Chương 161: Nhỡ kế hoạch
Lâm Yêu Yêu nhìn anh ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Diệp Uyên lại tiến sát gần cô vẻ hứng thú: "Hiếm có dịp em không cãi lại tôi. Sao, bị tôi làm cho tức điên rồi à? Chẳng qua chỉ lỡ dở của em một buổi gặp mặt phụ huynh thôi mà".
"Diệp Uyên, anh có liêm sỉ không vậy? Cuộc đời anh không còn chuyện gì quan trọng nữa phải không?" Chỉ cần nghĩ tới việc chưa chào hỏi gì đã chạy vội ra ngoài như thế là Lâm Yêu Yêu lại thấy lo lắng, dĩ nhiên muốn nổ súng vào kẻ đầu trò này: "Không phải ai cũng nhàn rỗi như anh đâu. Anh có cuộc đời rực rỡ của anh, nhưng không có nghĩa người khác cũng được may mắn như anh. Đúng là anh có tiền, có địa vị, nhưng được như thế là nhất định phải dùng cách ngang ngược để làm nổi bật thêm cuộc đời thất bại của người khác sao?".
Diệp Uyên không cười nữa, ngữ khí trầm hẳn đi: "Cuộc đời của em thất bại sao?".
"Anh nói xem?" Lâm Yêu Yêu lườm anh: "Một người con gái đang đi gặp bố chồng tương lai, kết quả lại bị một gã đàn ông thần kinh kéo đi mất. Anh cảm thấy bố chồng tương lai và chồng tương lai của cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Một cuộc đời như vậy còn không gọi là thất bại sao?".
Diệp Uyên nghe xong lại bật cười: "Tôi còn tưởng có chuyện gì to tát chứ. Yêu Yêu, em phải cảm ơn tôi mới đúng. Em mà lấy hắn, cuộc đời mới gọi là thất bại. Tôi chỉ là người qua đường vô tình gặp, nên giúp em sửa chữa mà thôi".
1
Lâm Yêu Yêu nhíu mày: "Tôi không muốn ngồi đây nghe anh nói nhăng nói cuội", nói rồi cô đẩy cửa, bước xuống xe.
Nhưng cửa xe đã bị khóa.
"Anh..."
"Lấy một người đàn ông không yêu mình thú vị lắm sao?" Diệp Uyên nửa đùa nửa thật.
"Anh nhầm rồi, anh ấy rất yêu tôi!"
"Phụ nữ một khi tưởng bở thật đáng sợ." Nói rồi, Diệp Uyên kéo tay cô lại, mặc cho cô giằng ra, anh vẫn siết chặt: "Thế này đi, hãy cho bản thân mình thêm một sự lựa chọn. Mua quần áo còn phải đi nhiều cửa hàng mà, huống hồ là chuyện kết hôn đại sự, em nghĩ sao?".
Lâm Yêu Yêu dùng hết sức bình sinh rút tay về, rồi tránh xa anh như tránh mầm bệnh: "Anh bệnh hoạn à, không dưng tôi cho bản thân thêm nhiều lựa chọn làm gì?".
"Em có thể so sánh xem tôi và Đinh Tư Thừa ai hợp với em hơn." Diệp Uyên mỉm cười nhìn cô.
Lâm Yêu Yêu cười khẩy: "Không cần so sánh. Cậu chủ Diệp, dù là kiếp sau tôi cũng không yêu loại người như anh".
"Loại người thế nào?"
"Lăng nhăng, ngựa giống, vô trách nhiệm, ai lấy anh người đó đúng là xui xẻo."
Diệp Uyên trợn tròn mắt một cách khoa trương: "Yêu Yêu, không ngờ em đã hiểu tôi tới một mức độ sâu sắc như vậy rồi, còn nói là không hợp với tôi?".
"Mở cửa!" Cô chẳng hơi đâu nhiều lời với anh.
"Đừng thế, giận rồi sao?" Anh sát lại gần cô, khuôn mặt đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Lâm Yêu Yêu ngoảnh mặt đi, anh lại càng tiến tới: "Nhìn tôi".
Cô lờ đi.
"Không nghe lời là tôi hôn em đấy." Diệp Uyên cười xấu xa.
Lâm Yêu Yêu giật nảy mình, phẫn nộ nhìn anh: "Diệp Uyên, anh đúng là đồ lưu manh!".
"Em có tin không, tôi chỉ muốn giở trò lưu manh với em." Diệp Uyên gần cô tới mức có thể nhìn được dáng vẻ hoảng hốt của cô qua đôi đồng tử của anh. Anh lại cười: "Cứ ngoan ngoãn nhìn tôi thế này tốt biết bao".
1
"Anh... Đồ thần kinh."
Diệp Uyên thấy cô sợ thật, bèn cất vẻ nhắng nhít của mình đi: "Được rồi, đùa với em chút thôi. Yêu Yêu, tôi thật sự muốn tìm em, nhờ em giúp".
Lâm Yêu Yêu vẫn cảnh giác. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này lúc nghiêm túc đứng đắn cũng giống vẫn giống như đang giở trò gì đó.
"Tôi muốn mua cho Tiểu Diệp một món quà, nghĩ đi nghĩ lại thấy dây chuyền không tồi, nhưng lại không biết chọn. Vừa hay em làm giám định đá quý, có thể chọn giúp tôi." Giọng Diệp Uyên nghe vô cùng chân thành.
Lâm Yêu Yêu hoài nghi: "Vô duyên vô cớ sao lại tặng quà cho Tiểu Diệp?".
"Tôi chỉ muốn hòa giải mâu thuẫn giữa nó và nhà họ Diệp mà thôi. Nghĩ mà xem, nếu cả ngày nó sống trong thù hận thì còn vui vẻ làm sao được? Người làm anh trai như tôi không thể nhìn nó cứ mãi u sầu như vậy. Nghe nói nó đi du lịch một mình rồi, nghĩ tới là thấy phiền lòng." Diệp Uyên chau mày, ánh mắt toát lên vẻ đau khổ. Thần sắc này cũng khiến cơn giận của Lâm Yêu Yêu hạ bớt phần nào.
"Anh... nghĩ vậy thật sao?"
"Đương nhiên." Diệp Uyên kéo tay cô lại, nghiêm túc nói: "Em là người bạn tốt nhất của Tiểu Diệp, lại là nhà giám định. Em bảo ngoài em ra, tôi còn biết tin tưởng ai? Nhiệm vụ của em rất nặng nề, quan hệ giữa tôi và Tiểu Diệp có thể được hóa giải hay không, trông chờ vào em cả đấy".
Lâm Yêu Yêu vẫn nhíu mày nhìn anh chằm chằm, đánh giá độ đáng tin cậy trong lời nói.
"Em dù có ghét tôi thế nào cũng không thể để Tiểu Diệp buồn bã được phải không? Người sống mà cứ ôm thù hận không tốt đâu." Diệp Uyên tiếp tục dỗ dành.
Lâm Yêu Yêu suy nghĩ. Con người này tuy rằng đáng ghét nhưng nói chuyện cũng có lý lẽ. Cô biết Tố Diệp đã đi du lịch một mình, cũng vì chuyện này mà buồn phiền. Nghe vậy, cô thở dài: "Thôi được rồi, tôi có thể giúp anh".
"Quá tốt rồi." Diệp Uyên siết chặt tay cô.
Lâm Yêu Yêu mải nghĩ tới chuyện của Tố Diệp, quên cả rút tay về, cứ để mặc cho anh nắm mãi như thế. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ nói: "Trước khi đi chọn quà cho anh, tôi phải gọi điện cho Tư Thừa đã. Cứ chạy ra ngoài như thế, tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng".
"Được." Diệp Uyên nhếch môi cười.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì có một khách hàng cần gặp mặt, thế nên hai người tạm thời dừng chân ở Hồng Kông. Niên Bách Ngạn đi gặp khách hàng, còn Tố Diệp có hai tiếng nhàn rỗi, lượn quanh mấy cửa hàng miễn thuế. Tới giờ hẹn trước ở sân bay, cô đeo một chiếc kính râm nổi bật bước vào phòng nghỉ của khoang hạng nhất, đập bộp một cái lên người Niên Bách Ngạn đang ngồi xem tạp chí tài chính đợi mình.
Niên Bách Ngạn đang uống cafe suýt bị sặc, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn chỉ có con người nào đó mà thôi. Anh ngước lên nhìn người con gái đã bị kính râm che gần nửa khuôn mặt. Cô có vẻ rất vui, giơ tay chào anh: "Hello anh chàng đẹp trai, em tới muộn rồi". Dứt lời cô vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, đá bay giày cao gót đi, lớn tiếng gọi người phục vụ: "Nhanh, mang cho tôi một cốc nước chanh đá, cảm ơn".
1
Người phục vụ mỉm cười gật đầu, đang định quay đi thì Niên Bách Ngạn bỗng lên tiếng: "Cho cô ấy một ly nước chanh thường".
"Niên Bách Ngạn, em nóng sắp chết rồi." Cô dí sát mặt vào người anh, kháng nghị.
"Nhìn ra rồi." Niên Bách Ngạn bỏ tờ báo trong tay xuống, lau mồ hôi trên trán cho cô, tháo cả chiếc kính râm khoa trương đó xuống, nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của cô: "Càng vào những lúc này càng không được uống nước quá lạnh, muốn bị bệnh sao?". Thấy người phục vụ vẫn còn do dự đứng bên, anh lại cất giọng trầm thấp, ra lệnh: "Nước thường".
Người phục vụ gật đầu, một lát sau đã bưng tới một cốc nước chanh thường. Tố Diệp uống không thấy ngon, nhưng cũng chẳng so đo với anh. Cô cuộn tròn người ngồi lên ghế, mặc kệ hình tượng, đặt cốc nước không sang bên cạnh rồi nói: "Anh đúng là nên đi gặp thêm vài vị khách hàng nữa. Anh biết không, có bao nhiêu đồ còn đang giảm giá, em chẳng mua kịp".
"Đi cả ngày trời mà chỉ mua được cái kính râm với đôi giày cao gót này thôi sao?" Hiếm khi Niên Bách Ngạn có hứng thú nói chuyện phiếm với cô.
Tố Diệp mím môi: "Chẳng phải vì thời gian gấp quá sao?".
"Hay vì không nỡ bỏ tiền ra?" Anh nói phát trúng ngay.
Nghe thấy vậy, con ngươi của cô đảo qua đảo lại. Bỗng nhiên cô bám lấy người anh, cất giọng ngọt ngào như que kem mát lạnh mùa hè: "Ai bảo thế, ở Hồng Kông có nhiều thương hiệu rẻ hơn trong nội địa nhiều. Ví như chiếc kính râm với giày cao gót này đều là mẫu mới, so với mấy cửa hàng đại lý trong nước rẻ hơn gần bốn ngàn cơ đấy. Anh có gì muốn mua không? Hay là chúng ta đổi chuyến bay đi?".
Niên Bách Ngạn nhịn cười, để mặc cô khoác tay mình, với lấy tờ tạp chí lại, hờ hững đáp: "Không được".
"Niên Bách Ngạn..." Cô bắt đầu giở trò làm nũng, kéo dài giọng rồi đung đưa cánh tay anh.
"Mọi việc bên Nam Phi đã được sắp xếp ổn thỏa, lịch trình không thay đổi được." Niên Bách Ngạn vẫn ngồi đọc báo.
"Vậy em ngồi chuyến bay sau tới tìm anh."
"Không được."
"Tại sao?"
Lúc này Niên Bách Ngạn mới ngước mắt nhìn cô: "Sao anh có thể bỏ em lại Hồng Kông một mình được?".
"Không sao, Hồng Kông em đi mãi rồi." Tố Diệp giơ tay xem đồng hồ, tính nhẩm: "Sáu tiếng sau là có chuyến bay kế tiếp".
"Sáu tiếng nữa là anh đã tới Nam Phi rồi." Niên Bách Ngạn tuyệt đối không thỏa hiệp: "Còn nữa, tới Nam Phi, mỗi giây mỗi phút em đều phải ở bên cạnh anh, không được đi lung tung như hôm nay đâu".
"Chẳng phải anh tới mỏ kim cương và công xưởng để bàn công việc sao?"
"Đúng vậy."
"Em đi theo anh không ổn lắm thì phải?"
"Không có gì không ổn."
"Hả?" Tố Diệp sững sờ: "Nhưng em đã lên kế hoạch sẽ đi cưỡi đà điểu rồi".
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn cũng không nhịn cười được nữa. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, xoa đầu và nói: "Nói thì hay lắm, nào là lo anh lỡ dở công việc, thật ra là không bỏ được cái tính ham chơi. Cưỡi đà điểu? Em siêu thật đấy".
"Anh đi Nam Phi nhiều lần như vậy mà chưa từng cưỡi đà điểu sao? Quá đáng tiếc. Ở Stellenbosch có một trường đua đà điểu cao cấp. Nghe nói ở đó nuôi hơn mười vạn con đà điểu. Mỗi năm sẽ tổ chức một cuộc thi cưỡi đà điểu để thu hút khách du lịch." Tố Diệp nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt thì chẳng biết đã hướng đi đâu.
Niên Bách Ngạn có phần kinh ngạc: "Chẳng phải em chưa từng tới Nam Phi sao?".
"Tra google..." Tố Diệp cười gian manh.
"Chúng ta không đi tuyến đường đó." Niên Bách Ngạn nhàn rỗi ngồi nghịch tóc cô: "Hơn nữa lần này chúng ta đi làm việc, bất luận là tới mỏ hay đi gặp các nhà bán lẻ, em cũng phải đi theo anh hết".
"Chuyện này đâu có liên quan gì tới em." Cô ỉu xìu.
"Có liên quan tới anh là có liên quan tới em." Niên Bách Ngạn nâng mặt cô lên, hôn lên tóc: "Vừa hay có thể kiểm nghiệm những kiến thức em đã học thuộc".
Tố Diệp nhìn anh khó tin, một lúc sau cô mới nói: "Niên Bách Ngạn, em là người yêu của anh chứ không phải nhân viên của anh. Anh có cần phải nghiêm khắc với người yêu của mình như vậy không?".
"Anh muốn tốt cho em thôi." Niên Bách Ngạn dịu giọng dỗ dành.
Thấy anh cố chấp như vậy, Tố Diệp cũng hiểu kế hoạch mua sắm của mình coi như đã đổ bể. Mặc dù không thể thay đổi được sự thật này nhưng ngọn lửa trong lòng cô cần phải được bùng phát. Thấy người phục vụ trong phòng nghỉ đều đang lén nhìn về phía họ, cô cố tình lớn tiếng: "Có người nào như anh không? Trước khi ăn được người ta thì bảo gì nghe nấy. Sau khi ăn sạch sẽ rồi thì lạnh lùng hờ hững, sao anh không chịu trách nhiệm gì thế hả?".
Quả không ngoài dự đoán, những lời buộc tội đầy máu và nước mắt ấy đã thành công thu hút được sự chú ý của rất nhiều ánh mắt xung quanh...
~Hết chương 161~
Chương 162: Không có của để dành không được
Sự khác biệt giữa Tố Diệp và Niên Bách Ngạn chắc chắn không chỉ dừng lại ở giới tính. Về cá tính, họ đích thực là một cặp bất đồng, "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược". Một người nghiêm túc như Niên Bách Ngạn, sự hà khắc của anh không chỉ thể hiện rõ ràng và sâu sắc trong công việc, mà cả trong cuộc sống hằng ngày. Nhưng Tố Diệp thì khác. Trong công việc cô có thể tỷ mỉ kỹ lưỡng, nhưng ngoài ra sẽ không bao giờ ngược đãi bản thân. Đời người ngắn ngủi, cô quen sống thoải mái, không bị gò bó. Nếu yêu sẽ yêu sâu đậm, nếu ghét sẽ nói thẳng thắn, hoàn toàn tương phản với phong cách chu toàn, bình tĩnh trước mọi khó khăn của anh.
Thế nên, ở một mức độ nào đó, có thể nói Niên Bách Ngạn là một người thiếu đi sự hài hước một cách trầm trọng.
Và vì thế, khi Tố Diệp dùng thái độ vô cùng ấm ức để tố cáo anh vô trách nhiệm, khi ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người anh, hơn nữa còn có bản năng đồng cảm với kẻ yếu, đả kích kẻ mạnh, phản ứng đầu tiên của Niên Bách Ngạn là hiền như khúc gỗ, nhất thời không nghĩ ra kế sách gì để đối phó lại. Trong chốc lát, Tố Diệp đã chiếm được vùng đất đạo đức cao ráo, dùng tư thế của kẻ chiến thắng mím môi cười, nhìn người đàn ông đang đơ ra bên cạnh mình, có vẻ như không ép anh vào đường cùng sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
Còn Niên Bách Ngạn ngay giây phút đầu chưa kịp phản ứng, rõ ràng đã mất đi thời cơ công kích tốt nhất, thêm việc trước mặt người ngoài, anh đang bị chụp mũ là người đàn ông tồi tệ, hiếp đáp người ta rồi phủi tay như Tố Diệp đã nói. Đương nhiên anh cũng cảm nhận được hoàn cảnh bất lợi của mình, thấy Tố Diệp cố ý vu cáo, chỉ còn biết cười: "Diệp Diệp".
Nhưng Tố Diệp không nể tình, khó khăn lắm mới thắng được anh một ván, sao có thể dễ dàng đánh mất cơ hội tốt? Sau khi hừ một tiếng, cô quay đầu nhìn đường băng ngoài cửa sổ, khóe môi bất giác cong lên. Niên Bách Ngạn mặc kệ mọi người đang chăm chú nhìn mình, bấm bụng ôm cô vào lòng: "Được rồi, anh đầu hàng. Chỉ cần ở Nam Phi em đi theo lịch trình của anh, lúc quay về anh sẽ cùng em tới Hồng Kông mua sắm đã đời".
"Anh bỏ tiền?" Tố Diệp cười gian xảo.
"Anh bỏ tiền."
"Ai nuốt lời kẻ đó là chó." Cô hơi nheo mắt lại.
1
Niên Bách Ngạn ngậm cười nơi đáy mắt: "Làm hẳn đồ cắm sừng cũng được".
"Ha ha..." Tố Diệp phá lên cười ngặt ngoẽo, người lảo đảo vì câu nói của anh.
Mọi người thấy không còn gì để xem nữa thì ai lại làm việc người nấy.
Niên Bách Ngạn thấy cô cười liền kéo cô lại, vò mạnh lên đỉnh đầu làm mái tóc cô rối tung lên: "Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi, sống với em mà không có của để dành là không được".
Chỉ một câu giống như chỉ tiện miệng nói ra nhưng lại ẩn chứa lời hứa hẹn trọn đời trọn kiếp. Nghe xong, Tố Diệp hiểu ngay, cảm giác ấm áp làm tan chảy cơ thể, thấm ướt trái tim. Đây là niềm hạnh phúc cô chưa từng cảm nhận được, là lời hứa hiếm hoi, quý giá giữa những người đang yêu.
"Nhìn anh biết ngay là người không hiểu phụ nữ. Phụ nữ thật ra rất biết báo đáp ân tình. Từ góc độ tâm lý phái yếu mà nói, một người con gái khi đã trao trái tim mình cho ai thì phần lớn tâm tư của cô ấy sẽ dành cho người đó. Ví dụ như nếu người đàn ông thật lòng đi dạo phố mua sắm cùng cô ấy sẽ phát hiện ra người luôn gào thét đòi đi mua sắm cuối cùng thứ mua nhiều nhất lại là đồ của người đàn ông." Tố Diệp không dùng cách trực tiếp để đáp trả Niên Bách Ngạn, nhưng lại lẳng lặng dựa vào lòng anh, khẽ nghịch chiếc cúc áo trên cổ anh, cất giọng dịu dàng ngọt ngào, giãi bày tâm lý phụ nữ để từ đó anh hiểu suy nghĩ của mình.
Cô tin rằng với sự nhạy cảm và thông minh của mình, việc nghe ra hàm ý chất chứa trong câu nói của cô với anh dễ như trở bàn tay. Quả không ngoài dự đoán, ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô sâu đậm hơn một chút, hai con người đen láy rực sáng, tựa như trong khoảnh khắc có một ngọn lửa bùng cháy giữa bầu trời đêm ở nơi sâu thẳm rồi lan rộng ra khiến người ta mê đắm. Anh cuộn chặt tay lại, để cô nằm trong lòng mình, không nói gì cả, chỉ cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn chứa chan tình cảm.
Tố Diệp nhắm mắt lại, lúc môi anh chạm vào, mí mắt cô khẽ run rẩy. Niềm vui sướng như dòng nước xiết tràn ngập trong lòng, cảm giác này thật là tuyệt diệu. Cô biết rõ Niên Bách Ngạn không phải là một người hay thể hiện tình cảm thân mật hoặc những cử chỉ yêu đương giữa chốn đông người, thế nên giây phút này, hành động của anh đã đủ khiến cô lưu luyến không quên.
Cô thích cảm giác này, nó như dòng nước tinh khiết chảy qua lòng bàn tay, như tia nắng mai ấm áp bất ngờ rọi xuống giữa ngày đông giá lạnh. Anh luôn ở đây, biểu đạt tình cảm một cách thích hợp, vừa đủ, khiến cô không cảm thấy mệt mỏi cũng không cảm thấy nặng nề.
Như thế này... thật tuyệt.
***
Khi máy bay hạ cánh xuống Johannesburg đã là hơn bảy giờ sáng theo giờ địa phương, so với thời gian hơn một giờ chiều của Bắc Kinh thì chênh lệch múi giờ ở hai nơi là sáu tiếng đồng hồ. Thành phố được dựng lên cho việc khai thác vàng này đã chiếm giữ vùng đất cao của sông Vaal, trở thành đô thị lớn nhất Nam Phi.
Trên máy bay, Tố Diệp ngủ mê mệt, lúc xuống sân bay lại là sáng sớm nên cô không cần làm quen việc chênh lệch múi giờ. Chỉ có điều vừa hạ cánh cô cảm thấy hơi lạnh, Niên Bách Ngạn đã chuẩn bị một chiếc áo, khoác ngay lên người cô, còn nói với cô rằng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Johannesburg rất lớn, sáng sớm chỉ khoảng mười mấy độ.
Cô hà hơi, khắp lồng ngực là mùi hương nam tính của anh từ áo khoác phả ra, nhất thời ham muốn, bất giác khoác cánh tay anh: "Ở Nam Phi hết mỏ vàng lại tới mỏ kim cương, những người giàu có hơn anh chắc là nhiều lắm, ở đây anh cũng chỉ như muối bỏ bể thôi".
Niên Bách Ngạn để mặc cô khoác tay mình, bật cười: "Sao? Em định đổi chủ à?".
"Cũng có dự định này." Cô dựa vào anh cười khẽ: "Mấy thương nhân bán kim cương đều có máy bay riêng hay máy bay thuê bao gì đó, vừa xuống là có một dàn đội ngũ vệ sỹ đứng chờ hộ tống. Anh thì hay rồi, tiêu điều vắng vẻ".
"Anh tới đây tay không, lúc về cũng đâu có xách cả va li kim cương theo, cần máy bay riêng làm gì?" Niên Bách Ngạn nhìn cô, tức cười.
"Khoe khoang thân phận!" Tố Diệp nhún vai.
"Những người có thể dựa vào mảnh đất Nam Phi này để làm giàu đều không làm vậy. Ở đây, hậu quả của việc huênh hoang chỉ có cái chết mà thôi."
"Tại sao?" Tố Diệp không hiểu.
Anh xoa đầu cô: "Trăm nghe không bằng một thấy. Chỉ cần ở đây mấy hôm là em sẽ hiểu ngay".
Cô nhíu mày, đầu óc vô cùng mơ hồ.
***
Lúc ra sân bay cũng có người tới đón, là một cô gái da trắng vạm vỡ như người da đen. Cô ta ăn mặc rất nghiêm chỉnh, mái tóc vàng ruộm mềm mại như dòng sông Nile dưới ánh mắt trời khiến người ta đắm đuối. Khi cô ta nhiệt tình bước tới ôm Niên Bách Ngạn, Tố Diệp nhìn đôi chân trần bọc trong chiếc váy ngắn cũn mà bỗng thấy rùng mình, sáng sớm thế này cô cũng thấy lạnh thay cô ta.
Tên của cô gái ấy là Bella, tên đẹp như người, đôi mắt màu xanh dương khiến Tố Diệp tưởng tượng ra những mảnh thủy tinh vụn. Tới khi Niên Bách Ngạn giới thiệu cho cô, cô mới biết Bella là trợ lý của Tinh Thạch tại Nam Phi. Nói chính xác thì cô ta là người chịu trách nhiệm toàn bộ lịch trình khi Niên Bách Ngạn tới đây, ngang hàng với Hứa Đồng. Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn luôn ở Nam Phi giải quyết những chuyện liên quan tới mỏ kim cương.
Rõ ràng Bella vô cùng kỳ lạ về "người lạ mặt" bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Niên Bách Ngạn, lại còn là phụ nữ, ánh mắt cô ta nhìn anh hơi do dự. Niên Bách Ngạn không giới thiệu như lần trước khi tới Mông Cổ rằng cô là trợ lý của tập đoàn nữa. Anh vòng tay khoác lên vai Tố Diệp, dặn dò Bella: "Không cần đặt thêm phòng, cô ấy và tôi ở chung".
Niên Bách Ngạn nói tiếng Anh lưu loát, thanh âm so với khi nói tiếng Trung còn trầm ấm quyến rũ hơn, khiến Bella ngỡ ngàng đôi chút, còn trái tim Tố Diệp lại bắt đầu đập không nghiêm chỉnh, mặt hơi đỏ hồng.
Một lúc sau Bella mới gật đầu, đáp lại: "Vâng, thưa anh Niên".
Tố Diệp nhạy bén bắt được một sự thất vọng lướt qua ánh mắt Bella.
Đi cùng Bella là một người tài xế da đen tên Will Smith, cùng tên với ngôi sao nam nổi tiếng ở Hollywood. Anh ta vừa khéo ăn nói, lại hài hước. Niên Bách Ngạn mỉm cười giới thiệu với Tố Diệp, anh ấy là một tài xế nói được mười hai thứ tiếng.
Tố Diệp kinh ngạc, mười hai thứ tiếng? Thiên tài sao?
Vừa lên xe, cửa đã tự động khóa lại khiến Tố Diệp giật mình. Cô quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, nhưng anh vẫn rất điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tới khi xe đi về phía trung tâm thành phố, cô phát hiện ra luôn có một chiếc xe khác bám đuôi mình, cô kéo vạt áo Niên Bách Ngạn, thấp giọng nói: "Đằng sau có xe cứ đi theo chúng ta đấy".
Niên Bách Ngạn bình tĩnh dựa vào ghế, nghịch ngón tay cô và nói: "Đừng sợ, là người của mình".
Tố Diệp bất ngờ, hơi nhỏm dậy nhìn chiếc xe phía sau, rồi lại ngước lên nhìn chiếc xe phía trước, thấy hai chiếc xe giống hệt nhau là cô đã hiểu ra, có lẽ là xe vệ sỹ.
"Trị an ở đây tệ đến thế sao?" Cô trượt xuống, thấp hơn vai Niên Bách Ngạn nửa cái đầu. Ở sân bay, chẳng qua cô chỉ nói chơi thế thôi, chắc là không khoa trương như cô nghĩ chứ.
"Tin anh đi, không bao lâu nữa em sẽ xóa ngay chữ sao đó đi." Niên Bách Ngạn uể oải ôm vai cô, đến giọng nói cũng trở nên rời rạc.
Tố Diệp bất giác liếc qua gương chiếu hậu, trong gương là đôi mắt lộ rõ vẻ ghen ghét của Bella, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tố Diệp, cô ta lập tức quay đi chỗ khác.
Chiếc xe đi qua một khu thành cũ của Johannesburg trước. Tốc độ xe không nhanh, thế nên Tố Diệp có thể nhìn ngắm xung quanh, ấn tượng trực tiếp chính là sự bẩn thỉu, bừa bãi và lộn xộn. Thậm chí có thể nói cô từng vào Nam ra Bắc xông xáo nhiều nơi như vậy, cũng đã từng tới một số thị trấn nhỏ hoặc những vùng hẻo lánh ở một số quốc gia, nhưng chưa từng thấy nơi nào loạn như nơi đây. Phong cách kiến trúc của mỗi một ngôi nhà tuy rất đặc biệt, nhưng trông lại không khác nào lều của dân tị nạn. Rác rưởi chất đống khắp đường phố. Còn thêm mấy người da đen đi lại như con thoi, cảnh tượng đó đúng là rất nhức mắt.
Tố Diệp đang buồn phiền bỗng cảm nhận được chiếc xe bỗng tăng tốc. Cô chưa kịp hỏi đã thấy ở góc đường xuất hiện bạo động. Có người xuyên qua dòng người, chạy như bay trên những đống rác la liệt, trong lòng ôm một bọc gì đó sáng lấp lánh. Nhưng người đó chưa kịp chạy tới đầu đường đã thấy ngã gục xuống đất, thứ lấp lánh vương vãi khắp nơi, từ xương bả vai của anh ta, máu bắt đầu đầm đìa chảy...
Mọi người xung quanh chạy tán loạn như chim.
Lại có người tiến lên trước, nhặt túi đồ dưới chân anh ta, tiếp tục chạy. Tố Diệp nhìn rất rõ, trong tay người này cầm súng, xem ra người vừa ngã xuống đất đã bị hắn bắn bị thương.
Đằng sau là một đám cảnh sát chạy theo, trong tay cầm theo dùi cui.
"... Hollywood đang quay phim hành động sao?" Tố Diệp cả kinh kéo áo Niên Bách Ngạn, chỉ ra ngoài cửa sổ, hai mắt trợn tròn.
Niên Bách Ngạn cũng không ngăn cản cô tiếp tục nhìn, chỉ giải thích đơn giản: "Ở đây, mấy vụ cướp vàng hầu như ngày nào cũng xảy ra".
Tố Diệp thở gấp gáp, lúc này cô mới hiểu ra mình vừa được tận mắt chứng kiến một vụ án dùng súng thật đả thương người để cướp vàng.
~Hết chương 162~
Chương 163: Tiếng sấm giữa trời quang
"Tòa thành cũ của Johannesburg trước năm 1994 thuộc về trung tâm thành phố. Thời kỳ người da trắng thống trị, pháp luật quy định sau sáu giờ người da đen bắt buộc phải rời khỏi khu vực này. Sau khi chính quyền Nam Phi mới được thành lập, nhằm xóa bỏ chính sách phân biệt chủng tộc, người da đen đã được tự do." Niên Bách Ngạn giải thích ngắn gọn cho Tố Diệp về tình hình của khu thành phố cũ, rồi dặn dò thêm: "Nhưng đến tận bây giờ trị an nơi này vẫn rất rối loạn. Vì ở đây việc mang theo súng là hợp pháp, và cũng vì ở đây không thi hành án tử hình".
Nghe xong, người Tố Diệp lại tụt xuống một đoạn.
Thấy cô cứ rụt người lại như con chim cút, anh lại buồn cười, siết chặt tay cô an ủi: "Không sao, em chỉ cần ở bên cạnh anh là sẽ an toàn".
Tố Diệp không có động tĩnh gì, cằm chống vào cánh tay anh, hai mắt lim dim. Cô đang nghĩ cái gì không biết? Niên Bách Ngạn thấy vậy rất kỳ lạ. Anh đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt mình. Lúc này đôi mắt cô mới có chút tiêu cự, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quan tâm của anh.
"Em sợ sao?" Anh khẽ hỏi.
"Hả?" Tố Diệp phản ứng hơi chậm, một lúc sau mới lắc đầu: "Đâu có, em đang nghĩ nếu lúc cướp vàng mà may mắn trốn thoát vậy chẳng phải là phát tài rồi sao? Nơi nào pháp luật càng lỏng lẻo thì càng dễ làm giàu".
Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người trong giây lát sau đó bó tay lắc đầu, cười thầm. Anh búng vào trán cô, giọng điệu yêu chiều: "Tư duy của em đúng là khác người". Anh còn tưởng cô sợ đến ngốc rồi.
Tố Diệp ôm trán: "Em đang nói đến một vấn đề thực tế".
"Vậy chi bằng em ăn trộm chút xỉ vàng về nước đi, tinh luyện lại một chút vẫn có thể kiếm được mấy đồng." Niên Bách Ngạn thở dài. Anh đúng là thất sách rồi, anh không nên đưa người một lòng một dạ chỉ nghĩ tới tiền như cô ấy tới đây. Thật không thể tưởng tượng nổi cô mà bước chân vào công xưởng kim cương thì sẽ thế nào. Anh chỉ sợ cô nhất thời ngứa tay lại nổi lòng tham.
1
Tố Diệp nghe tới đây hai mắt sáng rực như đèn pha: "Xỉ vàng?".
Niên Bách Ngạn đã hoàn toàn lĩnh hội được nỗi đau khổ của việc càng nói càng sai. Không biết phải làm sao, anh đành chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo cô quay đầu ra xem. Tố Diệp tò mò quay lại, lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng lấp lánh rực rỡ ngoài cửa xe.
Rời khỏi khu thành phố cũ, chiếc xe đang đi qua những mỏ vàng nổi tiếng. Điều hấp dẫn nhất ở đây chính là xỉ vàng rực rỡ đến lóa mắt dưới ánh mặt trời. Hai mắt Tố Diệp đờ đẫn cả, cô chỉ ra ngoài cửa sổ, có phần kích động: "Kia đều là... vàng cả sao?".
"Là xỉ vàng." Niên Bách Ngạn chữa lại.
"Khác nhau sao?"
"Số xỉ vàng này đều từ xa xưa lúc kỹ thuật tinh luyện còn chưa hoàn mỹ, nhiều vàng chưa được luyện ra, thế nên cùng lắm chỉ được bằng một nửa thành phẩm." Niên Bách Ngạn nhìn rõ cảnh hai mắt cô dán chặt vào xỉ vàng bên ngoài, ánh lên lấp lánh. Anh nói tiếp: "Vì thế những người ở đây sử dụng chất hóa học để mọc ra cỏ xanh, thậm chí còn cải tạo thành những phim trường để kiếm tiền".
"Đáng tiếc thật." Tố Diệp sắp thèm thuồng tới chảy nước miếng đến nơi. Cô kéo cánh tay anh: "Chúng ta xuống xe vào trong lượn vài vòng đi".
"Em tưởng có thể ăn trộm được chút xỉ vàng thật đấy