Đừng Ép Anh Động Tâm

“Hôn là ngọt.”


trước sau

Hai người dính sát vào nhau, Giang Điềm bị anh dùng sức ấn vào trong lồng ngực, cánh tay trên eo càng thêm siết chặt, cô hô hấp khó khăn, sức mưa không hề giảm bớt, rơi bùm bụp lên nắp capo phía sau, điên cuồng kích thích dây thần kinh yếu ớt của Giang Điềm lúc này.

Giang Điềm giơ tay đẩy anh, nhưng người trước mặt không chút nhúc nhích, thậm chí còn nhân lúc cô phản kháng, cánh tay lại tăng thêm vài phần lực, Giang Điềm há mồm thở dốc, nỗ lực bình phục lại tinh thần đang căng chặt của chính mình.

Lục Minh Chu gác cằm vào cổ cô, hơi thở nặng nề lo âu, trước mặt là lồng ngực nóng như lửa của người đàn ông, sau lưng bởi vì va chạm sinh ra đau đớn mà nhanh chóng tích góp thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, tứ chi Giang Điềm tê dại, hai người dựa quá gần nhau, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể gần như cứng đờ của Lục Minh Chu, tế bào toàn thân giống như lơ lửng trên bờ vực của sự sụp đổ.

Ánh mắt Giang Điềm biến động, nỗi sợ hãi sông cuộn biển gầm lúc trước giờ chuyển thành khiếp sợ kinh thiên động địa, cô không biết rốt cuộc Lục Minh Chu bị làm sao vậy, cũng chưa từng gặp qua anh bất an như vậy, hoàn toàn bị cắn nuốt lý trí.

Sợ hãi qua đi, cô muốn trấn an cảm xúc của anh, cánh tay thuận theo tấm lưng rộng rãi của anh chàng, nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành anh.

Mưa vẫn rơi, sức lực cô đã hết, không thể nói to được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng dùng giọng thấp thấp hai người nghe thấy được dỗ anh, bàn tay như lông vũ rơi xuống, thân thể kề sát, xúc giác bị phóng đại vô hạn, thẳng đến khi tiếng hít thở người trong ngực dần dần hòa hoãn, phía sau lưng cứng nhắc buông lỏng một chút ít.

Giang Điềm nhẹ nhàng thở phào, nhưng cô còn không kịp mừng thầm, đầu Lục Minh Chu thoáng đụng vào gò má phải của cô, tiếng thì thầm nỉ non “Thật xin lỗi” dừng lại, theo sau cả người hoàn toàn đổ về phía cô, giống như tảng đá lớn gắt gao đè trên người cô, Giang Điềm hoàn toàn luống cuống, nôn nóng gọi: “Lục Minh Chu! Anh nói gì đi! Lục Minh Chu!”

Người trước mặt không có một chút phản ứng nào, lực đạo trên eo buông lỏng, cánh tay nam nhân vô lực rủ xuống, đập xuống nắp capo phát ra một tiếng vang lớn, trong lòng Giang Điềm đột nhiên “lộp bộp” một chút, dây thần kinh bị kéo căng, cô bắt đầu hoảng, liều mạng lay người anh, “Anh đừng làm tôi sợ! Lục Minh Chu!”

Trả lời cô chỉ có tiếng mưa rơi bùm bụp hòa cùng tiếng còi xe chợt xa chợt gần. 

Giang Điềm nửa kéo nửa ôm lôi kéo Lục Minh Chi dịch về phía ô tô, gian nan lấy tay phải mở cửa xe phía sau, Lục Minh Chu quá nặng, cô thất tha thất thểu thỉnh thoảng đụng vào cửa xe, thật vất vả mới đem người mang đến được chỗ ghế ngồi phía sau.

Vết thương trên trán thấm đẫm máu, xung quanh vết thương vì dầm mưa mà trắng bệch, trừ cái đó ra, không có vết thương nào khác.

Giang Điềm quay trở lại lối đi bộ nhặt túi của mình, vô cùng lo lắng sờ điện thoại, đồ mỹ phẩm trang điểm bị đổ hết ra đất, di động thấm nước mưa, không mở được.

Cô tức tốc chạy trở lại, leo lên xe chân tay luống cuống lục túi Lục Minh Chu, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy gì, đầu Giang Điềm kêu loạn, hoàn toàn hoảng hốt, “lạch cạch” một tiếng, thứ gì bỗng nhiên rơi xuống dưới, Giang Điềm giật mình, mới để ý đến điện thoại bên trên chỗ điều khiển vẫn luôn rung, tiếng chuông vang lên từng đợt, cũng không biết vang lên trong bao lâu, giờ phút này, từ bên trên chỗ điều khiển rơi xuống thảm bên dưới.

Giang Điềm vội cúi người nhặt lên, nhanh tay gọi 120.

Điện thoại vừa dứt, Giang Điềm lại cúi người sờ trán Lục Minh Chu, lạnh như băng một chút độ ấm cũng không có, sắc môi trắng bệch, viền môi mím chặt, Giang Điềm không dám đụng vào chỗ khác, cô không hiểu sơ cứu, sợ đụng vào không cẩn thận ngược lại còn hại anh.

Cô lau sạch vệt nước trên tay, ngồi xổm bên người Lục Minh Chu, thùng xe chật chội, cô chỉ có thể co thành một khối, đôi tay ôm lấy khuôn mặt Lục Minh Chu, nhẹ nhàng hướng miệng anh thở phào, bàn tay vuốt ve qua lại.

Cứ yên tĩnh như thế, cổ tay đột nhiên bị người đàn ông nắm lấy, Giang Điềm ngạc nhiên, giây lát lại hóa thành vui sướng, cô liên thanh gọi anh: “Lục Minh Chu anh tỉnh rồi!”

Cô chờ anh đáp lại, người trước mắt lại vẫn nhắm mắt như cũ, không hề có giấu vết tỉnh lại, kinh hỉ nháy mắt lại biến mất.

Giang Điềm mất mát thở dài một hơi, cô uể oải rũ đầu, cổ tay bị anh túm lấy theo bản năng, môi Lục Minh Chu mấp máy, Giang Điềm cúi gần hơn xuống, ghé đến bên môi anh, nghe anh vô thức lặp đi lặp lại một câu, trái tim Giang Điềm bỗng dưng run lên…..

…..

Tiếng chuông di động máy móc vang lên, một vòng lại một vòng quanh quẩn bên tai, Giang Điềm nhìn xuống điện thoại, vẫn là cùng một người.

Cô nhìn phòng cấp cứu xa xa, y tá đẩy xe lăn đi vào, bác sĩ giơ tay kéo rèm, Giang Điềm do dự vài giây, rồi đi vài bước xuống cuối hàng lang, tiếp điện thoại.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã nhảy vào câu nọ nối câu kia mà nói: “Tổ tông của tôi ơi! Tôi gọi cho cậu hơn mười cuộc điện thoại đấy! Cậu đang làm cái gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết! Về đến nhà chưa?”

Giang Điềm hắng giọng, ngắt lời đối phương đang thao thao bất tuyệt, cô trầm giọng nói: “Tôi là bạn của Lục Minh Chu.”

“Nữ á?” Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, một lúc lâu sau, tuôn ra một tiếng quát lớn không thể tưởng tượng nổi: “Cái đệt! Nửa ngày không nghe điện thoại con mẹ nó hóa ra cậu chơi xe chấn?”

“…..”

Giang Điềm không kịp phòng ngừa, màng nhĩ hơi bị chấn động, tay trái cô che loa điện thoại, vội vàng giải thích: “Anh ấy hiện tại đang ở bệnh viện.”

…..

Tần Lệ tới bệnh viện, gấp gáp nhìn quanh đại sảnh người đến người đi, anh dường như liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Điềm, cô ôm đầu gối ngồi xổm một bên góc tường, ánh mắt lạc hư không, không biết đang nhìn cái gì, ban ngày anh vừa tra xét cô bé này, người thật cùng ảnh chụp không khác là bao.

Giang Điềm không quen biết Tần Lệ, Tần Lệ dừng đằng trước cô hai bước, cô mới ngước mắt nhìn anh, Tần lệ sốt ruột hỏi: “Cậu ta như nào rồi?”

Anh hỏi chuyện Giang Điềm, lại không nhìn cô, tầm mắt nhìn về phía giường bệnh ở xa.

Giang Điềm chống mặt tường đứng dậy, cánh tay lau lau khuôn mặt nóng bỏng, một năm một mười thuật lại những gì bác sĩ nói, “Khâu ba mũi trên trán, không nghiêm trọng.” Cô hơi dừng, lại bổ sung nói: “Cũng đã chụp phim, không có vấn đề khác.”

Nói xong, Giang Điềm hơi hơi gục đầu xuống, nhớ tới lời bác sĩ nói trước khi đi, ngất xỉu là do bệnh nhân bị kích thích từ bên ngoài quá mãnh liệt, cô trăm mối vẫn không có cách nào giải thích, không tính chuyện tai nạn xe, cô cũng không bị thương sợi tóc nào, lí do bị kích thích là cái gì?

Năng lực nhìn người của Tần Lệ lợi hại, thấy ánh mắt Giang Điềm chợt lóe, anh truy vấn: “Còn gì khác nữa?”

Giang Điềm giương mắt, do dự lúc lâu, vẫn thành thật nói ra.

Đồng tử Tần Lệ co rụt lại, tình huống của Lục Minh Chu anh quá hiểu rõ, bởi vì sự tình năm đó, cậu ta có di chứng nghiêm trọng, ngày mưa là không thể lái xe, ban đầu tình trạng đã cải thiện rất nhiều, gần như không nhìn ra có ảnh hưởng đến cậu ta, thế nên lúc trước ở quán cà phê Lục Minh Chu kiên trì tự mình lái xe, anh cũng không quá ngăn trở.

Tình huống trước mắt, hiển nhiên vượt quá dự kiến của anh, một tháng trước Lục Viễn Hoài tổ chức triển lãm tranh kỷ niệm tròn 15 năm cho Chu Niệm, trong quá trình chuẩn bị không biết làm sao lại lục soát ra hai bức tranh đáy hòm tranh cũ, Lục Minh Chu thấy, không hề ngoài ý muốn lại đem sự tình năm đó lật lại, tìm cái người sống đi chứng thực một cái người chết, anh liên tục khuyên ngăn, Lục Minh Chu không chịu nghe, anh cũng không có biện pháp.

Hai người ở trên hàng lang đối mặt nhìn nhau, Giang Điềm có chút không được tự nhiên lùi lại mấy bước, trên dưới đều ướt như chuột lột, đôi giày vải trắng ướt sũng nước, vừa nhấc chân đặt xuống đất, liền có thể ép ra tiếng nước, bệnh viện lại mở điều hòa, vải dính trên người càng thêm khó chịu.

Ánh mắt Tần Lệ nghiền ngẫm nhìn Giang ĐIềm, không tỏ vẻ dư thừa, tin tức về Giang Điềm anh hiểu rõ hơn nửa, không giống Đường Mật, hai người bộ dáng không giống nhau, vẻ đẹp Đường Mật là lạnh lùng quyến rũ, cô gái trước mắt lại là vẻ ngọt ngào, không phải quá khó coi, chỉ là so với mẹ cô thì kém hơn rất nhiều, bất kể là khí chất hay diện mạo.

Anh suy nghĩ một vòng, đơn giản trưng cầu: “Nếu không cô về trước đi? Cô như bây giờ…..” Tần Lệ chỉ chỉ hai ống quần chảy nước của Giang Điềm, nói: “Rất dễ bị cảm.”

Giang Điềm đan ngón tay vào nhau, cố chấp lắc đầu: “Tôi… Tôi chờ anh ấy tỉnh lại rồi về.”

Thấy cô kiên trì, Tần Lệ cũng không nói gì thêm.

…..

Lục Minh Chu tỉnh lại lúc 9 giờ tối, khám gấp xong lại ngủ thêm vài tiếng.

Giang Điềm cùng Tần lệ một trái một phải ngồi bên hai cạnh giường bệnh, thấy người tỉnh, đồng thời đẩy ghế ra đứng dậy, Tần Lệ dẫn đầu lên tiếng: “Não cậu bị úng nước à?”

Lục Minh Chu kéo mở đôi mắt một cái, ánh đèn chói mắt, anh khó chịu nhắm mắt lại, một lúc sau, anh từ từ mở mắt ra, anh chống mép giường ngồi dậy, tay phải để bên môi ho khan hai tiếng, giọng nói như mất tiếng: “Sao cậu lại ở đây?”

Tần Lệ hừ mũi một tiếng thật mạnh, giọng điệu không tốt: “Đến nhặt xác cậu.”

“…..”

Lục Minh Chu đưa mắt sang liếc anh ta một cái, nhưng sắc mặt anh lúc này trắng bệch, không có chút uy hiếp nào, Tần Lệ lại châm chọc mỉa mai một câu, Lục Minh Chu đau đầu ấn hai cái lên trán, vô tình động đến miệng vết thương, anh kêu một tiếng đau đớn.

Giang Điềm đi đến bên bịch truyền nước, đùi đỡ trên mép giường, vội vàng nắm chặt tay trái của anh, lo lắng hỏi: “Anh… Anh không sao chứ?” Cô chậm chậm, một tay khác chỉ chỉ lên bên phải trán chính mình, “Anh bị thương ở đây, phải khâu.”

Lục Minh Chu mới rồi không chú ý đến Giang Điềm, lúc này, cô đột nhiên tiến tới, bắt lấy cổ tay của anh, cảm xúc giống động tác quen thuộc nào đó, từng hình ảnh lại lần nữa quay trở lại trong đầu, người nào đó luôn luôn mặt không đổi sắc lúc này đáy mắt lại hiện mấy phần kinh hoảng thất thố, nội tâm giãy giụa, năm ngón tay anh nắm chặt lại dấu ở khóe môi, ho khan hai cái, ý đồ giảm bớt xấu hổ lúc này.

Giang Điềm cho rằng cổ họng Lục Minh Chu không thoải mái, vội vàng buông tay anh ra, lấy ly nước trên bàn đưa tới trước mặt anh, Lục Minh Chu đang chuẩn bị đưa tay tiếp nhận, ánh mắt lại liếc đến trên cổ tay phải Giang Điềm có một vòng xanh tím nhàn nhạt, chiếu trên làn da trắng nõn lại càng hiện lên dữ tợn.

Ấn đường anh nhăn lại, những cảm xúc phức tạp mà anh gần như không thể kiềm chế một giây trước, bây giờ lại hiện về hết lần này đến lần khác trong tâm trí buông lỏng của anh, trong thoáng chốc, nhớ đến Giang Điềm đáp lại cái ôm của anh, cơn tức giận giảm xuống một chút, lại từng cái vuốt thuận hô hấp cho anh…..

Lục Minh Chu có chút không được tự nhiên, anh cúi đầu, hơi cụp mắt, bên trong đôi mắt xuất hiện một vòng nhu sắc, thoáng cái liền mất, lần nữa mở mắt ra, lại là ánh mắt thật sâu như thường, nhìn không ra hỉ nộ chân thực.

Tần Lệ thấy anh ngây người, năm ngón tay mở ra huơ huơ trước mắt Lục Minh Chu, “Muốn tôi đút cho cậu uống sao?” Anh ta hất cằm về phía cốc nước trong tay Giang Điềm, “Cẩu Tử! Hồi hồn đi!”

Lục Minh Chu: “…..”

Giang Điềm: “…..”

Cánh tay Giang Điềm đang bưng cốc nước suýt thì đổ ra.

Cẩu Tử, rất bản địa.

Lục Minh Chu híp mắt, lông mày dựng đứng hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lệ, mắt đen phun kiếm, Tần Lệ không kìm được run lập cập, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, Lục Minh Chu nhắm mắt làm ngơ, ánh mắt anh chuyển về phía Giang Điềm, nhận cốc nước cô đưa tới, hạ thấp giọng nói: “Đi bôi thuốc đi.”

Giang Điềm không hiểu lắm, hoang mang chớp mắt mấy cái, ánh mắt Lục Minh Chu rơi xuống cổ tay cô, một lát, lại ngước mắt lên nhìn Giang Điềm.

Giang Điềm bối rối rút tay về, đặt tại trước người, tay khác che đậy đi, lắc đầu nói: “Không sao.”

Lục Minh Chu ngước mắt lên, giọng trầm xuống, khó nén tự trách, “Không đau sao?”

Giang Điềm xoay xoay cổ tay hai lần, cười gật gật đầu.

Lục Minh Chu đem cốc nước đặt lên ngăn tủ đầu giường, ánh mắt thoáng nhìn, chú ý tới ống quần của Giang Điềm dán lên mép giường, góc chăn màu
trắng màu sắc dần chuyển thâm, anh mới bất tri bất giác phát hiện cả người Giang Điềm ướt đẫm, từ đầu đến chân vẫn là bộ quần áo kia, ngược lại là anh, một thân mặc đồ bệnh nhân sạch sẽ.

Góc nào đó trong lòng anh bị dẫm nhẹ một chút, ánh mắt đang sáng chuyển ảm đạm, tầm mắt anh chuyển hướng Tần Lệ, khàn khàn nói: “Cậu đưa Giang Điềm trước đi, thuận tiện đi nhà thuốc mua chút thuốc cảm dự phòng.”

Tần Lệ “A” một tiếng, hơi ngoài ý muốn, anh ta như buột miệng thốt ra: “Tôi đi rồi thì cậu làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Lục Minh Chu thản nhiên, khóe miệng anh cười một cái, “Tôi không sao.”

Giang Điềm liên tục xua tay từ chối, ngay sau đó nói: “Tôi tự mình trở về cũng được, rất tiện.”

Lục Minh Chu nhìn cô ánh mắt nặng nề, khóe miệng cười nhạt yếu ớt, nhàn nhạt nói: “Quá muộn rồi, không an toàn.” 

Anh hờ hững nói, Giang Điềm nghe được hai bên tai lại nóng lên, giống như hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, gợn lên từng đợt sóng trên mặt hồ tĩnh lặng.

***

Từ bệnh viện trở về, Giang Điềm thực sự ngã bệnh, liên tiếp vài ngày đều chìm vào hôn mê, thuốc cảm đã uống không ít, cho đến tận ngày thứ tư mới dần dần chuyển tốt.

Cũng là vừa khéo, Vương Nam cho cô nghỉ vài ngày, cô cũng liền ở trong phòng cho thuê nằm ngơ ngơ ngác ngác mấy ngày.

Giang Ninh Minh gọi điện thoại cho cô mấy cuộc, bảo cô về nhà, cô đều lấy cớ phải đi làm bận bịu để từ chối, gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, cô thực sự không xác định được về đến nhà có thể khống chế được tốt cảm xúc hay không, để không phát sinh xung đột với Đường Mật.

Chuyện phát sinh ở Xuân Thụ Cảnh, vẫn là hết đường xoay xở, may mà cô phải không chịu cái gì thương tổn, tuy nhiên chỉ cần nhắc đến chuyện này, cô vẫn cảm thấy có chút bất an, tóm lại cảm thấy là cái tai họa ngầm.

Về phần Lục Minh Chu, từ ngày đó rời bệnh viện cô cũng chưa từng gặp qua, trong thời gian đó, cô có gọi một cuộc điện thoại qua, không ai nghe máy, đến ban đêm Lục Minh Chu ngược lại nhắn tin cho cô, đơn giản mấy chữ: “Đã xuất viện, không có việc gì.”

Trong lòng Giang Điềm khó chịu, không hiểu sao lại có chút khổ sở, nhưng cẩn thận cân nhắc một vòng, lại không phân rõ không hiểu được cảm xúc này đến từ nơi nào, bối rối đến cuối cùng, cũng không được ra lí do.

Công ty đĩa nhạc Tân Gia điện thoại nhập chức là sáng nay nhận được, thông báo cô thứ hai tuần sau chính thức đi làm, Giang Điềm mừng rỡ khôn tả, quét sạch lo lắng tích góp mấy ngày qua.

Trên sân thượng từng đợt gió thổi, so với bên trong gian phòng thì thoải mái hơn nhiều, Giang Điềm ôm ghi-ta, thu dọn mấy thứ linh tinh rồi chuyển qua bàn đá nghiên cứu.

Cô cúi đầu, cầm bút thỉnh thoảng lại tô tô vẽ vẽ trên bản nhạc.

Bỗng bên tay có chút ngứa, cô đưa tay gãi, không để ý lắm, lại có một trận gió nhẹ thổi qua, nóng hầm hập, Giang Điềm dùng nắp bút chọc hai cái vào thùy tai, xóa đi cảm giác kỳ quái.

Tay trái cô chống má, tay phải cầm bút đặt trên trang giấy tẩy xóa lại sửa đổi, có một câu đổi thế nào cũng không thỏa mãn, đầu ngón tay cô bấm bấm khuôn mặt, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ.

Không biết sau bao lâu, sự im lặng tịch mịch của sân thượng bị phá vỡ, bên tai truyền đến một giọng nói, giọng trầm trầm, mang theo ý cười nhạt:

“Yêu say đắm chỉ là một hồi sốt cao.”

“Nhớ thương là theo sát không rời khụ.”

Đối phương hắng giọng, theo sau là hơi nóng phả vào bên tai, anh cười nhạt nói: “Ớt Nhỏ, rất có kinh nghiệm đấy nhỉ.”

Giang Điềm ngẩn ra, chợt đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng thao tác che lại trang giấy trên bàn, cô quay đầu lại, Lục Minh Chu đút tay túi quần không biết đã đứng sau cô từ lúc nào.

Đầu anh cách bên trái mặt cô vài centimet, cô lại đúng lúc quay đầu sang trái, hai khuôn mặt cực gần trong nháy mắt, Giang Điềm vội vàng lùi về sau, kéo dài khoảng cách, Lục Minh Chu vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt hơi cong lên.

Giang Điềm chột dạ mà chớp mắt, “Anh… Anh sao lại ở chỗ này?”

Lục Minh Chu nói đương nhiên: “Tôi về nhà.”

Lông mi Giang Điềm chớp chớp, không tự nhiên liếm liếm môi, “Sao anh lại nhìn trộm?”

Lục Minh Chu khẽ nhướng mày, bên môi dắt lên một tia cười, không đáp mà hỏi lại: “Như thế nào mà tôi lại nhìn trộm?”

Giang Điềm: “…..”

Lục Minh Chu vươn một tay ra, lấy một tờ giấy trên bàn đá, Giang Điềm ngăn lại nhưng bất đắc dĩ vẫn chậm một bước, Lục Minh Chu giơ cao tờ giấy, đứng thẳng người ngửa đầu lên nhìn xem cẩn thận.

Giang Điềm từ trên ghế đá nhảy dựng lên, cô duỗi tay với lên, trong miệng ồn ào, “Anh đừng xem! Lục Minh Chu anh đừng nhìn!”

Cánh tay Lục Minh Chu giơ lên càng cao, chiều cao kém rõ ràng, Giang Điềm với không tới, ánh mắt Lục Minh Chu nhanh chóng đảo qua, theo sau hơi bật cười, anh cúi đầu đem tờ giấy lần nữa nhét trở lại vào tay Giang Điềm, Giang Điềm vội vã tiếp nhận, úp mặt có nội dung kia xuống rồi vội vàng dùng sách ở đè lên trên bàn đá, chợt xoay người căm giận trừng anh.

Tay Lục Minh Chu đút túi, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt bằng phẳng.

Ánh mắt Giang Điềm ở trên người anh băn khoăn đánh giá một vòng, anh vẫn là cái tính tình hờ hững như trước kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, ý cười lại chưa chạm đáy mắt, đôi mắt có ánh sáng mỏng manh vỡ vụn, đón ánh trăng sáng ở chân trời, giống như những vì sao, giờ phút này, thanh tuấn lại đĩnh bạt.

Người trước mắt hoàn toàn không có cách nào hợp được với hình tượng chật vật ngày đó, cô thậm chí hoài nghi, ngày đó có thật tồn tại hay không… Một người như vậy làm sao lại…..

Trong ấn tượng anh nên là cái dạng này, tính tình lãnh đạm hoặc là lúc nóng lúc lạnh, tính tình có chút hư hỏng, ngẫu nhiên nói vài câu trêu đùa, có chút bỉ ổi, cũng không quá quan tâm.

Giang Điềm muốn hỏi rất nhiều, tất cả các vấn đề tổng hợp cùng một chỗ, cô nhìn miệng vết thương trên trán Lục Minh Chu, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Vết thương khá hơn chút nào không?”

Lục Minh Chu chỉ cười không nói, khóe mắt mỉm cười.

Giang Điềm thấy anh không nói lời nào, ít nhiều có chút ngượng ngùng, cô hơi thất vọng xoay người, nhanh chóng thu dọn đồ vật lung tung bừa bãi trên bàn, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành một xấp, cô định xoay người lại lấy ghi-ta trên giường, phía sau Lục Minh Chu ra tiếng gọi cô, vẫn giọng điệu không mặn không nhạt như cũ: “Ớt Nhỏ ——”

Giang Điềm không quay đầu lại, nhàn nhạt lên tiếng.

Đôi mắt Lục Minh Chu sâu thẳm, giọng điệu hời hợt, anh chỉ nói: “Xoay người lại.”

Giang Điềm dừng lại động tác trên tay, cô châm chước vài giây, không hề chống cự mà ngoan ngoãn xoay người, Lục Minh Chu đôi tay vẫn đút túi quần như cũ, anh đứng cách hai bước, trên đỉnh đầu đón ánh trăng sáng, quanh thân được bao bọc một vầng sáng ấm áp, cả người đều trông dịu dàng hơn vài phần, nụ cười giấu ở khóe mắt dường như cũng có một chút như vậy… Cho dù là một chút tình ý chân thành.

Giang Điềm ngây người, kịp phản ứng lại, cô lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi hỏi: “Làm sao vậy?”

Chân dài của Lục Minh Chu tiến về phía trước, khoảng cách giữa hai người nén lại, hơi thở nam tính cường đại nháy mắt bao trùm, Giang Điềm theo phản xạ lùi về sau một bước, bên eo chống vào bàn đá, không thể lui nữa.

Lục Minh Chu nghiêng người đến, cùng cô nhìn thẳng, hai tay Giang Điềm bối rối chống ở mép bàn, hàng mi dài tựa cánh bướm vẫy.

Hai người tiến sát gần, dựa vào ánh đèn, cô có thể thấy rõ trên cằm anh mới toát lên màu xanh lá hồ tra, ngón tay Giang Điềm bất an mà vuốt dọc theo mép bàn.

Đôi mắt Lục Minh Chu cong cong, đường nét khuôn mặt nhu hòa, anh nhấp khóe môi: “Đó là do cô viết à?”

Anh chỉ chỉ tờ giấy phía trên bàn đá, vừa rồi lúc anh cướp được nhìn lén, trên giấy là lời bài hát.

Đầu tiên Giang Điềm chớp mắt mấy cái, sau đó lại gật đầu, cô khó hiểu nói: “Gì cơ… Có chuyện gì?”

Độ cung bên môi Lục Minh Chu càng sâu, cố tình hạ giọng, chợt câu chữ ái muội: “Làm thế nào cô biết nụ hôn là ngọt?” Ấm cuối không nhịn được đi lên, làm tim thật ngứa.

Bị anh hỏi như vậy, gương mặt Giang Điềm nhanh chóng thấm ra một tầng hồng hồng, cô buồn bực xấu hổ rũ mí mắt xuống, không lên tiếng, Lục Minh Chu hùng hổ dọa người, chậm rì rì lại hỏi một lượt, ngữ điệu thả chậm, âm lượng giảm xuống.

Gương mặt Giang Điềm nóng bỏng, một đường thiêu đốt tới cả thùy tai, hai má cô ửng đỏ, nói lắp: “Đoán… Đoán thôi…..”

Lục Minh Chu không hiểu tại sao hỏi: “Vì sao lại đoán vậy?”

“…..”

Tim Giang Điềm đập tăng tốc, thùy tai đỏ đến rỉ máu, ánh mắt láo liên quét tứ phía.

Lục Minh Chu giống như đang cười, Giang Điềm hơi buông mắt xuống, không dám nhìn anh, lại nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của anh lọt vào tai rõ ràng, vai trái Giang Điềm sụp xuống, giòn xốp, có chút tâm viên ý mã(1).

Lục Minh Chu lại dịch lên phía trước một bước nhỏ, khoảng cách hai người lại đè ép thêm một bước, anh tiến sát đến môi cô, tiếng hít thở dung hợp vào nhau, anh cười thấp, sau đó ánh mắt trầm xuống: “Có muốn biết hay không ——” Anh cố tình dừng lại, lời nói đuôi như móc câu, “Hôn rốt cuộc là cái vị gì?”

Dứt lời, anh áp về phía trước tìm kiếm, chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào.

Tim Giang Điềm đập lỡ một nhịp, không thể tin được mà ngơ ngẩn nhìn anh.

_______

(1) Tâm viên ý mã: (tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, chỉ cho tâm ý của chúng sinh luôn hướng về ngoại cảnh để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.

_______

Phan: Hôn đi, hôn đi, hôn đi….. (づ ̄ ³ ̄)づ

P/s: Có ai không hiểu “chơi xe chấn” là cái gì thì tự đi search nhé  (/ε\*)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện