Quyết định giúp Sai Sai là một chuyện, nhưng giúp Sai Sai như thế nào lại là một chuyện khác.
Hứa Gia Niên chưa từng tiếp xúc với loại chuyện như thế này, cũng không có chủ ý nào hay ngay lập tức. Đảo mắt đã đến chiều chủ nhật, Hứa Gia Niên ngồi trên sô pha trong nhà, không yên lòng xem TV cùng với mẹ.
Mẹ Hứa là người đam mê các loại chương trình truyền hình tạp kĩ, chương trình kì này có mời một vị khách ẻo lả, lúc cầm đồ vật luôn giơ “Lan Hoa Chỉ”, nói chuyện điệu bộ, đi đứng cũng lắc mông khoe eo, không được tự nhiên.
Mẹ Hứa vừa xem trò vui, vừa đánh giá: “Nam sinh nữ tướng, châm ngôn nói người như thế sinh lầm giới tính, phải sinh là con gái mới hợp.”
Hứa Gia Niên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, hiện tại cậu nhìn gì nghe gì đều rất dễ liên tưởng: chỉ là động tác có hơi gái tính mà thôi, người khác đã đánh giá là con gái. Sai Sai thích đồng tính, nếu có người biết, chẳng phải là cũng sẽ cười nhạo Sai Sai nên biến thành con gái? Vậy nên Sai Sai mới dễ thương tâm.
Thích đồng tính…… thích đồng tính…..
Hứa Gia Niên bỗng đứng dậy, bước nhanh sang nhà hàng xóm!
Động tác của cậu dọa mẹ Hứa giật mình, mẹ Hứa hỏi lớn: “Không xem TV nữa?”
Hứa Gia Niên trả lời: “Con đi giám sát Sai Sai học bài!”
Nói xong, cậu đã xông vào phòng Thịnh Huân Thư, kéo Thịnh Huân Thư đang ủ rũ trên giường dậy: “Sai Sai, một tuần rồi, cậu nên tỉnh lại đi!”
Thịnh Huân Thư cảm giác mình đã bị bệnh nan y, im lặng nhìn Hứa Gia Niên: “Tớ muốn tỉnh lại là tỉnh lại được sao?”
Hứa Gia Niên cẩn thận nhìn hành lang, ba Thịnh mẹ Thịnh đang ở tầng một, toàn bộ tầng hai chỉ có cậu và Thịnh Huân Thư. Cậu đóng cửa lại, thuận tiện khóa trái cửa rồi mới ngồi xuống bên Thịnh Huân Thư.
Thịnh Huân Thư không thoải mái xê dịch vị trí: “… Đừng dựa vào quá gần.”
Hứa Gia Niên nghiêm túc nói: “Đây không phải là việc cậu muốn tỉnh lại là có thể tỉnh lại, nên chúng ta phải tìm cách hiểu rõ! Nói thật, vấn đề này khó giải quyết, tớ cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, nhưng không xử lý khẳng định không xong, cho nên trước hết chúng ta phải nghiên cứu lý giải: Đồng tính luyến ái rốt cuộc là cái gì?”
Thịnh Huân Thư hoang mang: “Đồng tính luyến…… Chẳng phải chính là thích con trai sao?”
Hứa Gia Niên liếc nhìn Thịnh Huân Thư.
Một cái liếc này, Thịnh Huân Thư cảm giác từ đầu đến chân mình bị viết đầy hai chữ: Vô dụng!!!
Hứa Gia Niên thản nhiên nói: “Thích khác phái cũng chỉ là thích con gái mà thôi, vì sao từ xưa đến nay lại có nhiều người nghiên cứu như vậy? Giả định cậu thích con trai, nhưng cậu lại muốn giữ bí mật này, vậy cậu cũng nên biết dưới tình huống nào cậu sẽ không nhịn được mà phạm sai lầm, dễ khiến cho bí mật bại lộ phải không?”
Thịnh Huân Thư á khẩu không trả lời được.
Hứa Gia Niên trầm ngâm: “Chúng ta nên tiến hành theo một kế hoạch…..” Nói xong, cậu lật tìm giấy bút trên bàn của Thịnh Huân Thư, nhanh như bay viết xuống mặt giấy một trình tự, sau đó đưa cho Thịnh Huân Thư xem.
Thịnh Huân Thư tiếp nhận, dò xét, chỉ thấy trên mặt giấy viết:
1, Thực tế — cùng xem AV và GV, làm thí nghiệm đối lập có thích nam giới thật hay không.
2, Lý luận — gọi điện thoại cho người tư vấn chuyên nghiệp.
3, Thực tế — đi nhà tắm chung xem có phát sinh xúc động hay không [ vì đề phòng đi bể bơi trước ].
4, Thực tế — vào cộng động đồng tính quan sát hành vi đồng tính luyến ái [ nhưng chú ý bảo hộ riêng tư ].
Hứa Gia Niên: “Xem xong chưa?”
Thịnh Huân Thư: “Xem xong rồi.”
Hứa Gia Niên lập tức nhận tờ giấy, xé tờ giấy thành mảnh vụn, vò nát trong lòng bàn tay, sau đó ném một phần vào thùng rác trong phòng Thịnh Huân Thư, một phần khác bỏ vào túi áo của mình.
Thịnh Huân Thư lại mơ hồ: “Rác rưởi không phải cứ ném thẳng vào thùng rác là được rồi?”
Hứa Gia Niên nghiêm túc nói: “Bảo mật phải từ việc nhỏ. Cẩn thận hơn một chút, bí mật càng ít có khả năng bị phát hiện.”
Thịnh Huân Thư chợt thấy mình quả nhiên là vô dụng!
Hứa Gia Niên chưa từng có bệnh lề mề. Nếu đã quyết định muốn giải quyết việc gì, thì sẽ lập tức bắt đầu từng bước cố gắng.
Cậu và Thịnh Huân Thư cùng nhau xem xét hai loại phim, việc này cũng không khó, ngày hôm sau, bọn họ thuận lợi lừa cha mẹ hai nhà ra ngoài ăn cơm, tự mình trốn trong phòng khóa cửa xem phim.
Rèm cửa bốn phía đều được che kín, âm lượng TV giảm đến mức thấp nhất, cả đèn cũng không dám bật.
Hai người ngồi nghiêm túc trước TV, xem AV trước, xem GV sau. Đợi đến khi xem xong cả hai phim, Hứa Gia Niên không có cảm giác gì, hỏi Thịnh Huân Thư: “Cậu có cảm giác gì không?”
Thịnh Huân Thư ấp úng, trả lời xấu hổ: “Không… cũng không… cũng…”
Hứa Gia Niên: “AV không có phản ứng?”
Thịnh Huân Thư: “Không có…”
Hứa Gia Niên: “GV thì sao?”
Thịnh Huân Thư: “Cũng không có…”
Hứa Gia Niên có hơi bối rối: “Cậu không có phản ứng gì, tớ cũng không có phản ứng, chứng minh dựa vào việc này để phán đoán tính hướng không đáng tin, sao cậu dám khẳng định là cậu thích đồng tính? Có phải do chính cậu tự mình dọa mình hay không?”
Thịnh Huân Thư trầm mặc một lát, lúc mở miệng đáp lại thế mà vừa lạnh lùng vừa lý trí: “Đúng Đúng, tớ hẳn là thích con trai thật.”
Hứa Gia Niên cũng trầm mặc. Sau đó, cậu lựa chọn tin tưởng Thịnh Huân Thư, bắt đầu bước thứ hai.
Bước này so lén mua phim đơn giản hơn nhiều.
Cậu và Thịnh Huân Thư tùy tiện lấy cớ rời nhà, bắt xe bus đến một nơi vắng vẻ xa cả nhà và trường học, dùng điện thoại công cộng gọi cho số hỗ trợ của bệnh viện.
Điện thoại rất nhanh đã được tiếp: “Có chuyện gì không?”
Hai người đứng trong buồng điện thoại nín thở. Hứa Gia Niên vuốt cổ họng, nói nhanh: “Dạ, cháu là con trai, thích con trai. Bệnh nay nên trị như thế nào ạ?”
Hộ sĩ tức giận nói: “Đi tìm bác sĩ tâm lý!” Nói xong, cạch một tiếng treo điện thoại.
Hộ sĩ của bệnh viện đúng là đã chỉ ra một con đường. Hứa Gia Niên hơi an tâm.
Cậu lại nhấc điện thoại, gọi tới đường dây tư vấn của bác sĩ tâm lý.
Điện thoại lại một lần nữa được nghe. Hứa Gia Niên lúc này thả lỏng hơn rất nhiều, ngay cả chất giọng cũng khôi phục: “Cháu là con trai, thích con trai, bệnh này nên trị như thế nào ạ?”
Bác sĩ tâm lý bên kia cũng sảng khoái, thẳng thắn đáp lại: “Bệnh này một là do sinh ra đã vậy, hai là bởi ảnh hưởng từ yếu tố tâm lý. Trời sinh thì không thể trị. Do yếu tố tâm lý thì cần phối hợp tư vấn trực tiếp, chừng nào cháu rảnh, đến phòng khám của bác một chuyến, bác sẽ cho cháu làm trắc nghiệm!”
Hứa Gia Niên còn lâu mới đưa Thịnh Huân Thư đi gặp bác sĩ tâm lý, bí mật này mà có người thứ ba biết thì còn gọi bí mật sao? Cậu cầm điện thoại, nói đông nói tây, đồng thời đặt ống nghe ở giữa hai người, đối phương nói bất cứ câu gì, Thịnh Huân Thư đứng bên cũng có thể nghe được rõ ràng thấu đáo.
Thịnh Huân Thư nghe nghe, lại nhìn Hứa Gia Niên, dần dần cảm xúc ngổn ngang.
Hứa Gia Niên đối với mình thật tốt……
Vì sao Hứa Gia Niên lại đối tốt với mình như vậy?
Mình cũng không nghĩ…… Cậu ấy tốt với mình như thế……
Cuộc nói chuyện với bác sĩ tâm lí giúp Hứa Gia Niên và Thịnh Huân Thư rất nhiều.
Đợi đến lúc quay trở lại nhà tắm ở trường học tắm rửa, Hứa Gia Niên và Thịnh Huân Thư đã tương đối dám nhìn thân thể trần trụi của các bạn học khác.
Mọi người đều là con trai, trong nhà tắm đùa giỡn kì lưng cho nhau là chuyện thường, những cậu có quan hệ tốt còn đùa cợt bậy bạ, ngày trước Thịnh Huân Thư cũng thường làm như vậy với bạn của mình, chỉ sau khi đột nhiên nhận thức được mình thích nam giới mới cúi đầu tắm rửa. Bây giờ một lần nữa nó thử khôi phục thói quen, cũng không thấy bản thân có cảm giác kì dị với những nhục thể này, nó thở phào nhẹ nhõm, bạn của nó cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau xông lên dùng
khăn mặt trùm Thịnh Huân Thư, cười đùa nói:
“Gần đây mày làm sao thế, hành động kì lạ?”
“Tao nói cho bọn mày nghe, chắc chắn là bà dì của Thịnh Huân Thư đến. Bà dì đi là ổn.”
“Mày cũng có hứng thú lắm, tao thấy gần đây mày đi đường cũng không dám ngẩng đầu.”
“Bà dì ở đâu, rõ ràng là biến thành vịt, nói chuyện cứ cạc cạc cạc.”
Mọi người vừa nói vừa cười đùa.
Thịnh Huân Thư cũng cười he he, vừa cười, vừa xuyên qua đám người nhìn về Hứa Gia Niên cách đó không xa.
Cách nửa nhà tắm, ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Gia Niên âm thầm cho Thịnh Huân Thư một ngón cái.
Ánh mắt Thịnh Huân Thư dừng trên vai lưng trần trụi của đối phương, còn chưa kịp nhìn Hứa Gia Niên dựng thẳng ngón cái, nó đã đỏ mặt, chuyển nhanh tầm mắt: Đệt… Lần sau không thể tắm cùng Hứa Gia Niên! Bơi cũng không được!
Nháy mắt đã qua ba tuần, nhớ lại lúc trước, thời điểm Hứa Gia Niên viết kế hoạch trong lòng cũng không nắm chắc, nhưng hiện tại, tất cả đều đã lên quỹ đạo, giúp bọn nó nhanh chóng làm rõ!
Hứa Gia Niên không khỏi nói với Thịnh Huân Thư: “Cho nên mặc kệ việc gì, chúng ta cũng phải thử giải quyết, vậy mới biết được có thể thành công hay không.”
Thịnh Huân Thư thầm chấp nhận, gật đầu phụ họa.
Hiện tại, trên bảng kế hoạch của bọn nó còn thiếu một nhiệm vụ cuối cùng.
Đi vào cộng đồng đồng tính luyến ái, lý giải tình huống thường ngày của đồng tính luyến. Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hứa Gia Niên có điều chỉnh lại một chút kế hoạch trong mấy tuần này. Cậu tìm hiểu một quán bar đồng tính trong thành phố, vào một tối thứ tư dùng lí do đường hoàng xin nghỉ lớp học buổi tối, Sai Sai cũng xin nghỉ thay đổi trang phục đi quán bar.
Cửa quán đóng rất kín, bên trong lấp lóe ánh đèn, nhưng tổng thể vẫn mù mờ, DJ thoải mái chơi thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, hai người ngồi rất gần nhau cũng phải lớn tiếng mới có thể nghe thấy đối phương đang nói cái gì, tất cả mọi người bên trong đều cười đùa ầm ĩ, có người khiêu vũ trên sàn nhảy, người ngồi bên quầy bar uống rượu, trong góc tối còn có vài động tĩnh rất quỷ quái, để đảm bảo an toàn, Hứa Gia Niên cầm tay Thịnh Huân Thư, tránh góc tối.
Dù là như vậy, bọn họ cũng vẫn nhìn thấy một vài cảnh hỗn loạn trong quán, ví dụ như người nào đó lúc đầu còn ấp ấp ôm ôm với người A, năm phút đồng hồ sau, đột nhiên đã ấp ấp ôm ôm với người B! Đi quanh một vòng, Hứa Gia Niên và Thịnh Huân Thư đều cảm thấy không thể ở thêm, nên nhanh chóng chạy ra khỏi quán bar.
Quán bar này nằm ở góc thành phố, bên ngoài ngõ nhỏ yên tĩnh vắng lặng, ngay cả mèo hoang cũng không có.
Tay nắm tay, hai người đều cảm thấy tay người kia phát run.
Bọn họ cùng tựa vào bờ tường lạnh lẽo, lại cảm thấy buồn cười, liếc nhìn nhau xong hai người cùng cười.
Không biết là do gió đêm hay là trăng sáng, không biết là do bóng tối hay là nhiệt độ trong lòng bàn tay.
Thịnh Huân Thư bị Hứa Gia Niên nắm tay đột nhiên xúc động.
Nó quay sang ôm lấy Hứa Gia Niên, chôn đầu vào cổ đối phương, cảm thấy nhiệt độ vô tận từ nhịp tim của người trong lòng truyền sang người mình.
Hai chân Thịnh Huân Thư như đang đứng trên mây, vừa mềm oặt, vừa lâng lâng, không biết lúc nào sẽ trượt chân rơi xuống từ trời cao vạn trượng. Nó chỉ có thể ôm chặt Hứa Gia Niên, giống như người chết đuối ôm lấy tấm gỗ duy nhất xuất hiện trong tầm mắt.
“Hứa Gia Niên… Tớ…”
Hứa Gia Niên mờ mịt.
Cậu bị Thịnh Huân Thư siết đến khó chịu, cùng lúc cảm thấy cổ hơi ướt, có một chất lỏng ấm áp chảy dọc xuống theo cổ của cậu.
Sau đó, cậu nghe thấy Thịnh Huân Thư nghẹn ngào nói:
“Hứa Gia Niên…… Cảm ơn cậu.”
“Chúng ta…… Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt.”
Nói xong hai câu này, Thịnh Huân Thư vội vàng buông Hứa Gia Niên ra, cũng không dám nhìn người, xoay thân bước đi ra ngoài trước: “Chúng ta mau về trường học đi, đừng để bị bắt.”
Hứa Gia Niên im lặng không lên tiếng.
Cậu sờ sờ cái cổ đã ướt sũng của mình, lại nhìn bóng dáng Thịnh Huân Thư, trong lòng dần dần dâng lên một loại cảm giác mông lung, nhưng rốt cuộc đây là cảm giác gì? Hứa Gia Niên có hơi trù trừ, bỗng nhiên không muốn tìm hiểu cảm giác này.
Sau ngày đến quán bar, cuộc sống vẫn vững vàng trôi qua. Thời điểm sắp kết thúc lớp mười một, Hứa Gia Niên cố ý dùng quyền lợi của hội trưởng hội học sinh, xin nghỉ nửa ngày, đi gặp Thịnh Huân Thư tương lai.
Khi cậu bước qua cánh cửa thần kì kia, thời không biến hóa, một thứ từ giữa không trung bay tới chỗ cậu.
Cậu tiếp được, âm thanh mang theo ý cười của Thịnh Huân Thư vang lên: “Hôm nay cậu đến? Tớ nhớ rõ năm nay cậu bắt đầu uống bia, mới lấy ra trong tủ lạnh đấy, cậu có muốn thử hay không?”
Hứa Gia Niên thưởng thức bia lạnh trong tay, đúng là cậu đã uống qua rượu, là lần trước đi quán bar thử qua.
Thịnh Huân Thư tương lai đối với mấy chuyện quá khứ này nhớ rõ thật…… Cậu ngẩng đầu nhìn đối phương. Từ tiểu học năm lớp ba đến hiện tại, đối với mình là chênh lệch gần mười năm, ngay cả chiều cao so với ngày trước đã gần như gấp đôi, nhưng đối phương lại không hề thay đổi.
Từ trước thế nào, bây giờ vẫn thế.
Hứa Gia Niên bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần thứ hai gặp đối phương. Khi đó cậu hỏi một câu:
“Tương lai của em là thế nào?”
“Chúng ta chia tay.”
Việc của bảy tám năm trước, thế mà mình vẫn nhớ rõ như vậy sao?
Hứa Gia Niên cũng có chút ngạc nhiên.
Vào lúc này, từng đường thẳng dần được nối vào với nhau, đáp án hiện lên ngay trước mắt, bỗng nhiên cậu không thể lừa mình dối người nữa.
Hứa Gia Niên ngồi đối diện Thịnh Huân Thư uống nửa lon bia. Dưới tác dụng của một chút cồn, những lời cậu vốn cho rằng khó có thể ra khỏi miệng tự nhiên cứ thế tuôn ra khỏi yết hầu, vang khắp phòng, còn rất vững vàng.
“Thịnh Huân Thư, có phải cậu thích tớ hay không?”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang.