Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm

Chương 33


trước sau


Chương 156: Bóng hình anh xa lạ rồi

Trái tim bất giác lạc nhịp, khi nhìn về phía bóng hình người đàn ông trong nhà tắm, nó lại đập rất nhanh. Cô tự cho rằng mình chẳng phải người bảo thủ, cũng có những suy đoán bình thường nhất về việc đánh mất đóa hoa mai này. Không phải người con gái nào lần đầu tiên cũng sẽ chảy máu. Lớp màng mà những đàn ông khao khát đêm ngày ấy nếu nói mỏng thì cũng có người giày vò kiểu gì cũng không rách, nếu nói rất dẻo dai thì cũng có khi im lìm biến mất một cách vô tình. Tố Diệp đã từng nghi ngờ sở thích leo núi năm xưa của mình liệu có mang tới những ảnh hưởng tiêu cực, hôm nay cuối cùng suy nghĩ này cũng được xác thực.

Nhìn chiếc giường sạch nguyên như mới, suy nghĩ đầu tiên của cô rất rõ ràng: cô đã mất lớp màng ấy. Nhưng rồi cô cũng lại có suy nghĩ khác, hôm đầu tiên khi về nước cô đã gặp Niên Bách Ngạn, rốt cuộc họ có phát sinh quan hệ hay không? Có lẽ đã từng làm chuyện đó mà Niên Bách Ngạn không nhớ thì sao?

Nghĩ vậy, Tố Diệp bọc người lại không khác gì xác ướp Ai Cập, "di chuyển" tới trước cửa nhà tắm, nhìn Niên Bách Ngạn trong gương, trầm tư suy nghĩ. Anh vừa cạo râu xong, cằm giờ sạch sẽ gọn gàng. Cô đứng cách anh không xa, hô hấp xen lẫn mùi thuốc cạo râu, là nhãn hiệu anh vẫn hay dùng.

Cô bước tới, nhìn bóng lưng anh, ngắm mãi rồi vô thức đưa tay sờ lên mấy vết xước. Niên Bách Ngạn thích cô chủ động lại gần, nhìn bóng cô trong gương, mỉm cười đầy tình cảm. Anh quay lưng về phía gương, rồi giơ tay kéo cô vào lòng, trêu chọc: "Nhờ con mèo hoang này cả đấy".

Tố Diệp nép vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh, khẽ nói: "Em xin lỗi". Mấy vết xước đó chắc là do cô để lại khi được anh đưa tới cao trào. Những lúc kích thích mãnh liệt như thế, cô chỉ biết bám chặt lấy anh, như người rơi xuống nước tìm được một bè gỗ, nhất định phải bám cho thật chắc, nếu không sẽ cảm thấy không an toàn.

"Ngốc ạ." Niên Bách Ngạn vỗ nhẹ gáy cô.

"Em muốn hỏi anh một chuyện." Cô ngẩng lên.

Anh gật đầu đồng ý.

Cô cụp mắt xuống, lắp bắp: "Buổi tối lần em và anh gặp nhau ở quán bar, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Niên Bách Ngạn sững người, rồi nhanh chóng mỉm cười: "Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?".

"Thì em muốn biết." Cô nhìn anh tha thiết.

Niên Bách Ngạn nhướng mày suy nghĩ, sau đó miêu tả lại khái quát tình hình cho cô nghe. Đúng như Lâm Yêu Yêu đã kể. Hai người họ tới quán bar ăn mừng, cuối cùng Tố Diệp say không biết trời đất, bổ nhào vào lòng Niên Bách Ngạn, bám chặt lấy anh nhất quyết không buông. Lúc đó Lâm Yêu Yêu cũng đã uống không ít, còn tưởng họ thật sự quen biết nên mới đi về.

"Sau đó anh đã đưa em tới khách sạn?" Tố Diệp nhíu mày: "Anh từng nói với em đêm đó hai chúng ta không xảy ra chuyện gì, anh chắc chứ?".

Niên Bách Ngạn cười: "Đương nhiên rồi. Em bám riết lấy anh, anh chẳng thể thoát ra được, còn liên tục đòi anh đưa em đi, không còn cách nào khác anh đành đưa em tới khách sạn. Đến khách sạn, em nằm khóc tròn hai tiếng đồng hồ, khóc xong mới ngủ".

"Em khóc ư?" Tố Diệp kinh ngạc.

Niên Bách Ngạn nhớ lại hình ảnh cô đêm đó, không khỏi đau lòng, gật đầu.

"Tại sao vậy?"

"Anh cũng muốn biết." Anh khẽ nói, vuốt nhẹ hàng lông mày của cô: "Tối đó, nhìn em khóc, anh thật sự rất đau lòng".

Tố Diệp cúi đầu, cắn chặt môi, lẩm bẩm: "Nói vậy là thật sự không phải tối hôm đó...".

"Em nói gì cơ?" Anh nghe không rõ.

"À, không có gì."

Niên Bách Ngạn nhìn cô một lúc, thấy cô có vẻ như không có chuyện gì đáng lo ngại nên anh cũng không hỏi nhiều nữa, bế cô ra khỏi nhà tắm. Anh đang định nói gì bỗng thấy Tố Diệp vội vàng trèo lên giường, kéo chiếc chăn mỏng che ga giường lại. Anh thấy kỳ lạ, nhướng mày. Cô nhìn anh cười xòa: "Vừa rồi anh định nói gì?".

Cứ coi như tự lừa mình lừa người đi. Cô luôn cảm thấy không dưng mất đi thứ đó thật sự rất khó chịu, bỗng nhiên không muốn Niên Bách Ngạn nhìn quá lâu chiếc ga giường.

Niên Bách Ngạn mỉm cười: "Anh muốn hỏi em định mấy giờ xuất phát. Anh có thể sắp xếp tài xế chở em về trấn Thiên Đăng?".

"À..." Lúc này Tố Diệp mới nhớ lại cuộc gọi vừa nãy của Tiểu Đậu Tử, lại thấy anh nói chuyện thoải mái như vậy, tự nhiên thấy khó thở, hệt như cảm giác khi nghe tin anh sẽ đi Nam Phi vậy: "Em... thu dọn một lát sẽ đi ngay".

Niên Bách Ngạn trầm tư đôi phút rồi gật đầu.

Thấy anh không nói gì nữa, Tố Diệp càng buồn. Cô thu hết quần áo cần giặt giũ, đi vào nhà tắm. Sau khi giặt xong đi ra, Niên Bách Ngạn đã ăn mặc chỉnh tề. Chiếc sơ mi xanh chìm thẳng tắp cùng chiếc quần Âu màu khói, trông vừa chín chắn vừa nhẹ nhàng. Gương mặt anh nhìn thế nào cũng thấy đầy hứng khởi, không giống cô, dù có che giấu kiểu gì đáy mắt vẫn có chút ai oán.

Thấy cô đã thu dọn xong, anh lên tiếng: "Ăn chút gì đã rồi hẵng đi".

"Em không đói."

Niên Bách Ngạn nhìn cô, một lúc sau mới thở dài, như đã thỏa hiệp: "Thôi được rồi".

Tố Diệp càng nghĩ càng khó chịu, cứ cảm thấy mình như một miếng giẻ lau bị người ta dùng qua, dùng tự tôn và sự ảo tưởng của cô đổi lại niềm thỏa mãn cho anh, hai đầu mày gần như dính chặt vào nhau. Lúc thay giày, cô hất mạnh dép lê ra, đi tới trước va li, hỏi to: "Vậy hành lý của em thì thế nào?".

Niên Bách Ngạn đi ra khỏi phòng ngủ, thấy cô đứng trước đống hành lý, nét mặt lạnh hẳn đi, lúc sau anh mới nói: "Em đợi một lát".

Tố Diệp không biết anh quay về phòng định lấy thứ gì, kiên nhẫn đứng yên chỗ cũ. Mới đó Niên Bách Ngạn đã đi ra, tới trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc túi rất đẹp: "Trong này là thẻ phòng ở đây, hành lý cứ để ở đây đi".

"Cảm ơn." Tố Diệp gằn mạnh hai chữ, đón lấy chiếc túi rồi vứt thẳng vào trong túi xách.

Chuông điện thoại vang lên.

Là của Niên Bách Ngạn.

Anh quay người đi tới bên cửa sổ nhận máy, chỉ để lại cho Tố Diệp một chiếc bóng, hệt như sự nghiêm khắc và lạnh lùng mỗi khi ở công ty. Trước khung cửa sổ sát sàn, ánh nắng chiếu vào như bao bọc anh trong quầng sáng. Bóng anh bị kéo dài ra, được chiếc sơ mi được cắt may cao cấp tôn lên vẻ tao nhã đặc biệt. Mỗi một động tác của anh cũng rất quyến rũ. Chỉ có điều, chiếc bóng ấy rơi vào tầm mắt Tố Diệp ít nhiều dần trở nên xa lạ.

Cô nắm chặt quai túi, đi vài bước ra tới cửa, nhưng lại bất giác quay đầu nhìn anh lần nữa. Vừa hay anh cũng quay lại, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, anh vừa nói chuyện điện thoại, vừa ra hiệu cho cô rằng hãy gọi cho anh, rồi quay lại tiếp tục bàn bạc công việc.

Tố Diệp cắn mạnh môi dưới, đi thẳng ra khỏi khách sạn.

***

Diệp Lan đang mở cửa đi vào phòng thì thấy Diệp Ngọc bực bội ngắt điện thoại. Cô thay giày, bước vào phòng khách, ngồi phịch xuống sofa, hỏi với vẻ không vui: "Chị, chị sao vậy?".

Diệp Ngọc cũng ngồi sụp xuống ghế, vớ lấy một cái gối, ôm vào lòng, ánh mắt kích động lúc này mới dần bình tĩnh trở lại. Cô ta lắc đầu, rồi ngước mắt nhìn Diệp Lan: "Em cũng có khá hơn chị mấy đâu".

"Em làm sao so với chị được? Chị được lấy người đàn ông mình yêu, còn em thì sao?" Diệp Lan cười cay đắng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Tố Khải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Diệp Ngọc nhìn ra được manh mối: "Em yêu rồi?".

"Có người để yêu mới được chứ, có khi cả đời này em chẳng tìm được ai yêu để lấy."

Diệp Ngọc nghe thấy câu này liền không vui, đang chuẩn bị hỏi sâu thêm, lại thấy Nguyễn Tuyết Cầm từ trên gác đi xuống, buông một câu: "Chưa yêu thì tốt. Mấy hôm nữa đúng dịp con trai cả của nhà chú Liễu về nước. Lúc nhỏ hai đứa cũng từng gặp mặt rồi, còn chơi rất vui vẻ nữa".

Diệp Lan trợn tròn mắt, nhân lúc Nguyễn Tuyết Cầm còn chưa tới nơi, vội vàng ra hiệu cho Diệp Ngọc. Ai ngờ một Diệp Ngọc luôn chủ trương tự do yêu đương lần này cũng về phe Nguyễn Tuyết Cầm, chân thành nói: "Lan Lan, em cũng bắt đầu đi làm rồi. Bây giờ là lúc thích hợp nhất để yêu đương. Sao không thử xem sao, chưa biết chừng duyên phận không hẹn mà tới".

"Chị." Diệp Lan không ngờ đến cả chị cũng không giúp mình.

"Chị con nói đúng đấy, nhân lúc còn trẻ, vốn liếng còn dư dả thì mau chọn đối tượng kết hôn đi." Trong lúc nói, Nguyễn Tuyết Cầm đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lan: "Mẹ đã nhận lời thay con rồi".

"Mẹ, mẹ không sao đấy chứ? Đến anh ta là ai con còn chẳng nhớ nữa, gặp cái gì chứ."

"Gặp rồi chẳng phải sẽ nhớ lại được sao?" Nguyễn Tuyết Cầm chau mày, nghiêm giọng.

"Con không muốn xem mặt, thời đại nào rồi, quê mùa quá đi." Diệp Lan tranh đấu lần cuối cùng.

"Dù là thời đại nào thì xem mặt cũng là chuyện quan trọng. Con ngày nào cũng hết ở công ty rồi lại về nhà, mấy buổi dạ tiệc vũ hội thường ngày cũng chẳng tham gia, làm gì có cơ hội quen biết bạn trai? Con tưởng duyên phận là thứ cứ đợi là tới à?" Nguyễn Tuyết Cầm hơi cao giọng.

"Mẹ..."

"Lan Lan à, mẹ con nói phải đấy, duyên phận không phải đợi là sẽ tới đâu." Người ngắt lời Diệp Lan là Nguyễn Tuyết Mạn. Bà ta vừa tắm rửa xong, mặc chiếc áo ngủ màu đỏ tươi bằng tơ tằm, trong tay cầm ly rượu vang chầm chậm đi xuống nhà: "Không phải ai cũng có phúc như Tiểu Ngọc nhà chúng tôi đâu".

"Mẹ..." Diệp Ngọc vừa nghe là lại thấy đầu căng ra.

Diệp Lan bĩu môi không nói gì. Nguyễn Tuyết Cầm trước nay luôn đối đầu với bà ta, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội phản kích, hơn nữa Diệp Lan còn là con ruột mình, tự nhiên sẽ thể hiện tinh thần "gà mẹ bảo vệ con": "Đúng đấy, trên dưới nhà họ Diệp chỉ có mỗi Diệp Ngọc là có phúc. Thế nên ông trời cũng công bằng lắm. Làm mẹ suốt ngày phải sống trong tủi nhục, nín nhịn, thì con gái đương nhiên sẽ được ưu ái hơn một chút, nếu không biết sống thế nào?".

Nguyễn Tuyết Mạn vừa nghe xong, giậm chân bình bịch đi xuống, xông tới trước mặt Nguyễn Tuyết Cầm, đặt mạnh ly rượu vang xuống mặt bàn: "Chị chửi khéo ai đấy?".

"Yo, em nghe ra chị đang chửi sao?" Nguyễn Tuyết Cầm cười khẩy.

Diệp Lan vội vã đứng dậy: "Mẹ... Con nhớ ra còn chút việc, con về phòng đây".

"Đừng để lỡ chuyện tốt, con trai nhà chú Liễu con nhất định phải gặp, chuyện này cả bố và mẹ đều thống nhất rồi." Nguyễn Tuyết Cầm nói với sau lưng Diệp Lan.

Diệp Lan bực bội vò đầu bứt tóc, rồi đi thẳng lên gác. Diệp Ngọc cũng đau đầu vì hai người đàn bà này. Mỗi lần họ cãi cọ cô ta đều cố gắng né tránh, thấy Diệp Lan đã lên nhà, cô ta cũng nhanh chóng về phòng mình.

"Nguyễn Tuyết Cầm, chị nhất định phải khiến em bẽ mặt trước bọn nhỏ phải không?" Nguyễn Tuyết Mạn phẫn nộ bất bình.

"Bẽ mặt cũng là tự em chuốc lấy, người khác sao phải cho?" Nguyễn Tuyết Cầm lạnh lùng hừ một tiếng.

"Chẳng qua là chị cảm thấy lấy cậu em nhà họ Diệp thiệt thòi chứ gì? Cảm thấy mình là chị cả thì phải nữ chủ nhân nhà họ Diệp? Nhưng chị đừng quên, ý định ban đầu của bố mẹ là muốn em lấy Hạc Phong. Chị đúng là chị cả, nhưng ai bảo chị không đẹp bằng em?"

Ánh mắt Nguyễn Tuyết Cầm u ám: "Em tưởng chị ganh ghét em xinh đẹp à? Chị thèm vào! Em ngoài việc có cái mặt cũng tạm nhìn được ra, còn bản lĩnh gì mà dám đứng giữa cái nhà này diễu võ giương oai? Nói trắng ra em chỉ là một bình hoa di động. Nếu năm đó không vì bố mẹ thiên vị, giúp em bày mưu tính kế, em vào được nhà họ Diệp chắc? Em đã ngu ngốc phá cái thai đó từ lâu rồi!".
1

"Thế nên em rất cảm ơn bố mẹ." Nguyễn Tuyết Mạn không tức giận mà bật cười: "Nếu không nhờ bố mẹ nhanh nhạy bảo em giữ lại cái thai, đúng là em chưa chắc đã vào được nhà họ Diệp. Năm đó bố mẹ nói đúng lắm, chỉ cần em sinh con trai, vị trí thiếu phu nhân của em không thể chạy được. Kết quả đúng là được ông trời yêu thương. Em không những đẻ con trai, mà còn là một cặp long phụng. Còn chị thì sao? Bao nhiêu năm rồi cũng chỉ sinh được một con nhóc mà thôi, thế nên dù chị có ngưỡng mộ, ganh tỵ, căm ghét em cũng là chuyện bình thường".

"Nguyễn Tuyết Mạn, bao nhiêu năm nay chị cũng chẳng đố kỵ em điều gì cả. Một người phụ nữ không có được trái tim người chồng có tư cách gì huênh hoang trước mặt người khác rằng mình hạnh phúc?" Giọng Nguyễn Tuyết Cầm càng nghe càng trầm lạnh: "Còn nữa, trông chừng cậu con rể quý hóa của em đi, biết đâu một ngày nào đó xôi hỏng bỏng không thì đúng là nực cười". Dứt lời bà ta quay người đi lên gác.

"Chị... Chị nói vậy rõ ràng là ganh ghét!" Nguyễn Tuyết Mạn tức run người, hét lên phía sau lưng chị ta.

***

Lúc Tố Diệp vội vã tới nhà trọ, Tiểu Đậu Tử đang vẽ tranh ngoài sân. Từng tia nắng chuyển động qua lại trên gương mặt nhỏ xíu khiến nó càng ửng hồng đáng yêu. Cô bước nhẹ nhàng, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.

Tiểu Đậu Tử chẳng hề kinh ngạc, xem ra nó cũng không quá tập trung vào việc vẽ tranh. Thấy cô ngồi xuống, nó nghiêng đầu ngó ra phía sau lưng cô: "Hành lý của chị đâu?".

"Ở khách sạn." Tố Diệp nhún vai.

Tiểu Đậu Tử quay đầu nhìn cô: "Nói vậy là chị đã tìm được chỗ tốt hơn rồi?".

"Cũng không phải vậy." Tố Diệp không biết phải giải thích với thằng bé thế nào.

Tiểu Đậu Tử lại rất chân thành: "Chị thích chú cao to đó sao?".

Tố Diệp nhìn nó rất lâu, cũng học nó cách nghiêng đầu: "Vậy em có thích chú ấy không?".

"Không thích."

"Tại sao vậy?" Cô ngạc nhiên.

Tiểu Đậu Tử ngẫm nghĩ: "Chú ấy nghiêm túc quá, chẳng thấy cười gì cả. Con gái hay thích mấy cậu con trai cười đùa thoải mái".

Tố Diệp phối hợp, gật gù: "Em nói cũng đúng. Con người chú đó, nói thế nào nhỉ, đúng là có lúc khiến người ta không biết phải giao tiếp thế nào".

"Em cũng có cảm giác ấy."

"Hả?" Tố Diệp ngẩn ra giây lát rồi cười lớn: "Sao em già đời quá vậy?".

Tiểu Đậu Tử thật thà mỉm cười.

Tố Diệp giơ tay ra: "Quà đâu? Đừng có nói là em lừa chị đấy, chị sẽ đánh em".

"Sao có thể? Em có quà thật mà." Nói rồi thằng bé chạy vào nhà, chỉ một lát sau đã lại chạy ra, thần bí nói: "Chị nhắm mắt vào đã".

"Anh chàng đẹp trai, không phải em định thơm chị đấy chứ?" Tố Diệp cố nhịn cười.

Tiểu Đậu Tử lườm nguýt: "Chị xinh gái, chị nghĩ nhiều rồi".

Tố Diệp phì cười, nhắm mắt lại theo yêu cầu của nó. Tiểu Đậu Tử kéo tay cô lại, nhét vào trong tay cô thứ gì đó. Cô chỉ cảm thấy thứ đồ này tinh xảo nhưng hơi nặng.

"Được rồi, chị mở mắt ra đi."

Tố Diệp mở mắt, nhìn chăm chú bỗng bất ngờ: "Quà em định tặng chị là cái này?". Một quyển kinh thánh, có bìa ngoài màu đỏ tương cà, kích cỡ chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, trông đúng là rất tiện lợi. Quyển kinh thánh này có vẻ đã cũ, bìa cũng đã bạc màu.

"Vâng ạ, là mẹ tặng em đấy, nhưng em chẳng hiểu bên trong viết gì. Tuy thế mẹ em nói đây là một cuốn sách linh thiêng, quý báu lắm. Thế nên em muốn tặng nó cho chị, như vậy chị sẽ không thể quên được em, em cũng mong chị được vui vẻ mỗi ngày. Mẹ em nói, chỉ cần cầm quyển sách này là sẽ được vui vẻ". Mẹ của Tiểu Đậu Tử là một tín đồ thành kính của Cơ đốc Giáo. Trong một trấn thịnh hành Phật giáo như Thiên Đăng, cả nhà họ có thể kiên trì với tín ngưỡng của mình quả thật không dễ dàng.

Cô lật ra xem, cảm động trước tấm lòng của Tiểu Đậu Tử, gật gật, rồi xoa đầu thằng bé: "Em yên tâm đi, chắc chắn chị sẽ không quên em đâu".

Tiểu Đậu Tử cười sung sướng.

~Hết chương 156~


Chương 157: Không phải thẻ phòng

Sau khi tạm biệt Tiểu Đậu Tử, rời khỏi nhà trọ, Tố Diệp như một hồn ma vật vờ khắp trấn Thiên Đăng. Chỉ mới qua hai ngày ngắn ngủi mà tâm trạng của cô khi đi dạo nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Vẫn giống như hôm trước, cô đứng giữa đất trời Giang Nam mưa bụi mịt mù, bên tai là đoạn hí khúc kinh điển bác lái đò ngâm nga, thong thả ngồi bên mạn thuyền, tâm tình cuối cùng cũng thông suốt. Vẫn giống như hôm qua, cô mặc sức tận hưởng những tập tục ở Thiên Đăng, thưởng thức các món ngon nơi đây, còn cùng người đàn ông cô cho rằng tránh xa mới là hạnh phúc đó trải qua một đêm tuyệt đẹp. Nhưng hôm nay trở lại, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất cô những tưởng sẽ mang tới cho mình bình yên và vui vẻ này, cô mới phát hiện ra, những ký ức khi bỏ trốn một thành phố lại bị một cổ trấn khác buộc chặt, sợ rằng từ nay về sau nó cũng ngập tràn những kỷ niệm mà cô không dám nhớ lại.

Nhịp sống ở Thiên Đăng sau tết Trung Nguyên vẫn rất chậm rãi. Đâu đây mơ hồ còn thoang thoảng mùi tro vàng mã. Niên Bách Ngạn dùng tình cảm mãnh liệt dẫn cô cùng chứng kiến giây phút Quỷ môn quan khép lại, nhưng vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn, giống như ngón tay cuối cùng của ma quỷ để lại khi lưu luyến trần thế này. Ngón tay này ngập tràn mùi vị của chết chóc, giật tóc cô, ép cô từ giờ mỗi năm, cứ vào ngày hôm qua và hôm nay, đều phải nhớ lại mình đã trải qua một cái tết Trung Nguyên hoang đường thế nào, nhắc nhở cô phải luôn nhớ rằng, cô đã hy sinh chính bản thân mình để dâng lên ngày tết Trung Nguyên.

Xuyên qua con đường đá, Tố Diệp tới quán ăn hôm qua. Ông chủ nhận ra cô, chào đón nhiệt tình. Cô còn chưa kịp nói gì, ông ấy đã liên tiếp bưng lên các món nổi tiếng của quán. Bà chủ quán cũng là một người rộng rãi, cười ha ha hỏi cô sao hôm nay lại tới có một mình. Cô không biết trả lời sao. Ừ nhỉ, sao giờ cô chỉ còn một mình thế này? Cô cũng muốn biết lắm.

Bữa cơm ăn chẳng mấy ngon miệng, cô không cảm nhận được mùi vị tươi ngon như hôm qua nữa.

Cô ngạc nhiên, buột miệng hỏi ông chủ: "Quán đổi đầu bếp sao?".

Câu hỏi này khiến ông chủ hốt hoảng, vội vàng hỏi lại cô xem có món nào không hợp khẩu vị không. Lúc này cô mới tỉnh ra, cố gắng gượng cười, nói với ông chủ, tại cảm thấy món ăn hôm nay còn ngon hơn hôm qua thôi.

Lúc này ông chủ mới yên tâm.

Nhưng cô thì đau lòng nhìn đôi đũa trong tay. Thức ăn vẫn vậy, chỉ có tâm trạng người ăn đã khác. Cô và vội mấy miếng, để coi như không có lỗi với cái dạ dày của mình rồi rời khỏi quán ăn. Trên cầu đá lại có thêm mấy vị khách đi phượt, túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Họ hớn hở ngang qua Tố Diệp. Có thể là nhóm bạn thân đi chung, hoặc là những đôi nam nữ ôm nhau tình cảm, càng khiến cho dáng đứng lẻ loi của cô trên cầu đá thêm nổi bật, chỉ còn biết bầu bạn với bóng mình dưới mặt nước. Chiếc thuyền trên mặt sông đi qua gầm cầu, văng vẳng bên tai lại là điệu hí khúc quen thuộc của các thuyền phu. Điệu nhạc xa xôi như lời tâm sự những thăng trầm bể dâu hàng ngàn năm.

Khi đi qua phường thêu hôm qua, mấy chữ "Phượng xuyên mẫu đơn" trên bảng hiệu lọt vào tầm mắt cô hoàn hảo như từng đường kim của người thợ thêu. Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng, một nỗi đau lan ra, khiến cô bất giác nheo mắt lại. So với khung cảnh vắng vẻ hôm qua, hôm nay trong sân đã có thêm mấy cô gái ngồi thêu, người nào người ấy ăn mặc giản dị, đoan trang ngồi trước khung thêu, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng như gió xuân. Từng đường chỉ màu sắc qua bàn tay của họ như được ban thêm sinh mệnh, dù là mũi thẳng hay mũi vòng đều khiến Tố Diệp bất giác nhớ tới một câu: Thêu tranh như giăng tơ. Màu sắc tinh xảo, rực rỡ thu hút. Cây tuyết cầu giữa sân hoa rụng lả tả, cánh hoa và những cô gái trước mắt như tôn thêm vẻ đẹp cho nhau, như thơ như họa. Chẳng trách mà tự cổ chí kim, người ta thường nói, đối với con gái Giang Nam, nghề thêu giống như tình yêu thiên trường địa cửu.

Ông chủ phường thêu đã ra ngoài, Tố Diệp chỉ tiện đường ghé vào xem, thế nên ông ấy có nhà hay không với cô cũng vậy mà thôi. Khi cánh hoa tuyết cầu bay ngang trước mắt, cô vô thức nhớ lại cảnh tượng khi Niên Bách Ngạn cùng ông chủ thảo luận chi tiết. Hơi thở của anh dường như vẫn còn thấm lên cảnh sắc nơi đây, chưa hề tan biến.

Chỉ có điều bức bình phong hoa ngọc lan với giá một trăm mười ngàn đó đã không còn nữa.

Hỏi ra mới biết đã có người mua mất rồi.

Tố Diệp chợt lắc đầu thở dài. Thời buổi này người vừa nhiều tiền vừa biết thưởng thức cái đẹp đúng là rất nhiều.

Từ phường thêu đi ra, mưa bụi lại một lần nữa trùm lên đất trời Thiên Đăng. Cô ngước nhìn bầu trời. Hạt mưa như từng sợi tơ mảnh. Cô ngẫm thấy mình vòng đi vòng lại ở cổ trấn này cũng đã kha khá thời gian rồi, bèn đưa mắt nhìn đồng hồ, tâm trạng cũng u ám như thời tiết hôm nay vậy.

Giờ này chắc chắn Niên Bách Ngạn đã rời khỏi khách sạn để kịp tới sân bay.

Cô bỗng cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Cô độc, lẻ loi, thậm chí bắt đầu hoang mang, mất phương hướng.

Cô ném điện thoại vào túi xách, vô tình chạm phải thứ gì cưng cứng. Lấy ra xem, thì ra là túi đựng thẻ phòng Niên Bách Ngạn đưa cho cô. Tố Diệp nắm chặt chiếc túi, trong đầu chỉ còn lại bóng hình cuối cùng khi Niên Bách Ngạn bị cửa phòng che lấp. Cảm giác cầm nó trong tay hệt như cảm giác bóng anh để lại cho cô phút cuối - giá lạnh và xa lạ!

Tố Diệp ghét bản thân mình lúc này. Chẳng còn là mấy cô thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nữa, có đáng vì một người đàn ông mà tâm tình thất thường thế không? Nghĩ mãi, cuối cùng cô ương bướng quyết định. Anh đi rồi cũng tốt, cùng lắm thì tối nay cô hưởng trọn niềm vui được nằm một mình một giường, thỏa thích lăn lê thế nào cũng được. Cô phẫn nộ mở túi giấy ra, nhưng sau khi nhìn thấy thứ đồ bên trong thì hoàn toàn sững sờ.

Trong túi giấy nào phải thẻ phòng?

Là hộ chiếu của cô!

Nước mưa hắt xuống tấm hộ chiếu, rơi tí tách từng giọt xuống gương mặt người trong ảnh. Bất ngờ, cơn mưa to dần lên, từng hạt lộp độp rớt xuống đỉnh đầu. Các khách du lịch xung quanh chạy tán loạn như chim vỡ tổ, nhanh chóng tìm cho mình một mái hiên để trú mưa.

Người duy nhất đứng im là Tố Diệp. Cô thẫn thờ như tượng gỗ, bị đóng đinh hai chân xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn chiếc hộ chiếu trong tay mình, có một thanh âm đang không ngừng gõ vào đầu cô: Thứ Niên Bách Ngạn đưa cho mình không phải là thẻ phòng, là hộ chiếu, hộ chiếu của mình, hộ chiếu của mình...

Như bị đánh một đòn cho tỉnh, cô hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện, bàn tay bắt đầu run rẩy. Ánh mắt thất thần hoảng loạn cả buổi chiều giờ cũng ngập tràn hạnh phúc. Cô nhanh chóng rút di động ra, từng ngón tay vì sự kích động đột ngột dâng lên mà run lên cầm cập.

Cô hiểu lầm anh rồi.
1

Cô lại hiểu lầm anh một cách đáng chết!

Chẳng biết là ngỡ ngàng hay sung sướng, tóm lại tâm trạng phức tạp này khiến cô muốn rớt nước mắt. Cô cố gắng ấn số di động của Niên Bách Ngạn, mặc cho nước mưa thấm ướt người. Vì trái tim muốn được gặp anh giờ đang rất nóng, thậm chí khi bấm từng số, cô cũng cảm nhận được từng nhịp đập điên cuồng của nó.

Đầu kia vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Tố Diệp gọi lại lần nữa.

Vẫn không ai bắt máy.

Cô gấp gáp, đứng dưới mưa không ngừng giậm chân bình bịch, cứ thế ấn đi ấn lại.

Tiếc là, cuộc gọi vẫn không thể kết nối.


Tố Diệp lại nhìn đồng hồ, ánh mắt bắt đầu trở nên sốt ruột. Cô cất điện thoại đi, nhìn ngó khắp nơi để tìm kiếm một chiếc xe có thể đưa mình về khách sạn. Thế nhưng ngày mưa thế này, đến bóng một chiếc xe xuất hiện trong trấn cũng không có. Cô không đợi được, bèn đội mưa, chạy về phía cổng chào của cổ trấn. Điều cuối cùng khiến cô thất vọng là ô tô gia đình nhiều hơn ô tô chở khách. Vỏn vẹn chỉ có mấy chiếc đã bị mấy người còn muốn ra khỏi trấn gấp hơn cô tranh cướp mất.

Dưới bức tường gạch xám, Tố Diệp đành bất lực đứng đó, nhìn cơn mưa ào ào như trút nước ngoài mái hiên. Có chiếc lá rụng bị nước mưa đè chặt xuống mặt đất, một cơ hội nhúc nhích cũng không có, giống như con tim tan nát thành ngàn mảnh của cô bây giờ.

Từng giây từng phút qua đi.

Cô giương mắt nhìn kim giờ cuối cùng cũng chạm vào con số bốn.

Một nỗi thất vọng trào dâng mãnh liệt. Cô ngước lên màn mưa giăng kín trời đất. Anh đi rồi sao? Chắc là đi thật rồi...

Hai chân mất đi sức mạnh chống đỡ cả cơ thể, trở nên rã rời, mỏi nhừ.

Tố Diệp dựa vào tường, từ từ trượt xuống. Cuối cùng cả người cô gần như co quắp lại. Mưa càng lúc càng lớn, bóng cô chỉ như một con tôm bé nhỏ, vừa nhìn qua đã bị cơn mưa nuốt chửng.

Cô thầm gọi tên anh trong lòng, hết lần tới lần khác.

Niên Bách Ngạn, anh đang ở đâu...

Tên anh dần trở thành một lời chú cẩn cô nhi*, đọc một lần là đau buốt con tim.

*Lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong tích "Tây du ký".

Cô bắt đầu không hiểu rồi.

Tại sao trong thời đại thông tin nhanh nhạy thế này mà lại không thể tìm được một người? Chỉ trong một thời gian ngắn, tâm trạng cô từ sự cô đơn ban đầu chuyển sang kích động, lại từ kích động chuyển sang sốt ruột, cuối cùng cảm giác sốt ruột biến thành nỗi thất vọng tột cùng.

Giờ phút này, ở bên cô là sự trơ trọi như chìm giữa mênh mông sóng nước. Quạnh vắng đâu chỉ là cơ thể, mà còn cả trái tim.

Đã bao lâu rồi cô không thay đổi tâm tình nhanh như vậy?

Từ khi cô nhìn bóng bố cứ thế mỗi lúc một xa dần, từ khi mẹ nhắm mắt lìa đời, trái tim cô đã tĩnh lặng như biển chết. Tố Diệp nhìn những giọt nước bắn tung tóe trên mặt đất, từng giọt tựa như nước mắt, tí tách khuấy đảo trái tim hỗn loạn.

Vẫn là một ngày mưa tầm tã.

Nhưng hôm nay, chỉ còn lại mình cô.

Khóe mắt hơi cay, Tố Diệp khẽ nhắm lại, sau khi từ từ dịu đi, cô mới mở ra, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một hình bóng đổ xuống nước cách đó không xa. Nó tiến lại gần từng chút một, cuối cùng trở thành một dáng hình chân thực. Trước mặt cô là đôi giày da cao cấp của nam được đặt làm, trên bề mặt sạch bong có một vài giọt nước bắn vào.

Từ đôi giày nhìn lên là chiếc quần Âu màu khói, màu sắc mà cô quen thuộc.

Trái tim Tố Diệp đập hoảng loạn, không khống chế được đôi mắt mình, cô ngẩng đầu.

Anh và cô nhìn thẳng vào nhau. Anh cầm chiếc ô màu đen, ánh mắt cũng thẫm lại như màu của nó, đầu mày hơi nhíu, cả sự nghiêm nghị trên hàng lông mày cũng hòa vào đáy mặt. Tận sâu trong đôi mắt là sự khắt khe, nhưng cũng có một nỗi đau dễ dàng nhận thấy.

Cô quên cả đứng lên, cứ ngây ngốc ngồi đó như một chú chim cút, nhìn anh đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Niên Bách Ngạn vẫn mặc nguyên như khi rời khách sạn, chiếc áo sơ mi xanh chìm cùng chiếc quần khói, đi cùng là chiếc ô đen tuyền của anh, cộng với con đường đá ngàn năm tuổi ở cổ trấn này, một mình anh cũng đủ tạo nên một khung cảnh sướng mắt đẹp lòng.

Chẳng mấy chốc, anh đập tan sự tĩnh mịch, đưa tay kéo Tố Diệp đứng lên. Nhìn thấy bộ quần áo ướt sũng của cô, ánh mắt kia càng nghiêm lại, thậm chí đã không còn sự xót xa ban nãy, chỉ còn tâm trạng không mấy vui vẻ.

Tố Diệp cúi đầu. So với vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng của anh, cô biết mình thê thảm cỡ nào.

"Em... đã gọi vào di động của anh, nhưng gọi thế nào cũng không được. Em cũng muốn bắt một chiếc xe lập tức quay về khách sạn, nhưng cũng chẳng xe nào trống. Em...". Cô chưa kịp nói hết câu, đã bị Niên Bách Ngạn ôm vào lòng.

Tố Diệp sợ làm bẩn áo anh, ra sức ngọ ngoạy, nhưng cánh tay anh vẫn mạnh mẽ như thường ngày, khóa chặt cô trong vòng tay khiến cô không thể thoát ra. Dường như hành động này đã nói rõ rằng anh không quan tâm cô thảm hại cỡ nào, chỉ quan tâm chính cô mà thôi.

"Anh thậm chí còn đang nghĩ, mình có phải đổi chuyến bay không đây." Giọng nói anh vang lên trên đỉnh đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai cô chỉ còn lại xót xa...

~Hết chương 157~  


Chương 158: Người đàn ông ít khi hứa hẹn

Tố Diệp nhìn chằm chằm chiếc cúc trên sơ mi của anh, giọng lí nhí gần như không còn sức lực: "Em tưởng anh đi mất rồi".

"Nếu cả tối mà em vẫn không thèm ngó ngàng tới cái thẻ phòng..." Niên Bách Ngạn khẽ thở dài, như không biết phải làm sao.

Cô đứng đờ ra.

Nhưng rồi anh lại bổ sung thêm một câu: "... Thì anh thật sự sẽ phải đổi lịch trình, sau khi tìm được em sẽ tét vào mông cho tới khi em chừa mới thôi!".

Tố Diệp kinh ngạc, ngẩng đầu lên.

"Nhưng cũng tại anh không tốt. Anh quên mất sóng điện thoại ở cổ trấn không được ổn định, nhất là khi trời mưa." Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, anh cũng thấy mềm lòng, sự nghiêm khắc trong ánh mắt dần tan ra: "Anh tưởng trên đường tới cổ trấn em sẽ lấy thẻ phòng ra xem, hoặc trên đường từ nhà trọ về cũng sẽ phát hiện ra thứ anh đưa em không phải thẻ phòng".

"Em..." Tố Diệp lúng túng. Lúc đó cô đang còn cảm thấy trống trải, đâu còn tâm trí nghĩ tới việc xem thứ anh đưa cho cô?

Niên Bách Ngạn khẽ hôn lên trán cô, cất giọng nhẹ nhàng: "Em ấy à, muốn em chủ động nói thật với anh đúng là khó khăn".

Trái tim Tố Diệp run lên. Cô mơ hồ nhớ lại trong lúc tình cảm hình như anh có hỏi tại sao cô không nói thật. Lúc đó cô đang đắm chìm trong biển tình, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì. Nhưng bây giờ dù có được nghe rõ ràng, cô vẫn chẳng hiểu rốt cuộc anh muốn cô nói thật chuyện gì.

Chống tay lên ngực, cô ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng đến nỗi khiến tim cô bất giác nhói đau. Một suy nghĩ vụt qua trong đầu liên quan đến đóa hoa mai nhỏ đó. Bờ môi cô run rẩy, rất muốn giải thích với anh nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Niên Bách Ngạn khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngữ khí như đang yêu chiều cũng như đang thỏa hiệp: "Anh vẫn đang đợi em lên tiếng, đợi em nói với anh rằng em muốn cùng anh tới Nam Phi, đợi em nói với anh rằng em muốn ở bên anh, bất luận anh đi đâu. Nhưng cái tính ương bướng của em, thà giữ lấy lòng tự trọng của mình cũng nhất quyết không nói ra suy nghĩ thật sự của mình".

Môi cô không ngừng run rẩy, đến ánh mắt cũng không còn bình tĩnh được.

"Thật ra em rất muốn đi theo anh, rất muốn từ nay về sau ở bên cạnh anh, không phải sao?" Niên Bách Ngạn nhìn cô xót xa.

Một dòng chảy ngọt ngào tràn vào trái tim, rồi nhanh chóng lan ra, thấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Có lẽ vì quá nhiều bất ngờ, tới nỗi cô không biết nên suy nghĩ từ đâu, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, vô thức buột miệng: "Tại sao?". Câu hỏi này chứa đựng rất nhiều nghi hoặc, đến bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình muốn nghe một đáp án ra sao.

Nhưng Niên Bách Ngạn thì hiểu, anh vén mấy lọn tóc của cô ra sau tai: "Diệp Diệp, anh sợ em hối hận, dẫu sao thì tương lai còn quá nhiều chuyện chúng ta phải đối mặt. Em đi theo anh đồng nghĩa với việc phải cùng anh đón nhận chúng. Thế nên em cần suy nghĩ là chuyện rất bình thường. Có lẽ em sẽ lựa chọn trốn tránh, thậm chí sẽ hối hận đã trao anh bản thân mình".

Tâm trạng Tố Diệp dần bình tĩnh lại, bất giác liếc nhìn qua bên đường: "Chiếc xe đó...".

"Sau khi em đi anh vẫn đợi em, tới khi không đợi được nữa anh mới bảo tài xế lái xe đi khắp Thiên Đăng tìm em." Anh cười khổ.

Cô hiểu rồi.

"Nói thật lòng, anh cũng sợ lắm, sợ em hối hận."

Nghe xong tim cô lại đập thình thịch: "Niên Bách Ngạn, giờ đầu óc em đang rối như mớ bòng bong. Em khó mà tưởng tượng được anh cũng biết sợ".

"Anh nói rồi, đối với anh, tình yêu là một thứ xa xỉ, phải có đủ thực lực và niềm tin anh mới dám sở hữu. Dù hôm nay anh đã có được nhưng vẫn lo lắng. Diệp Diệp, anh là người chứ không phải thần thánh, anh chỉ sợ em sẽ cảm thấy bản thân đã nhất thời nông nổi. Mặc dù anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng chuyện tình yêu vẫn cần cả hai tâm đầu ý hợp mới được, đúng không?".

Tố Diệp cảm thấy hô hấp như ngừng lại. Tình yêu, anh đang nói với cô về tình yêu. Ý anh, cô là tình yêu của anh...

"Có những chuyện anh không muốn nói trên giường, chỉ sợ em sẽ cảm thấy chúng không thật lòng." Niên Bách Ngạn thở dài: "Giống như việc anh muốn em ở lại, cùng đi với anh. Mấy câu này đúng là không nên nói lúc đó, sự thật chứng minh em đâu có để vào tai".

"Em tưởng anh chỉ nói vậy cho có thôi..." Cô phản bác: "Đàn ông mấy lúc đó...".

Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt khó xử, giống như đã đoán trước được suy nghĩ của cô. Cô nhất thời nghẹn lời, mặt cũng đỏ bừng.

"Muốn có em là suy nghĩ thẳng thắn nhất của anh, muốn giữ em lại bên cạnh cũng là ý định chân thành nhất, sợ em hối hận càng là điều anh lo lắng nhất." Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt: "Thế nên anh mới chiếm đoạt em hết lần này đến lần khác, mục đích chỉ là muốn em nhanh chóng thích ứng với sự tồn tại của anh. Vì thế anh mới sốt ruột, nói với em rằng từ nay hãy ở bên anh ngay lúc đó, chẳng quan tâm em sẽ coi như gió thoảng bên tai".

Trái tim đã sung sướng tới cực điểm từ lâu. Tố Diệp cố kìm chế, không để nó đập mạnh như vậy nữa. Nhưng không được, những mạch đập trên lòng bàn tay cũng đang nhảy nhót tưng bừng, khiến đôi tai bị quấy nhiễu vì những âm thanh ồn ào.

"Thì... Em đâu còn là trẻ con nữa, có những chuyện đâu thể nói hối hận là hối hận được." Cô vẫn còn cãi cố.

Niên Bách Ngạn bật cười: "Em mà không trẻ con, sao lại nói đi là đi ngay?".

"Em..." Tố Diệp siết chặt bàn tay, bắt đầu khởi động cái máy phản kích: "Ai bảo sáng nay mặt anh khó coi như thế?".

"Em bày ra cái vẻ chỉ muốn đi ngay lập tức, em bảo anh không giận được à?" Niên Bách Ngạn thở dài: "Em tưởng Hứa Đồng là người tùy tiện gọi vào di động của người khác để tìm anh sao? Nếu không phải anh muốn ngầm thừa nhận quan hệ giữa chúng ta, cô ấy dám to gan thế sao?".

"Làm sao em biết nhiều thế được."

"Không phải em tự nhận mình là bác sỹ tâm lý, nhìn thấu được suy nghĩ của khác sao?" Anh trêu chọc.

Câu nói của anh khiến mặt mũi Tố Diệp đỏ tưng bừng.

"Cũng may anh kịp ra ngoài tìm em, anh đúng là đã đánh giá quá cao khả năng quan sát của em rồi." Vừa nói anh vừa lắc đầu.

Lúc này Tố Diệp mới chợt nhớ ra, vội nhìn đồng hồ: "Nhưng giờ đã bốn giờ rồi, chẳng phải anh bay lúc bốn giờ sao?".

Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp như nhìn một cô nhóc: "Là bốn giờ chuẩn bị xuất phát chứ không phải bốn giờ bay".

"Hả?" Là cô hiểu lầm rồi: "Vậy mấy giờ bay?".

Niên Bách Ngạn nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi đè mạnh xuống đầu cô như một sự trừng phạt: "Đưa em đi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra sân bay chắc vẫn kịp".

"Ồ." Trông Tố Diệp có vẻ rất bình tĩnh thực chất là vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề, mãi tới khi cười xòa nhìn anh, cô mới vội hỏi: "Đợi đã! Em rất muốn biết hộ chiếu của em rơi vào tay anh từ khi nào?".

Cuối cùng cũng hỏi tới chuyện chính, điều này khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy mình cũng không lãng phí công sức.

"Lúc hành lý của em được mang về khách sạn, Hứa Đồng đã lấy hộ chiếu của em đi, nếu không đặt vé máy bay thế nào được?"

"Nói vậy là ngay từ hôm qua anh đã quyết định sẽ đưa em đi Nam Phi?" Cô hơi cao giọng.

Niên Bách Ngạn mỉm cười coi như thừa nhận.

"Thế mà anh còn ra vẻ đàng hoàng nói cho em thời gian suy nghĩ? Lỡ như em thật sự hối hận hoặc không hề phát hiện ra tấm thẻ phòng là giả thì sao đây?" Tố Diệp nghĩ đã thấy sợ.

"Thế mới nói anh đã đánh giá em quá cao." Niên Bách Ngạn lặp lại lần nữa, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên hàng mi của cô: "Nhưng mà, anh không thể bỏ mặc người con gái của anh ở lại đây được. Cho dù em nhất quyết không chịu nói thật với anh, cần đưa em đi thì vẫn cứ phải đưa đi".

"Còn nói là không ép buộc? Anh đặt vé máy bay từ lâu rồi còn gì."

Niên Bách Ngạn mỉm cười: "Anh không muốn ép buộc, nhưng không có nghĩa là sẽ không ép buộc".

"Ngông cuồng." Cô cụp mắt xuống, nhưng trong lòng thì đang nở hoa.

"Diệp Diệp, anh muốn em thành thật trả lời anh." Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng. Dưới ô, hai người như trở thành một thế giới.

Cô ngước mắt nhìn anh.

"Có hối hận đã trao cho anh không?" Anh khẽ hỏi.

Tố Diệp xấu hổ, khẽ lắc đầu.

Anh liền cười: "Vậy có muốn cùng anh tới Nam Phi không?".

"Anh toàn tiền trảm hậu tấu..."

"Có muốn hay không?" Anh ngắt lời cô, kiên trì hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mím môi, gật đầu.

Niên Bách Ngạn cười rạng rỡ hơn, cúi đầu, môi như sắp chạm vào mặt cô: "Con đường tương lai sẽ rất khó đi. Mặc dù anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng anh không dám hứa trước em sẽ tránh được hết mọi gió mưa. Như vậy, em còn bằng lòng đi cùng anh không?".
1

Câu hỏi này còn nặng hơn cả hai câu trước. Tố Diệp có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm nhất trong lòng Niên Bách Ngạn, không hiểu sao cô xúc động thật sự. Anh là một người đàn ông không dễ dàng hứa hẹn, ít nhất thì những lời hứa nói với cô vô cùng ít ỏi. Dù sau khi đã phát sinh quan hệ cho tới giờ này, anh cũng chưa từng hứa hẹn với cô sau này sẽ thế nào ra sao, mà chỉ nói cô là người con gái của anh, và rằng con đường tương lai sẽ rất gập ghềnh...

Niên Bách Ngạn không giục, chỉ im lặng, nhẫn nại đợi chờ.

Trái tim cô thì vô cùng ấm áp. Rõ ràng là một câu hỏi nặng nề đấy, nhưng cô lại cảm thấy mình đang ở rất gần hạnh phúc, tới mức có thể chạm tay vào. Cô ôm lấy hông anh, áp mặt vào lồng ngực anh, cảm nhận được anh hơi siết chặt eo mình. Cô thì thầm: "Đừng để em lại một mình".

Câu trả lời này cũng khiến Niên Bách Ngạn thấy ấm lòng. Nơi trống trải tận sâu trong tim cũng dần được cô lấp hết những khoảng trống. Anh càng siết chặt vòng tay để ôm lấy cô. Dưới tiếng mưa lộp bộp như một bản nhạc, anh đã chân thành nói bên tai cô lời hứa hiếm hoi trong cuộc đời mình: "Anh hứa".

Trái tim cô chưa khi nào được lấp đầy như lúc này. Cô thật sự đã cảm nhận được hạnh phúc anh dành cho cô.

Cơn mưa dần ngớt, nhưng hai người không nỡ rời khỏi thế giới dưới tán ô. Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Tố Diệp mới ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt anh: "Niên Bách Ngạn, có những chuyện em cũng không thể nói ngay lúc ấy".

"Vậy chúng ta vào xe nói." Niên Bách Ngạn ôm chặt cô: "Còn đứng dưới mưa nữa, anh sợ em bị cảm".

Cô nép mình trong vòng tay anh, để anh dắt lên xe. Xe đi rồi cô mới nói: "Em nói chuyện nghiêm túc đấy".

"Nói đi." Niên Bách Ngạn lấy ra một chiếc khăn sạch, lau khô tóc cho cô.

Cô ngượng ngập nhìn lên trước, Hứa Đồng đang ngồi ở ghế lái phụ. Niên Bách Ngạn thấy cô có phần kiêng dè, mỉm cười nói: "Hứa Đồng".

Hứa Đồng quay lại gật đầu. Một lát sau, tấm cách âm được nâng lên, ngăn đôi chiếc xe thành hai không gian.

"À..." Cô ngước lên nhìn anh: "Trước đây em đã từng hẹn hò với Tưởng Bân, anh biết chứ?".

Niên Bách Ngạn gật đầu: "Anh biết".

~Hết chương 158~  


Chương 159: Anh có tin không?

Tim Tố Diệp hơi thắt lại: "Em cũng từng yêu thầm Đinh Tư Thừa".

"Anh biết." Niên Bách Ngạn vẫn từ tốn lau tóc cho cô, ngữ điệu bình thản như đang nói chuyện phiếm.

"Em chưa bao giờ nghĩ sẽ phá hoại tình cảm giữa Tư Thừa và Yêu Yêu, anh hiểu không?"

"Hiểu."

Tố Diệp liếm môi: "Rồi... thật ra em và Tưởng Bân thậm chí còn chưa từng hôn nhau, cùng lắm là nắm tay. Em nói vậy, anh hiểu chứ?".

Niên Bách Ngạn nhướng mày nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt dần ngập tràn ý cười: "Qua trình độ hôn vụng về của em, anh rất tin".

Cô chớp mắt, nhíu mày: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, đừng có đùa bỡn như vậy".

Niên Bách Ngạn ra vẻ thỏa hiệp: "Thực tế là anh thật sự không hiểu em muốn bày tỏ điều gì?".

"Em muốn nói với anh, em rất thích leo núi." Cô buông một câu.

Niên Bách Ngạn day trán, cố nhịn cười: "Về chuyện này anh cũng biết".

"Ý của em là... khi leo núi ít nhiều cũng sẽ tổn hại tới sức khỏe. Có lúc biên độ động tác quá lớn, sẽ không chú ý..." Lời nói của Tố Diệp có vẻ lung tung lộn xộn, không thể liên kết thành một câu.

Niên Bách Ngạn nghe xong cũng thấy mờ mịt, cuối cùng vẫn không nhịn được đành hỏi Tố Diệp: "Diệp Diệp, rốt cuộc em muốn nói với anh chuyện gì?".

Tố Diệp thở dài, cúi đầu: "Em muốn nói với anh là, cái màng đó có lẽ đã bị rách lúc em leo núi rồi, anh có tin không?".

Đầu mày Niên Bách Ngạn như sắp nhăn nhúm lại: "Màng nào?".

"Á?" Tố Diệp không ngờ anh không có phản ứng gì, ngước mắt lên nhìn anh tiện thể buột miệng: "Ga giường không có máu...".

Lúc này Niên Bách Ngạn mới tỉnh ra: "Không có sao? Anh không để ý".

"Hả?" Cô muốn chết ngay lập tức. Một sự thật ấp úng rất lâu cô mới nói ra được, một sự thật suýt nữa giày vò cô tới chết, thế mà người ta nào có chú ý tới?

Tố Diệp nhất thời không biết nên nói gì nữa cả.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại bắt đầu thấy hứng thú, anh sát lại gần, trêu chọc: "Thì ra em vòng vèo một hồi như vậy để nói với anh tối qua là lần đầu tiên của em?".

"À..." Tố Diệp ngơ ngẩn: "Thế anh có tin không?".

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: "Anh chưa từng nghi ngờ em mà".

"Hả?" Cô lại thốt lên.

Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, nghiêng đầu sát lại bên tai cô: "Lúc tiến vào phải khó nhọc thế nào anh là người biết rõ nhất, em chặt đến nỗi sắp nghiến đứt anh, sự tuyệt vời của em vượt xa tưởng tượng của anh".

Tố Diệp nghe thấy vậy, tim càng đập nhanh và mạnh, cô hơi nghiêng người, rời xa bờ môi anh: "Anh không quan tâm em có ra máu hay không sao?".

"Dựa vào một lớp màng là có thể phán đoán đó có phải lần đầu tiên của người phụ nữ không ư? Quá võ đoán rồi." Niên Bách Ngạn không tán đồng.
1

"Thế biết đâu em lại làm giả để lừa anh, bây giờ phẫu thuật chắp vá tốt lắm."

Niên Bách Ngạn mỉm cười lắc đầu: "Anh thật sự không nghĩ nhiều đến vậy. Nói thật, về phương diện này anh thấy em không tính toán nhiều như thế".

"Anh muốn nói em ngốc à?" Cô lẩm bẩm.

"Sự ngốc nghếch của em đúng là khiến anh như bắt được vàng." Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, thở dài: "Diệp Diệp, anh phải cảm ơn em đã giúp anh có được em hoàn chỉnh như vậy. Cảm giác đó thật hạnh phúc. Tối qua anh cảm thấy quá tuyệt vời, đó là lần đầu anh biết có được một người con gái là sự mãn nguyện về mặt tinh thần".

Gương mặt đỏ ửng của Tố Diệp dần lan ra tới tận cổ, một cảm xúc ngọt ngào dâng lên sâu trong trái tim. Tâm trạng lo sợ bất an cũng hoàn toàn tan biến trong ánh mắt tin tưởng của anh. Cô thích cảm giác này. Anh chín chắn và lý trí, còn cô vừa hay lại cần một người hiểu mình như thế, để không khiến cô thấy mệt mỏi và bối rối.

"Đừng ăn nói ngọt ngào như thế, cứ như mình là Liễu Hạ Huệ không bằng, trước đây anh từng có tình nhân đấy." Cô cố ý nhăn mũi.

Nét mặt Niên Bách Ngạn có phần ngượng ngập, anh hắng giọng: "Xin lỗi em".
1

"Anh có thể ngụy biện mà." Thấy anh khó xử như vậy rất thú vị, cô cố gắng nhịn cười.

Niên Bách Ngạn nhìn điệu bộ của cô càng thấy yêu hơn, giơ tay vuốt tóc cô, khẽ nói: "Nếu không ảnh hưởng tới tình cảm của anh và em trước giờ, anh sẽ không bao biện".

Cô cười không khép miệng được nữa, rồi ngượng chín mặt nói: "Mong là thế thật, em không muốn bỗng dưng một ngày xuất hiện một đứa trẻ gọi anh là bố đâu".

Niên Bách Ngạn rướn môi, nhìn xuống phía dưới: "Có đứa bé gọi anh là bố rất bình thường mà? Chỉ cần con của chúng ta đừng có tinh ranh như anh chàng Cao Húc Phong là được".

Tố Diệp nhìn theo ánh mắt anh, thấy anh cứ ngắm cái bụng nhỏ của mình không rời mắt, bèn bất giác giơ tay che lại: "Niên Bách Ngạn, anh háo sắc quá rồi".

"Tối qua và sáng nay em và anh không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào." Anh thấy cần thiết phải nhắc nhở cô một câu.

"Em... đang trong kỳ an toàn." Câu này hoàn toàn là sự thật.

Nét mặt Niên Bách Ngạn hơi sững lại, anh nhướng mày: "Kỳ an toàn?".

"Đừng nói là anh đang mong có một đứa con đấy nhé?" Cô rụt cổ.

Niên Bách Ngạn cười: "Có rồi đương nhiên là mong".

"Đừng có mơ." Cô lườm anh, cố tình nói: "Ý vừa nãy em muốn nói là... các cô gái khác của anh".

Niên Bách Ngạn không biết nói sao, giơ tay búng lên trán cô, đau đến nỗi cô kêu gào mãi.

"Đạn của anh chỉ thuộc về em."
12

Tố Diệp ôm trán, chợt nhớ tới những câu trước đây anh từng nói. Anh chỉ dùng súng thật chứ không bắn đạn thật. Anh còn nói, đạn của anh chỉ dành cho người con gái anh yêu... trái tim bỗng như bay lên, vọt lên tận cổ.

"Vậy Diệp Ngọc..."

Niên Bách Ngạn cười thầm: "Anh chưa từng động vào cô ấy. Vốn dĩ chỉ là thỏa thuận, nếu động vào, anh còn chẳng xứng đáng làm người nữa".

Có được câu trả lời khiến mình vừa lòng, Tố Diệp thậm sung sướng nhưng vẫn cứng miệng: "Em đâu có hỏi anh đã chạm vào chị ta hay chưa. Em hỏi anh là em và chị ấy rốt cuộc ai đẹp hơn, đây cũng là câu em không thể hỏi khi ấy được".

"Hình như trước đây em đã hỏi rồi."

"Em muốn anh trả lời lại lần nữa." Cô nhìn anh mỉm cười ngọt ngào.

Niên Bách Ngạn cũng nhìn cô, nét mặt rạng rỡ: "Em".

"Ồ, lần này ngoan hơn rồi." Tố Diệp nhìn gương mặt tuấn tú của anh, như mở cờ trong bụng, rồi nhớ lại tối qua mình và người đàn ông này đã xảy ra vô số chuyện, sự thâm tình và thẳng thắn của anh khiến cô càng sung sướng. Cô chủ động sát lại gần, cười hì hì: "Lần trước còn nói cái gì mà mỗi người một vẻ".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện