô hơi ngứa. Tố Diệp biết phải đẩy anh ra, ít nhất cũng phải âm thầm tránh xa hơi thở ấy. Nhưng cô lại không nỡ. Cô có thể vượt đèo lội suối, có thể tìm tới một nơi cách xa anh hàng vạn dặm nhưng trái tim chung quy vẫn trống trải.
Ở một nơi nhân khẩu còn chưa tới mười lăm vạn người như trấn Thiên Đăng này, vòng đi vòng lại cuối cùng cô vẫn gặp anh. Lúc này khi được anh khóa chặt vào lòng, khi vòm ngực rắn chắc của anh khẽ áp sát vào lưng cô, khi bàn tay anh đặt trên eo, đan vào tay cô, trái tim dù đã ngắm không biết bao nhiêu cảnh sắc rực rỡ trên đời nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng ấy cuối cùng đã được lấp đầy, ngập tràn hơi thở ấm áp của anh, mùi hương gỗ tinh khiết. Trong thời khắc của một đêm cuối hạ đầu thu thế này, hương thơm thoang thoảng ấy càng khiến cô lưu luyến.
Bất giác, Tố Diệp quay đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình. Hoàng hôn phía chân trời đang buông xuống, không lâu nữa cả cố trấn sẽ trở về với vẻ yên tĩnh vốn có. Những ánh tà dương đó dường như bay cả vào mắt anh, ánh mắt sâu hun hút như có thêm màu sắc. Đến mái tóc anh cũng như được mạ một lớp vàng mỏng. Gương mặt anh rất gần, gần đến nỗi khiến cô mê hoặc, cô bắt đầu không phân biệt được đây là mơ hay thực nữa rồi.
Vì khung cảnh này quá ngọt ngào, vì cái ôm giây phút này quá ấm áp, cô chỉ sợ những thứ quá đẹp sẽ chỉ là mơ.
Thấy cô quay lại, Niên Bách Ngạn cũng cúi đầu xuống.Trong mắt anh, cô như một con thú nhỏ, đến ánh mắt cũng mang theo chút sợ hãi mơ hồ. Nụ cười khẽ của anh đong đầy nơi đáy mắt đã làm mềm mại hàng lông mày bình thường hay nhăn tít lại, trông đã không còn nghiêm nghị mà rất dịu dàng.
Anh cúi đầu.
Cứ như vậy, vầng trán cô cảm nhận được nhiệt độ từ bờ môi anh, hệt như buổi sáng hôm ấy ở Nội Mông Cổ.
Tim cô bỗng nhiên thắt lại. Tố Diệp vội vàng quay ngược lại, cố gắng tập trung vào nghi thức cầu siêu. Nhưng mấy trò giả vờ ngốc nghếch trước nay không phải sở trường của cô, thế là đôi môi đỏ hồng khẽ động đậy: "Chúng ta... không thể như vậy được". Dứt lời cô có ý muốn thoát khỏi bàn tay anh.
Nhưng Niên Bách Ngạn không định buông ra. Anh mạnh mẽ khóa chặt eo cô, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, tràn đầy sức mạnh: "Nhưng... tôi muốn".
Sống lưng Tố Diệp cứng đờ. Không hiểu tại sao, cô bắt đầu lo lắng cuộc gặp gỡ lần này sẽ nâng tình cảm lên một mức độ nào đó. Sau khi cả hai đều quyết định buông tay nhưng định mệnh lại quấn chặt họ với nhau, và lần này, người đã quen chờ đợi là Niên Bách Ngạn dường như đã trở thành người chủ động.
Niên Bách Ngạn khẽ xoay người cô lại, họ cứ thế nhìn vào mắt nhau, cô càng thấy rõ được sự kiên định trong đôi mắt ấy. Cô sợ bắt gặp tia sáng đó, nó như làm tan chảy muôn loài vạn vật, như đã trải qua quá nhiều bể dâu cuộc đời.
"Diệp Diệp, tôi không muốn hai chúng ta phải cô đơn thêm nữa."
Giọng nói chắc chắn của anh đã khiến cô bàng hoàng, sự sợ hãi biến thành kinh ngạc, rồi dần dần chìm đắm trong mênh mông, như con thuyền mắc cạn vào một sa mạc đã ngàn năm, chỉ cần khẽ giẫm chân lên là có thể nghe thấy tiếng gỗ thoi thóp hơi tàn. Cô lắc đầu: "Mặc dù em không tin vào số mệnh, nhưng em cũng sợ trên đời này có báo ứng".
Cô rất căm ghét nhà họ Diệp. Khi cô quyết định làm náo loạn cuộc sống yên ổn của họ, cô đúng là đã không quan tâm tới vòng tuần hoàn nhân quả của ông trời. Nhưng cuối cùng cô mới thật sự hiểu ra mình đã thất bại. Cô không dốc lòng thù hận, thế nên bất luận là lời của Diệp Hạc Phong hay Diệp Ngọc đều khiến trái tim cô đau nhói. Cô cũng không dốc lòng yêu thương thế nên mới không dám đối diện với mối tình đơn phương trước đây của mình, càng không thể hứa hẹn điều gì với người đàn ông trước mặt.
Tới bây giờ, Tố Diệp sợ rồi, khi trái tim của mình dần dần trầm luân. Cô thật sự sợ sẽ có báo ứng, vì những oán hận trước kia của mình, cũng vì cô không đủ trong sáng.
Dường như Niên Bách Ngạn hiểu những suy nghĩ của cô, anh không nói thêm nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Niên Bách Ngạn dẫn cô đi ăn món kho tàu chính gốc. Quán ăn này không to, nhưng đông nghịt những thực khách ham muốn ẩm thực nơi đây. Hai người tới khá sớm nên chọn được một vị trí không tồi, ngước nhìn là có thể thấy cầu cổ ngàn năm tuổi trên mặt sông. Dưới cầu là từng chiếc thuyền nối đuôi nhau. Những mái nhà tường xám bên bờ sông đang nghi ngút khói, có mùi củi thoang thoảng đâu đây bay tới quán ăn bên này.
Tố Diệp ăn ngấu nghiến như hổ đói, Niên Bách Ngạn vẫn nhai kỹ nuốt chậm như trước đây, chốc chốc lại đưa cho cô khăn giấy. Trước giờ anh vốn không ăn nhiều, sau khi đặt đũa xuống bèn nhìn Tố Diệp, bật cười, rồi không nhịn được phải hỏi cô một câu: "Đến cổ trấn nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa tới quán này thưởng thức sao?".
Tố Diệp không suy nghĩ nhiều, trả lời thẳng thừng: "Em vừa mới chưa được bao lâu". Dứt lời cô mới nhận ra mình lỡ lời, ngừng một lát, rồi lại vùi đầu xuống ăn.
Niên Bách Ngạn chỉ biết lắc đầu.
"Đúng là em chuẩn bị đi thật, em không nói dối anh." Tố Diệp cố gắng bổ sung.
"Được rồi, tôi tin rồi." Hiếm khi thấy anh hài hước một lần.
Tố Diệp chẳng hề xấu hổ, cả một bàn thức ăn thịnh soạn đủ để khiến trái tim ngượng ngùng ấy tan tác trăm mảnh. Nhân lúc uống nước cô tùy hứng nói: "Con người anh trước nay rất quái đản, ăn cơm luôn thích tới mấy nơi yên tĩnh đến tiếng một cái kim rơi xuống cũng nghe được, hôm nay sao lại hạ cố tới quán ăn nhỏ này vậy?".
"Ăn cơm càng yên tĩnh càng thích hợp suy nghĩ, đây là một trong những cách để tiết kiệm thời gian." Niên Bách Ngạn lại cầm đũa lên, gắp một miếng cá cho vào bát của cô, tiếp tục nói: "Thêm nữa, dáng vẻ nho nhã của em khi ăn cơm rất đẹp".
Tố Diệp suýt nghẹn: "Anh đúng là không kiệm lời khen nhỉ?".
"Thứ gì đẹp đương nhiên xứng đáng để khen rồi." Nét mặt Niên Bách Ngạn rất vô tư.
"Ý anh muốn nói, tướng ăn cơm của em làm anh nhức mắt chứ gì."
Niên Bách Ngạn khẽ cười: "Ý tôi là hôm nay em khiến tôi cảm thấy hóa ra dùng cơm trong hoàn cảnh ồn ào cũng không tệ, ăn như hổ đói cũng là một nét đẹp". Thấy cô quắc mắt nhìn mình, anh lại giơ tay làm như đang an ủi, giải thích: "Ăn ngấu nghiến là cách thể hiện bản tính của con người khi đối diện với món ngon, nó đã hình thành từ thời nguyên thủy tới nay, mỗi người đều có, rất bình thường".
"Niên Bách Ngạn, anh nói xa nói gần cũng là mắng người thôi!" Tố Diệp giơ tay đấm vào người anh: "Nói ai là người nguyên thủy thế hả?".
Niên Bách Ngạn đón lấy cú đấm của cô, bất ngờ cười lớn. Cô bèn xô anh một cái, anh vẫn không tức giận. Những hành động đánh mắng yêu thương của hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người trong quán ăn. Ngoại hình của họ đều rất bắt mắt, sự thân mật này tự nhiên khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Tố Diệp chủ động thu tay lại, né tránh ánh mắt của những người khác, hắng giọng hỏi: "Anh quen thuộc quán ăn này như vậy là nhờ điều tra nhận xét của mọi người trước hay ngày xưa từng tới đây rồi?".
Chỉ là một câu hỏi rất đỗi bình thường, cô vốn cũng chẳng quá quan tâm tới đáp án, nhưng không ngờ nét mặt Niên Bách Ngạn bất giác trầm xuống. Thấy vậy, cô càng tò mò hơn.
"Này!" Cô khuơ khuơ tay trước mặt anh.
Niên Bách Ngạn ngước lên, biểu cảm vẫn tự nhiên tựa như vừa rồi chẳng hề có sự thay đổi nào: "Trước kia tôi từng sống ở đây một thời gian".
"Ồ." Tố Diệp vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Trước khi anh tới Bắc Kinh sao?". Không phải cô muốn hỏi rõ ngọn ngành. Chỉ có điều vừa nãy cô đã thấy sau khi nghe câu hỏi, anh khẽ chạm tay vào hộp thuốc lá, nét mặt trầm buồn đó, nhưng chẳng mấy chốc anh đã bình thường trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù lúc ở bên anh day dứt và ấm áp ra sao, Tố Diệp vẫn không bỏ được bệnh nghề nghiệp của mình. Chỉ từ động tác đó của anh, không khó nhận ra trong tiềm thức Niên Bách Ngạn không thích câu hỏi ấy, thậm chí anh vô thức đã thông qua hành động để né tránh việc trả lời.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát: "Không, là chuyện rất lâu trước đây rồi". Dứt lời anh lại gắp thêm một ít rau vào bát cô: "Mau ăn đi".
Thấy Niên Bách Ngạn có ý trốn tránh, cô cũng không làm khó anh nữa, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: "Không hiểu tại sao em cũng cảm thấy trấn Thiên Đăng này rất quen thuộc, có lẽ em cũng từng tới đây nhưng quên mất rồi".
Niên Bách Ngạn ngược lại lại khá tò mò với cách nói này của cô, anh mỉm cười: "Nếu đã từng tới sao lại quên chứ?".
"Không biết nữa, có lẽ từng tới trong mơ." Tố Diệp cười hì hì.
Niên Bách Ngạn nghe cô nói vậy cũng không coi là thật.
"Đúng rồi, nếu anh rất thân thuộc nơi này, vậy có từng nghe qua một điệu hí khúc nào có câu Nhìn hồng trần phù phiếm giữa tam giới, lắc lư ngọn đèn xanh trong tay không?" Cô vẫn bị giấc mơ tối qua mê hoặc.
Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày, thẳng thừng đáp: "Xin lỗi, tôi không thuộc các hí khúc".
"Ồ." Tố Diệp đăm chiêu, thầm thở dài trong lòng. Có lẽ chỉ là một giấc mơ hoang đường, chẳng nói nên được điều gì.
"Sao vậy?"
Cô ngẩng lên: "Không có gì, em tò mò thôi". Cô cười, bất giác nhìn về phía cầu đá, cảm thán: "Lại mưa rồi, nhưng trấn Thiên Đăng mưa bụi ngập trời thế này càng đẹp đến nghẹt thở, hệt như tranh thủy mặc vậy".
Niên Bách Ngạn nhìn ra cơn mưa ngoài trời, rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.
***
Mưa càng ngày càng to, cả trấn Thiên Đăng đều bị bao trùm trong tầng tầng lớp lớp mưa bụi. Ánh sao cũng đã tắt, chỉ còn nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ treo thành một dải sáng dài dọc trấn. Thế nhưng người dân vẫn kiên trì thả hoa đăng, đa phần nến đều đã bị nước mưa dập tắt, những ngọn hoa đăng may mắn trôi được tới dưới gầm cầu thì chỉ còn leo lắt chút ánh sáng mỏng manh.
Thanh toán xong, Niên Bách Ngạn bèn dắt Tố Diệp len ra trước cửa, hòa trong đám người đang tránh mưa. Bên đường có một chiếc xe công vụ xa hoa đang đỗ, có tài xế bước xuống che ô cho họ, mặc dù không quá nổi bật nhưng cũng đủ khiến mọi người xung quanh thì thầm chỉ trỏ.
Khi chiếc xe xuyên qua màn mưa, Tố Diệp đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hình như xe đang đi ra ngoài trấn, cô vô thức hỏi: "Anh định đưa em đi đâu?".
"Về khách sạn tôi đang ở." Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế, hờ hững đáp. Bờ vai của chiếc áo sơ mi đen hơi ướt. Vừa rồi anh vẫn ôm cô, có lẽ bị nước mưa hắt vào.
Tố Diệp bỗng quay đầu nhìn anh, tim đập thình thịch.
Anh không nói gì cả, cũng chẳng nhìn cô, chỉ kéo tay cô lại, đặt lên đùi mình, khẽ mỉm cười.
~Hết chương 151~
Chương 152: Sẽ không buông tay nữa
Cứ như vậy, dọc đường hai người không nói thêm câu nào nữa.
Cũng vì thế, Tố Diệp đã được Niên Bách Ngạn đưa về một khách sạn cách xa trấn Thiên Đăng.
Tố Diệp do dự đứng ngoài, nhìn ra những ngọn đèn bên ngoài cửa khung cửa sổ sát đất của khách sạn. Ánh đèn đung đưa dưới cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, kèm theo cả sấm chớp. Ngọn đèn trong phòng vẫn tỏa ánh sáng vàng nhạt, êm dịu và sang trọng.
Niên Bách Ngạn vào phòng trước. Thấy cô vẫn đứng đó, anh dừng bước, nghĩ một lúc lại quay ra cửa, giơ tay về phía cô: "Vào đi".
Tố Diệp nhìn thấy tay anh, phải một lúc sau mới vào theo. Anh mỉm cười, hơi dùng lực kéo mạnh cô vào trong.
Cửa phòng im lìm đóng lại sau lưng.
Khi tiếng "cạch" vang lên, không hiểu vì sao, trái tim Tố Diệp cũng nhảy dựng theo âm thanh khẽ khàng ấy.
Bước vào phòng khách, cô nhìn thấy hành lý của mình đang im lặng nằm đó, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng. Cô liếm môi: "Gian thương đúng là gian thương, đặt thêm một phòng nữa cũng đâu có tốn nhiều tiền lắm đâu". Cô chỉ muốn trái tim càng đập càng bất an này bình tĩnh trở lại, càng không muốn khiến cho bầu không khí quá mờ ám.
Niên Bách Ngạn đứng trước mặt cô, nghe xong liền cười: "Em cũng nói tôi là gian thương mà, cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm".
Tố Diệp trừng mắt lườm anh, rồi ngắm nghía xung quanh, bấy giờ mới biết mình đã vào một căn phòng lớn thế nào. Bên trong chỉ có một chiếc giường đôi rộng rãi. Cô lại bắt đầu không thể bình ổn được tâm trạng một cách khó hiểu. Không phải cô chưa từng ngủ chung phòng với anh, cũng không phải chưa từng chung giường chung gối, nhưng những lần đó đều không căng thẳng bằng tối nay. Có một dự cảm nho nhỏ bắt đầu nhen nhóm trong cô, nhưng cụ thể là gì thì cô không dám nghĩ sâu thêm.
Niên Bách Ngạn đứng sau lưng, hơi thở nóng rực phả vào tai cô: "Tôi đi tắm đây". Dứt lời, anh vuốt nhẹ dọc theo mái tóc cô rồi chạm xuống bả vai.
Câu nói cùng động tác thân mật đi kèm sau đó của người đàn ông khiến Tố Diệp giật mình, trái tim dường như đã vọt lên tận cổ. Cô quay người nhìn anh nhưng đầu óc mơ hồ, choáng váng không nói nên lời.
"Sao vậy?" Niên Bách Ngạn mỉm cười, ngón tay mơn man gò má cô: "Không khỏe à?".
Tố Diệp giờ chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy được, em có thể dùng bồn tắm trong phòng ngủ." Niên Bách Ngạn yên tâm, ánh mắt dịu dàng.
Thấy anh định đi, cô vội gọi giật anh lại. Niên Bách Ngạn dừng bước, thấy thần sắc cô khác lạ, mỉm cười đợi cô nói tiếp. Tố Diệp bước tới, hoảng loạn lắp ba lắp bắp: "Niên Bách Ngạn, chính anh... anh đã nói với em mà. Anh... Anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Chúng ta không thể phát sinh... quan hệ".
Hành động vừa mới về tới khách sạn đã vội vàng đi tắm của anh đủ để dự cảm của cô thành sự thật. Cô cảm thấy có những chuyện nói rõ vẫn hơn.
Niên Bách Ngạn hơi sững sờ. Có lẽ vì anh không ngờ cô lại đột ngột nói một câu như vậy. Vài giây sau, anh bỗng bật cười. Thấy anh cười, Tố Diệp càng khó xử, cứ như mình vừa làm một hành động ngu ngốc vậy.
"Tôi muốn đi tắm ngay là vì vừa nãy bị ngấm nước mưa." Anh không thể nhịn được cười.
Tố Diệp đỏ bừng mặt.
"Nhưng mà..." Niên Bách Ngạn bất ngờ đổi chủ đề, vẻ hứng thú: "Tôi nói với em tôi tuyệt đối sẽ không động vào em khi nào vậy?". Dứt lời anh xoa đầu cô, rồi quay người đi tắm.
Tố Diệp cứ đứng đờ ra đó một lúc lâu.
***
Trong phòng tắm, hơi nước làm mờ hai mắt Tố Diệp, mùi tinh dầu thư thái lan tỏa không gian. Cô ngâm hẳn người xuống bồn, nhưng cánh tay đổ chai dầu tắm lên người thì run run. Khi đặt chai dầu về vị trí cũ, cô làm các chai lọ khác đổ bừa bãi, tâm tình khó mà bình tĩnh nổi khiến chân tay cứ lóng ngóng.
Cô phải tập quen.
Người nghiêm túc như Niên Bách Ngạn cũng không thể không đùa cợt dù chỉ một câu. Tố Diệp hít sâu, nhìn bọt xà phòng, dần dần mất hồn. Cô và anh, rốt cuộc sau này sẽ thế nào nhỉ?
Ngâm mình gần một tiếng đồng hồ, khi cô ra ngoài, Niên Bách Ngạn đã tắm xong từ lâu. Anh ăn mặc hơi "lộ liễu". À không, nghiêm túc mà nói, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên eo, đang lấy áo ngủ của cô ở trong va li ra. Anh vừa đặt lên giường thì thấy cô đi ra, liền mỉm cười: "Tối nay em ngủ trên giường".
"Vâng." Tố Diệp liếc nhìn cơ thể anh, bỗng cảm thấy cổ họng khô rát. Cô cúi gằm. Dù anh chỉ đi lướt qua, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Cô cầm lấy quần áo ngủ đang chuẩn bị vào phòng tắm thay đồ, ai ngờ Niên Bách Ngạn lại vào trước một bước.
"Ấy..." Cô vừa chạy tới, cửa phòng tắm đã khóa chặt.
Tố Diệp sốt ruột giậm chân bình bịch, chỉ mong lôi ngay Niên Bách Ngạn ra ngoài.
Chỉ mấy phút sau anh đã đi ra, đầu tóc cũng đã khô, có lẽ là vừa vào sấy tóc. Thấy cô lo lắng không yên, xông vội vào phòng tắm, anh bật cười, ngó đầu vào hỏi: "Sao vậy?".
Tố Diệp đứng trước giá phơi quần áo, ngẩn người nhìn chiếc quần lót của mình được treo lên đó. Bên mép còn một giọt nước đang đọng lại, lung lay chực rớt xuống. Mãi một lúc cô mới thốt nên lời, cổ họng như ăn phải trứng gà bị nghẹn: "Anh...".
"Đã giặt xong cho em rồi." Niên Bách Ngạn còn tưởng xảy ra chuyện gì, thấy cô muốn hỏi chuyện này, anh trả lời không chút ngượng ngập rồi quay người đi.
3
Tố Diệp khó xử như bị người ta lột mất một lớp da, vội vàng xông ra khỏi phòng tắm, không thấy bóng dáng anh đâu lại chạy ra phòng khách. Cô thấy anh lấy từ trong tủ lạnh ra một bình sữa rồi đi tới lò vi sóng, cũng bước tới, ấp úng nói: "Anh... Sao anh lại nghĩ tới việc giặt nó?". Cô vốn định ra ngoài thay quần lót, thế là tiện tay vứt luôn chiếc cũ vào trong bồn tắm, định thay xong sẽ vào giặt, ai ngờ anh vào trước, càng không ngờ là...
"Không phải em định giặt sao?" Anh hỏi với vẻ kỳ lạ.
"Thì đúng là vậy, nhưng mà..."
Niên Bách Ngạn mặc kệ cô đứng đó lẩm bà lẩm bẩm. Làm nóng sữa xong, anh rót ra cốc, khẽ nói: "Lại đây uống đi, ngủ sẽ ngon hơn đấy".
1
Tố Diệp đau khổ, sải bước tới cầm lấy chiếc cốc. Sữa nóng làm đầu ngón tay cô ấm hẳn. Niên Bách Ngạn đứng sau không rời đi ngay, hình như anh phải thấy cô uống hết mới yên tâm. Gần gũi thế này, khiến cô chẳng cần quay đầu cũng có thể nhớ lại từng múi cơ bắp rắn chắc của anh. Cô mím môi nhấp một ngụm nhỏ, một lúc sau mới dám lên tiếng: "Tay của anh là để làm kinh doanh, giặt đồ lót cho con gái người ta cười cho đấy".
2
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì.
Uống sữa xong, cô thấy anh vẫn nhìn mình không chớp mắt, liền cảm thấy bất an trong lòng, cố gắng nở một nụ cười: "Vậy... Em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon", nói xong liền đi vào phòng.
Niên Bách Ngạn giữ tay cô lại, tiện đà ôm cô vào lòng.
Trái tim cô đập thình thịch rộn ràng theo từng động tác của anh.
"Niên Bách Ngạn..."
"Làm sao em biết anh đã từng xuất huyết dạ dày?" Anh ôm chặt cô từ phía sau, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm môi lên má cô.
Giọng nói của anh như tiếng gió xào xạc trong đêm mưa, khuấy đảo trái tim: "Em nghe Hứa Đồng kể".
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khe khẽ: "Anh không biết là Hứa Đồng cũng có lúc nhiều chuyện đấy".
"Anh đừng trách cô ấy..." Những lời còn lại bị nụ hôn của người đàn ông nuốt chửng.
Khoảnh khắc môi cô dính sát môi anh, Tố Diệp bỗng muốn khóc. Cô không phản kháng, chỉ nhắm mắt ngăn lại cảm giác chua xót trong lòng, cổ họng cũng nghẹn ứ theo hơi thở của anh. Nụ hôn của Niên Bách Ngạn vẫn khí thế và mạnh mẽ, hệt như cái ngày cô quyết liệt rời xa anh. Dần dần nó trở nên triền miên, đan cài cùng môi lưỡi của cô, một bàn tay giữ lấy gáy cô với lực vừa phải, một tay rắn rỏi siết chặt eo cô. Cứ thế, cô gần như tan trong vòng tay anh.
Nụ hôn của Niên Bách Ngạn men theo khóe môi dần dần trượt xuống, bàn tay đặt sau gáy giờ chuyển lên vuốt nhẹ lên má cô. Những ngón tay thon dài vẽ từng khóe mắt hàng mi. Ánh mắt anh thâm tình và sâu sắc, cả giọng nói cũng trở nên yêu thương và trân trọng: "Gặp lại em là một bất ngờ. Thế nên, từ giây phút em xông vào phòng, lo lắng anh sẽ lại xuất huyết dạ dày, anh đã quyết định rồi".
"Quyết định chuyện gì?" Cô ngước mắt nhìn anh, khóe mắt căng lên đau xót nhưng lại không nỡ rời đi.
Bờ môi anh sát lại gần sống mũi cô: "Quyết định... sẽ không bao giờ buông tay nữa".
Cô bàng hoàng.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng vén những lọn tóc trước trán cô ra sau tai: "Hôm nay nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em thuộc về anh là lẽ đương nhiên".
Từ sau khi cô từ chức, anh vẫn luôn chờ đợi, hy vọng có một ngày sẽ đứng trước mặt cô với một thân phận hoàn toàn mới, mang tới cho cô một cái ôm bình yên và vững chãi. Nhưng anh không ngờ mình lại gặp cô ở trấn Thiên Đăng.
Sáng nay, khoảnh khắc nhìn thấy cô qua khung cửa sổ, người bên cạnh có lẽ không nhận ra, nhưng anh biết rõ mình vui mừng tới mức nào, thậm chí còn có ý định bồng bột sẽ đứng dậy đi sang phòng bên cạnh. Điều càng khiến anh bất ngờ hơn là cô đã chủ động xông vào, sắc mặt phẫn nộ, chỉ vì anh đã uống ly rượu của người phụ nữ bên cạnh.
Tất cả mọi kế hoạch đã bị anh phá vỡ, vì từ giây phút đó rốt cuộc anh đã nhận ra mình nhớ cô nhường nào.
Nếu cô vui vẻ thì không sao, anh có thể chịu đựng cô độc một mình. Nhưng cô cũng lẻ loi, cô đơn, như một cái bóng du đãng trên đường đá, bóng dáng gầy gò khiến anh đau lòng. Thế là anh không thể đợi được nữa, giống như anh đã nói với cô, anh không muốn hai người phải cô đơn thêm nữa.
Tố Diệp giật mình vì sự bạo dạn của anh. Cô không nói câu nào, chỉ đứng nhìn anh như thế. Trái tim anh bỗng mềm nhũn, rồi anh lại cúi đầu xuống hôn cô. Nhưng lần này nụ hôn của anh trở nên mạnh bạo, tiến công mạnh mẽ, gần như nghiền nhỏ đầu lưỡi cô, rồi men theo cằm cô chạy dài xuống cổ rồi tới bờ vai gợi cảm...
"Niên Bách Ngạn..." Những tiếng gọi vụn vặt bật ra khỏi cổ họng.
Bàn tay người đàn ông bắt đầu không an phận, chầm chậm vuốt từ gáy xuống, vẽ lại dáng người đẹp như cánh bướm, rồi lẳng lặng trượt xuống quá sống lưng. Khi tay anh áp sát mông, lỗ chân lông cả người cô dựng đứng lên. Cô giữ chặt tay anh lại, làn môi hồng khẽ run rẩy.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn dần thẫm lại, như từng dòng mực đang cuộn trào nơi đáy mắt. Anh cúi đầu, sống mũi cao luồn vào mái tóc cô. Anh mở miệng cắn lấy vành tai cô, thanh âm trở nên khản đục: "Phải chăng anh có thể hiểu là... em vẫn chưa kịp thay quần lót mới?".
9
Tố Diệp thở dốc, không biết là vì những lời thì thầm của anh hay vì nụ hôn mơn man của anh. Mặc dù trước đây họ từng thân mật, nhưng lời nói và hành động của anh chưa bao giờ khác lạ như hôm nay. Cô không phải một thiếu nữ mới lớn, đương nhiên đọc được khát vọng qua ánh mắt và giọng nói khàn khàn ấy, nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, lấy đà bế cô lên, sải bước đi vào phòng ngủ...
~Hết chương 152~
Chương 153: Hạnh phúc sau những giọt nước mắt
Sự căng thẳng lan tràn trong trái tim Tố Diệp, dần dần trở thành sóng trào. Cô yên lặng nằm trong lòng Niên Bách Ngạn, khuỷu tay rắn rỏi của anh như xây cho cô một bức tường thành vững chãi. Cô thuộc về nơi này. Cô ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng cúi xuống nhìn vào mắt cô. Khoảnh khắc này thật tuyệt, đến nỗi khiến cô lầm tưởng tất cả thật sự sẽ kéo dài mãi mãi.
Qua ánh mắt anh, Tố Diệp dường như đọc được sự vĩnh hằng. Hoặc có thể giống như đã vượt qua bao khó khăn, chờ đợi hàng ngàn năm mới gặp lại, cô và anh đều thuộc về nhau.
Khi tấm lưng dính xuống giường, xúc cảm lạnh buốt như đầu kim đâm qua ngón tay đã đánh thức lý trí của cô. Cô giằng co, muốn ngồi dậy, nhưng Niên Bách Ngạn đã đè xuống. Dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nửa thân người để trần của anh hiện rõ từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Xen lẫn trong hơi thở thoảng hương gỗ, vẫn trong lành ngọt ngào như mọi lần. Hơi thở này quen thuộc đến thế, khiến khóe mắt cô ướt đẫm, cổ họng run run. Cô chỉ dám nhìn tới sống mũi cao thẳng, rồi dần dần nhìn xuống chiếc cằm góc cạnh, yết hầu gợi cảm, theo cổ xuống đập vào mắt là bờ vai dài rộng, những đường cong thô kệch nhưng khỏe khoắn, nơi xương quai xanh dựng đứng lên. Điều này chứng tỏ dáng anh rất chuẩn, xương thịt cân bằng, những múi cơ cũng phân định rạch ròi, là thành quả của một người chăm chỉ tập gym.
Cô muốn ngắm nhìn dáng hình thân thuộc này. Đã nhiều lần được say ngủ trong vòng tay anh, từng đường nét trên cơ thể anh, thậm chí là đường nhân ngư, niềm tự hào của người đàn ông, cô cũng quen thuộc. Chỉ duy nhất đôi mắt anh cô không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt Niên Bách Ngạn, thường ngày nghiêm nghị và xa cách, nhưng lúc này đây cho dù cô không ngẩng đầu lên cũng cảm nhận được ánh nhìn rực lửa của anh. Cô hơi e sợ sự nhiệt tình ấy, nó như hai ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi trán cô rồi thiêu đốt toàn thân.
Bờ môi anh nhanh chóng áp sát, Tố Diệp lập tức nhắm nghiền hai mắt. Cô sợ sẽ hóa thành tro bụi dưới ánh mắt ấy, nhưng kỳ lạ là cô vẫn cảm nhận được lực hôn của Niên Bách Ngạn. Nó khẽ khàng chạm vào mũi cô, khi lướt xuống đôi môi có phần mạnh bạo hơn, ngang ngược cạy mở môi và răng của cô. Cô vẫn không mở mắt, cả người cứng đờ như thớt gỗ, còn bản thân chẳng khác nào như cá nằm trên thớt.
Một lúc lâu sau, nụ hôn của Niên Bách Ngạn mới chuyển hướng sang vành tai, lần này nó trở nên mềm mại, hơi thở đục ngầu nóng hầm hập. Cô nghe thấy anh khẽ lên tiếng, thanh âm hơi khàn: "Mở mắt ra đi".
Nhưng cô chỉ càng nhắm chặt hơn nữa.
Niên Bách Ngạn thở dài, cúi đầu hôn lên mí mắt đang run rẩy của cô, chất giọng như dỗ dành: "Diệp Diệp, nhìn anh đi".
Hàng mi dài như con ve sầu khẽ vỗ cánh, cảm giác hơi ươn ướt trên khóe mi cũng khiến người ta xót xa. Cuối cùng cô cũng mở mắt, buộc phải nhìn vào đôi mắt sâu như biển khơi đó của Niên Bách Ngạn. Nó thậm chí còn đen đặc hơn mọi ngày, phấp phỏng một dục vọng chân thực nhất của người đàn ông.
"Niên Bách Ngạn..." Ánh mắt anh quá nóng bỏng. Cô thật sự không dám nhìn, đến hơi sức để gọi tên anh cũng gần như biến mất.
Ngược lại, anh giữ lấy khuôn mặt cô, ra lệnh cho cô nhất thiết phải nhìn mình.
"Tại sao?" Tại sao anh lại ép buộc cô như vậy? Cô không quen với một Niên Bách Ngạn thế này.
Ánh nhìn của anh dần ôn hòa hơn, ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô, thì thầm: "Nhìn anh, để em không coi anh là ai khác".
Cô ngẩn người.
"Có thể là người bạn trai trước đây