Nắng ngoài cửa sổ đột nhiên lung lay, lòng người trong cửa sổ cũng nhảy lên theo!
Mấy ngày nay là những ngày mơ hồ nhất của anh trong những năm gần đây, hoa quỳnh nở rộ, Khổng Tước tung cánh, niềm vui hóa thành nước chảy, ẩn dưới kinh mạch, thấm nhuần nội tâm.
“Hứa Gia Niên…”
Thịnh Huân Thư thầm lẩm nhẩm cái tên này, tập trung nhìn người phía trước.
Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới hôm nay, tổng cộng chín ngày, bọn họ gặp nhau năm lần.
Mỗi một lần gặp mặt, Hứa Gia Niên lại lớn hơn một chút, ngày càng giống bóng hình trong trí nhớ của Thịnh Huân Thư.
Tựa như bây giờ.
Cậu đứng trong ánh sáng nhướn mày, ngay cả ánh sáng cũng không thể cướp đi sự chói mắt của cậu.
Hứa Gia Niên của tớ. Đúng Đúng của tớ.
Mỗi một đêm sau lần gặp mặt đầu tiên, thậm chí mỗi một lần gặp, Thịnh Huân Thư đều sẽ lặp lại hai câu này ở trong lòng. Mỗi lần yên lặng nhấm nuốt giữa đôi môi là như có đôi chút vị ngọt tràn ra, chảy từ đầu lưỡi đưa tới đáy lòng.
Anh nằm trằn trọc trăn trở, đêm không thể chợp mắt, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần vẫn sáng láng, mỗi một phút đều chờ mong niềm vui được gặp lại.
Nhưng anh không nói cho Hứa Gia Niên biết, mình mơ tưởng cậu ấy.
Những tưởng niệm và chờ mong này được anh đặt tại đáy lòng, cẩn thận mài giũa, suy đoán tới lui, dần dần cứ như thế hồi ức nhớ lại càng nhiều.
Đó vốn là viên ngọc đã đánh mất trong kí ức. Vào lúc này tất cả đều hiện ra, khiến anh một lần nữa nhớ lại những vui sướng, tức giận, cảm khái, thống khổ, khoái hoạt hồn nhiên nhất thưở bé… Còn có yêu.
Thời điểm ở trong đó chưa từng nhận ra, để rồi sau khi mất đi, mới hiểu được trong thời điểm ấy, mỗi ngày là một ngày trời quang, ngay cả khi mưa ướt bùn lầy, cũng tràn ngập ý thơ tình ái.
Đúng vậy, tớ yêu cậu.
Câu trả lời đơn giản mà trực tiếp đã lên đến miệng Thịnh Huân Thư. Trong lòng anh chứa đầy khí, giống như dũng khí mà cũng giống khí hidro, tràn ngập ở trong cơ thể, khiến anh lâng lâng, cổ vũ anh nhất định phải làm những việc — như đi tới phía trước, hung hăng ôm lấy Hứa Gia Niên!
Nhưng trước khi anh lên tiếng, Hứa Gia Niên lại một lần nữa mở miệng, lúc này rất bối rối:
“Nhưng sau này vì sao chúng ta chia tay?”
Thịnh Huân Thư từ trên mây rơi về hiện thực.
Hết thảy tốt đẹp đột nhiên vỡ vụn, còn thống khổ thì chưa bao
giờ thay đổi.
Anh và Hứa Gia Niên chia tay.
Đã rất lâu, không gặp lại.
Trong lúc anh còn chưa biết trả lời ra làm sao, thời không giao thoa, người trước mắt yên lặng biến hóa, dần dần biến thành trong suốt.
Anh vội vàng thò tay ra bắt lấy, nhưng bàn tay chỉ xuyên thấu vào cái bóng trong suốt, bóng dáng kia biến thành đốm sáng tàn, bay ra bốn phía, chỉ một chốc đã hoàn toàn không còn tăm hơi.
Hứa Gia Niên lại ngâm nga bài ca trở về trường học.
Cậu cố ý xin nghỉ một buổi sáng, đi tìm Sai Sai tương lai, nghiệm chứng một sự tình bí ẩn.
Mấy ngày nay tâm tình của cậu bị giày vò, như có một quả cầu nhỏ, nhảy lên nhảy xuống, chạy trái chạy phải ở trong lòng, thật sự đáng ghét, thế cho nên đến buổi tối, cậu phải lấy ra một quả bóng chày từ phòng thiết bị thể dục, bỏ lớp học buổi tối, trốn trong văn phòng hội học sinh, chầm chậm ném bóng chày vào vách tường.
Bộp, bộp, bộp.
Bộp, bộp, bộp.
Tiếng bóng chày nện trên vách tường giống y như tiếng tim đập.
Có một sự việc mới lạ xảy ra mà mày không quá nắm chắc —
Mày có muốn thử không?
Có một môn học mới lạ đang “đá lông nheo” với mày —
Mày có muốn học không?
Có một người bạn thân thực ra thích mày —
Khụ khụ khụ!
Cùng lúc, trong phòng học của lớp 11-5, Thịnh Huân Thư ngồi tại chỗ, sửa sang lại bài thi, nghiên cứu thành tích, hăng hái học tập!
Giờ phút này nó chỉ có một ý tưởng: học tập cẩn thận, mỗi ngày hướng về phía trước!
Giờ phút này nó chỉ còn kém làm một việc: Khắc năm chữ “Lên cùng một trường học” đẫm máu vào cánh tay!
Ánh sao đang nhìn, mặt trăng đang nhìn, xuỵt, tâm tư của thiếu niên đẹp vậy đấy.