Đừng Ép Anh Động Tâm

Thất thân


trước sau

Ánh mắt người tài xế lái taxi trông mập mờ, Giang Điềm có chút không được tự nhiên, cô sờ sờ trong túi, lấy gương nhỏ ra soi, nháy mắt nhận ra lý do tại sao

Trang điểm bị nhòe nhưng đấy không phải là cái chính, Lục Minh Chu này tám phần là thuộc giống chó, môi cô bị cắn một vết nhỏ, quần áo cũng nhăn dúm dó, càng xấu hổ hơn là hai tai cùng gương mặt, để lại mấy dấu hôn rõ ràng ở mấy chỗ.

Giang Điềm vừa xấu hổ lại bực mình, hung hăng lấy lòng bàn tay lau đi nhưng không có chút tác dụng nào, cô tức giận ném cái gương vào trong túi xách.

Coi như cô đã biết, Lục Minh Chu đầu đuôi đều là khốn nạn.

Nếu là lúc trước, cô không biết rõ thân phận Lục Minh Chu, đối với hành động không thể hiểu được của Lục Minh Chu hôm nay, rõ ràng từ chối cô, lại mặt dày mày dạn dán lấy đùa giỡn, bảo cô chờ anh, dường như coi cô như là chiếc lốp dự phòng.

Nói gọn lại một từ, cặn bã.

Nhưng hiện tại, Lục Minh Chu có bối cảnh Giải trí Thành Niệm, Giang Điềm càng nghĩ phần nhiều hơn chính là hành vi lưu manh của anh, hoặc là tất cả hành vi của anh đều có một tầng ý nghĩa khác, địa vị của anh quyết định thái độ của anh đối với tình cảm, có lẽ cũng không thể nói là tình cảm, mà là phụ nữ, người đến người đi, tình cảm chỉ là thứ phụ kiện, là một loại phương tiện để anh đi quyến rũ.

Điều này thậm chí càng cặn bã hơn.

Giang Điềm nghĩ nghĩ, không nhịn được mà cười tự giễu, đẳng cấp của Lục Minh Chu quá cao, cô rõ ràng không phải là đối thủ, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại thích, vừa rồi anh hôn cô, tuy rằng cô run rẩy sợ hãi, nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn chán ghét.

Thế nhưng chỉ có thể dừng lại ở đây rồi, cũng không phải cô bảo thủ, hay là tư tưởng cổ hủ, chỉ là khoảng cách giữa bọn họ khác nhau một trời một vực, quỹ đạo trưởng thành của hai người, vòng tròn xã giao cũng đều là hai đường song song thẳng tắp, tuy rằng cô không biết lý do Lục Minh Chu đến trọ ở khu nhà Thành Nam là gì, nhưng tóm lại người ta dọn đi rồi, thứ duy nhất giao thoa cũng không có.

Giang Điềm áp tay lên cánh môi, lại không thể không nhớ lại nụ hôn vừa nãy, tâm tình ê ẩm chua xót, tất cả những gì cô có thể là cất giấu đoạn tình cảm này, chờ thời gian lâu sau, cũng sẽ phai nhạt dần, cô cùng Lục Minh Chu tóm lại không phải người đi cùng một con đường, không thể đến bên nhau.

Mà lời thích trong miệng Lục Minh Chu, nhiều lắm chỉ là tính chiếm hữu quấy phá, thiên tính của đàn ông, chỉ có thế, cô sẽ không ngu ngốc mà ngây thơ tin tưởng.

“Mẹ kiếp! Bệnh thần kinh!” Người lái xe trung niên ngồi trên ghế lái đột nhiên mắng chửi.

Giang Điềm đang suy nghĩ nơi xa bị túm lại, nhìn tình hình giao thông qua kính chắn phía trước, đằng trước có một cô gái cầm ô đỏ đang lảo đảo lùi mấy bước, suýt chút nữa ngã ra đất.

Lái xe hạ cửa sổ xuống ló đầu ra ngoài, “Mù à! Có nhìn đường không đấy!”

Cô gái ô đỏ vội vàng khom lưng xin lỗi, lùi lên vỉa hè bên cạnh, tài xế hung dữ trừng mắt nhìn cô nàng, rồi mới lùi đầu về, lại khởi động ô tô.

Trong đầu Giang Điềm chợt lóe lên hình ảnh, liền nhớ tới Lục Minh Chu đêm mưa ngày đó, tâm tư như thắt chặt trong phút chốc, Giang Điềm vội vàng thăm dò phía sau, ô tô đã sớm đi xa vài con phố, Giang Điềm thực sự không yên tâm, cũng không lo việc khác mà vội vàng gọi điện thoại cho Lục Minh Chu.

Tiếng “tút tút” mới vang lên một chút, điện thoại đã được tiếp máy, từ ống nghe truyền đến một tiếng vẻ cáu kỉnh: “Làm sao!”

Nghe được đáp lại, tảng đá lớn trong lòng Giang Điềm rơi xuống, cô chậm rãi suy nghĩ, “Anh không sao chứ?”

“Có sao.”

Vẻ mặt Giang Điềm lo lắng, Lục Minh Chu lại nói: “Bị em làm tức chết rồi.”

“…..”

Giang Điềm không cùng anh đôi co, hỏi trọng điểm: “Anh đang lái xe à?”

Đầu bên kia điện thoại ngoài ý muốn im lặng, một hồi lâu, mới truyền đến giọng nói khàn khàn của Lục Minh Chu, “Gọi người lái hộ.”

Giang Điềm thấp giọng đáp lại, đang muốn ngắt điện thoại, Lục Minh Chu lại lần nữa gọi cô một tiếng, “Ớt Nhỏ ——” Cố ý kéo dài âm cuối, động tác đầu ngón tay Giang Điềm dừng lại, không khỏi muốn nghe anh nói nốt.

“Em quan tâm đến anh.” Đầu bên kia điện thoại giống như nở nụ cười, giọng nói vui vẻ, “Còn nói không thích anh, cứ cứng miệng.”

Giang Điềm nghẹn gần chết.

“Cho nên em vừa mới nghĩ đến anh à?” Anh nói tự cho là hợp lý, lại đắc chí, “Phải nghĩ đến anh trước mới có thể quan tâm đến nha.”

“…..”

“Anh rất vui.”

“…..”

“Sao em không nói gì cả? Có nghe thấy không?”

“…..”

“Anh biết rồi! Em xấu hổ?”

“Đồ biết thái!”

Giang Điềm không nhịn được nữa mà mắng một câu, dứt khoát cúp điện thoại, lại kéo số Lục Minh Chu vào sổ đen lần nữa.

Trời mưa càng lớn, tốc độ xe không nhanh nổi, tài xế lái xe bật đài, lại đổi từ chương trình tin tức sang chương trình ca nhạc, đúng lúc là bài hát cũ, ngay sau khúc dạo đầu kết thúc, một giọng ca nữ ung dung vang lên.

Tài xế taxi dỏng tai nghe, lập tức chuyển sóng, Giang Điềm nghi hoặc nhìn về phía ông ta, người lái taxi cười cười, thần bí hỏi: “Cô bé, cô biết kia là ai hát không?”

Giang Điềm lắc đầu, giả vờ không biết.

Tài xế taxi nói: “Cô tuổi còn nhỏ không biết cũng bình thường, người này là nữ thần những năm chúng tôi.” Ông ta chuyển tay lái, rẽ ngoặt, “Nhưng mà nhân phẩm chẳng ra gì, chó đạo nhạc, ép cho cô em cùng công ty suýt chút nữa nhảy lầu tự tử, bài kia là cái gì 《Giấc mơ》, tôi nhỡ rõ khi đó còn biểu diễn ở mấy tiết mục cuối năm, tại sao bây giờ vẫn còn có người nghe cô ta hát chứ!”

Giang Điềm nghe xong mặt không đổi, cô nói nghiêm túc: “Bà ấy không làm vậy.”

Tài xế taxi liếc mắt nhìn Giang Điềm, cũng nghiêm túc nói: “Cái gì mà không làm? Năm đó Đường Mật mở họp báo thừa nhận, toàn Trung Quốc đều biết, cô ta là một bạch liên hoa không biết xấu hổ, giả thuần khiết trên TV, như hiện nay thì nói thế nào nhỉ, cái gì mà… Đúng đúng rồi bày đặt đức hạnh, cái gì mà giả vờ làm phụ nữ cao ngạo, giả thanh cao.”

Giang Điềm nhíu mày, “Bác dừng xe bên kia cho tôi.”

Tài xế taxi rõ ràng ngoài ý muốn, quãng đường mới đi một nửa, “Cô bé này sao cô lại làm thế, tôi nói Đường Mật cũng không nói cô, hơn nữa đều nói sự thật, tôi ngần này tuổi rồi có ai mà không biết, còn không cho người ta nói à?”

Giang Điềm cởi bỏ dây đai an toàn, giọng nói lạnh nhạt, “Phiền bác dừng xe.”

Tài xế taxi dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần nhìn Giang Điềm, dẫm phanh dừng lại một bên, Giang Điềm trực tiếp ném một xấp tiền giấy lên đài xe, “Không cần trả tiền thừa, còn có nhờ bác không biết sự việc thì đừng đi nói bậy lung tung.”

Tài xế taxi mắng chửi: “Mẹ kiếp, từ đâu ra đứa thần kinh!”

Giang Điềm lười giải thích, trực tiếp đóng sầm cửa xe.

…..

Cho đến lúc trở lại phòng cho thuê, tâm tình Giang Điềm vẫn không tốt như cũ, vừa rồi mắc mưa, cô rót cốc nước ấm pha thuốc cảm mạo uống, rồi có chút mệt mỏi nằm ườn lên sô pha.

Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, mỗi việc đều công kích cô không ít.

Cô với lấy laptop trên bàn, mở một liên kết đến một trang web video, đầu tiên là poster của Trần Mộ Dương nhảy ra, sau đó là mấy chữ tiếng anh bắt mắt.

Ngón cái Giang Điềm cử động, kéo trang web xuống, nhanh chóng xem lướt qua, nội dung mỗi năm phần lớn đều giống nhau, Giang Điềm lặng im chú ý hai năm, danh tiếng chương trình không tồi, đánh giá trong ngành cũng tốt. 

Hôm nay nếu không đụng phải Lục Minh Chu ở nhà Chu Xuyên, ban đầu cô còn định hỏi tham khảo ý kiến của Chu Xuyên, dù sao cũng là tiền bối, kinh nghiệm phong phú hơn so với cô, hơn nữa Chu Xuyên vẫn là người trong giới, cũng coi như đối tác.

Trần Mộ Dương chọc đúng tâm tư của cô, tuy Đường Mật là một cái lý do, nguyên nhân lớn hơn vẫn là do chính cô, giống như việc đối mặt với Lâm Mị ở phòng thu Tân Gia hôm nay, cô trước sau đều không dám ngẩng đầu.

Giang Điềm ôm máy tính ngây người, cho đến khi màn hình chuyển đen, vẫn chưa hạ quyết tâm.

Cũng không biết sau bao lâu, Giang Điềm hơi buồn ngủ, di động bên tay phải rung lên, cô tỉnh táo hơn vài phần, cầm lấy điện thoại xem.

Là Tiểu Chu Chu.

【Tiểu Chu Chu: Xin lỗi, lúc trước thái độ của tôi không tốt】

Giang Điềm xem mà không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì cái lịch sử trò chuyện tối qua là trò chuyện bằng giọng nói, cho đến giờ cô vẫn không nhớ chính mình đã nói cái gì, bất thình lình xin lỗi là chuyện như nào đây?

Giang Điềm bối rối, lại nghĩ tới lúc sáng Chu Xuyên gọi cô đến, nói cho cùng vẫn là không muốn cùng Tiểu Chu Chu làm ầm ĩ đến không thoải mái, im lặng nửa ngày, cô theo anh cho cái bậc thang cũng lùi một bước: Không sao, đều là bạn bè.

Tiểu Chu Chu trả lời lại cũng rất lễ phép: Ừ, hai ta vẫn là bạn bè, tôi nhiều tuổi hơn cô, cô có chuyện gì cũng có thể thương lượng với tôi, tôi nói với bác tôi, quan tâm đến cô hơn.

【Sugar: Cảm ơn】

【Tiểu Chu Chu: Người kia trong vòng bạn bè ngày hôm qua là bạn trai cô à?】

Giang Điềm ngớ người, mãi mới phản ứng được cái đối phương đang nói là gì, hôm qua cô uống say quá liền lôi kéo Trình Tuế chụp bức ảnh, cô giải thích đơn giản: Là bạn tốt.

【Tiểu Chu Chu: Thật đáng mừng】

Giang Điềm: “…..”

Cái gì mà thật đáng mừng???

Giang Điềm còn đang sắp xếp lại ngôn từ, trên màn hình lại nhảy ra một tin nhắn: Tuy rằng hai ta không hợp nhau lắm, vẫn rất muốn biết cô thích dạng con trai như nào, xong tôi về nói với bác tôi một tiếng, có cái lý do tại không phù hợp.

Giang Điềm nhìn nửa đầu thì lười trả lời, đọc đến nửa sau, lại cảm thấy Tiểu Chu Chu nói cũng có lí, thế là một năm một mười nói: Cao to đẹp trai, chính trực ưu tú, không chỉ thông minh mà còn biết dỗ người vui vẻ.

Cách cái màn hình, người nào đó điên cuồng giương khóe miệng lên, anh được khen đến nỗi ngượng ngùng.

Tại sao Ớt Nhỏ không thận trọng chút nào vậy?

Có ai lại ở trước mặt mà khen người như vậy hả?

Người nào đó nghĩ thì nghĩ, vẫn là che lại áo choàng, làm ra vẻ ẩn nhẫn gõ xuống một câu: Loại đàn ông này chỉ có thể mơ chứ không thể cầu mong nha, hy vọng cô có thể gặp được, nhưng mà trong cuộc sống hẳn là rất ít nhỉ?

【Sugar: Đã gặp được】

Lục Minh Chu cẩn thận nhìn màn hình, ngả ra ghế dựa, làm bộ làm tịch nhắn đáp: Cô có người mình thích sao? Ánh mắt của cô tốt như vậy, nhất định là anh ta rất ưu tú.

Anh gõ một câu, ấn gửi đi, chờ Giang Điềm khen chính mình.

Cũng rất nhanh, tin nhắn của Giang Điềm gửi tới.

【Sugar: Thằng đàn ông cặn bã chết tiệt, ưu tú cái quỷ gì!】

【Sugar: Nói thật là tôi muốn nhốt anh ta vào chuồng lợn】

【Sugar: Thật xui xẻo, gặp phải người thần kinh】

Lục Minh Chu: “…..”

Lục Minh Chu nhìn nền trắng chữ đen trên màn hình, ánh mắt nhiễm một tầng sương lạnh, khóe miệng mấp máy, cười lạnh lùng.

Nói với người thứ ba mà tuyên bố hùng hồn như vậy, tám phần là suy nghĩ chân thật tận đáy lòng của cô, có lẽ dùng từ hơi cường điệu một chút, nhưng hơn nửa là nghiêm túc, nghĩ đến việc này, Lục Minh Chu không vui ném điện thoại đi, anh châm điếu thuốc, nhưng làm thế nào cũng không tĩnh tâm được, hai tiếng sau đó, một phần văn kiện anh cũng không xem nổi.

Phiền thật là phiền.

Cố tình chọc tức anh.

Lục Minh Chu
rời phòng làm việc, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, mười lăm phút sau, anh quây khăn tắm bước ra, lại đến phòng bếp mở lon bia lạnh, uống vài ngụm, uống xong, cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.

Anh đóng sầm cửa tủ lạnh, dứt khoát xoay người, lại vô tình nhìn thấy bóng mình trên cửa sổ, người đàn ông thân trên trần trụi, quanh eo chỉ quây một chiếc khăn tắm, ký ức liền nhanh chóng trùng khớp, Lục Minh Chu nhớ tới lúc ấy anh trần truồng từ phòng tắm bước ra, Giang Điềm nhìn đến nỗi chảy cả máu mũi, một giây sau, lại mặt dày vô sỉ mà kéo khăn tắm của anh xuống…..

Nói nghiêm túc thì, anh đã thất thân cho cô nhóc rồi ——

Thật đáng thương.

Lục Minh Chu siết chặt lon bia “răng rắc”, bia tràn ra cũng không rảnh để ý, trong vài giây ngắn ngủi, gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Lục Minh Chu gần như đỏ ửng, ánh mắt anh hơi biến đổi, hung hăng nghiến răng.

Ai mẹ nó mới là người không chịu trách nhiệm!

Lão nhị nhà anh đã bị người ta nhìn thấy từ lâu rồi, anh ngoại trừ hôn cô gái nhỏ hai lần, lại không có làm gì khác, làm một người đàn ông anh giữ được ranh giới cuối cùng, lại quản được nửa người dưới, tại sao anh lại là cặn bã chết tiệt!

Lục Minh Chu càng nghĩ càng tức, thầm nghĩ cũng không tiếp tục quan tâm Giang Điềm nữa.

Thích làm gì thì làm.

Liên quan cái rắm gì đến anh.

Một bên khác, Giang Điềm hắt hơi một cái, cô cảm tưởng mình bị mắng, ôm máy tính lăn lộn vòng qua vòng lại trên sô pha, do dự lúc lâu, cô mở trang web ra rồi lại tắt đi, tắt đi rồi lại mở ra, đến cuối cùng, cô trực tiếp ngủ thiếp đi…..

***

Buổi tối hôm sau, Xuân Thụ Cảnh.

Gặp phải tình huống đặc biệt, một vị khách vừa mới cầu hôn bạn gái, muốn bảo cô hát một bài phối hợp bầu không khí.

Ban đầu Giang Điềm có chút khó khăn, trước kia ca khúc biểu diễn đều là đặt hàng trước, người quản lí sẽ nói trước với bọn cô, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng cho phép bọn cô được tự ứng biến.

Vị khách chỉ chỉ cô gái đang thẹn thùng trong lòng ngực, nói cô ấy là fan của Châu Kiệt Luân, muốn nghe 《Bong bóng tỏ tình》, nhìn đôi tình nhân thân mật dưới sân khấu, Giang Điềm ngại từ chối, cô đẩy ghế đẩu ra đứng dậy, mang ghita đi tới một góc, rồi quay người trở lại sân khấu, nâng mic lên.

Bài hát này cô đã nghe qua, nhưng lại không thuộc lời, chỉ có thể trực tiếp hát, cũng may loại ca khúc này đơn giản, nhạc đệm vừa vang lên, Giang Điềm hát rất thuận lợi.

Bề ngoài của Giang Điềm ngọt ngào, mí mắt cười lên cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhưng giọng cô lại lạnh lùng, hầu hết các ca khúc cô hay hát ngày thường đều là phong cách trưởng thành, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt so với cô, còn bản tình ca ngọt đến sùi bọt lúc này, phối hợp với ngoại hình ngọt ngào của Giang Điềm, cho hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc cô hát một bài chậm rãi với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, bầu không khí nhất thời cũng náo nhiệt hơn nhiều.

Quán bar có khách mới tiến vào, được phục vụ dẫn đến hàng ghế dài yên tĩnh phía bên phải, bước chân người đàn ông không ngừng, nhưng ánh mắt anh vẫn một mực dán vào trên sân khấu cách đó không xa, cô gái mặc chiếc váy ngắn cúp ngực màu tím, mái tóc mềm mại buông xõa phía sau, đôi chân mảnh khảnh trắng nõn dưới ánh đèn, lại hướng lên trên chỗ ngực phập phồng vì hát, cái cổ thon dài như thiên nga, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, trang điểm đơn giản, sắc mặt hồng nộn xinh đẹp, hai mắt như làn nước, cô luôn mỉm cười, đôi mắt thật quyến rũ.

Người đàn ông nhìn đến yết hầu căng thẳng, anh ngồi xuống sô pha, không kiên nhẫn mà cởi áo khoác tây trang, lại nới lỏng cà vạt, tay phải đặt trên lưng ghế sô pha, híp mắt nhìn về phía sân khấu, cô gái hơi dịch chuyển, váy liền theo đó lay động, chiếc váy vốn đã ngắn, khó khăn lắm mới che được đến ngang đùi, đôi chân trắng nõn đung đưa làm tâm trí anh lắc lư theo, lại hướng lên trên mấy tấc không khỏi làm người ta mơ màng.

Đệch.

Mẹ nó em đừng nhúc nhích.

Đềnh đệch.

Ai cho phép em mặc váy ngắn như vậy!

Cơ mặt người đàn ông như bị cắn, nắm đấm anh siết chặt lại, vất vả lắm mới nhịn được ý nghĩ thô bạo định trực tiếp xông lên túm người lôi xuống.

Ngồi hát không được sao? Sao lại muốn đứng lên! Tại sao vừa đến buổi tối liền mặc váy! Ở trước mặt anh không phải suốt ngày mặc quần jean sao? Từ đầu đến chân đều che kín không nhìn được gì!

Được lắm.

Bản lĩnh hay lắm.

Không ổn rồi.

Kỷ Thịnh ngồi bên không thể nhìn nổi nữa, anh ta đụng khuỷu tay vào người nào đó, cười trêu chọc: “Cậu làm gì vậy? Động dục à?”

Lục Minh Chu liếc xéo anh ta một cái, trực tiếp mắng: “Cái rắm!”

Kỷ Thịnh vô thưởng vô phạt, ánh mắt từ từ nhìn lên sân khấu, giả vờ híp mắt kích thích người nào đó: “Tiểu mỹ nữ nha! Chân không tệ, vòng eo cũng ổn, ngực thì không, còn khuôn mặt…..”

Sắc mặt Lục Minh Chu trầm xuống, đôi mắt phủ lên một tầng băng mỏng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, giọng anh căm giận nói: “Cậu mẹ nó còn nhìn tiếp ông đây móc hai tròng mắt của cậu ra.”

Kỷ Thịnh người này lúc đã ấu trĩ thì đặc biệt ấu trĩ, anh ta ngoắc ngoắc ngón tay hướng Lục Minh Chu, “Lại đây lại đây ~~”

“…..”

Lục Minh Chu mặc kệ anh ta, tầm mắt lần nữa lại nhìn về giữa sân khấu, Giang Điềm khẽ động đậy, anh nheo mắt lại, làm loạn đến cuối cùng Lục Minh Chu cảm thấy muốn mù cả mắt.

Thích làm gì thì làm.

Anh còn để ý đến em nữa anh chính là con chó.

…..

Không cách biệt nhiều lắm trong nửa tiếng, Giang Điềm không dùng đến ghita, hát xong mấy bản tình ca ngọt đến rụng răng, nhiệm vụ đêm nay của cô coi như đã hoàn thành.

Giang Điềm xuống sân khấu đi vào hậu trường, còn chưa đi được xa, đằng trước đã xuất hiện một hình bóng, chắn trước mặt cô, Giang Điềm hướng bên phải, hắn ta bước sang trái, Giang Điềm bước sang trái, hắn ta lùi trở lại, Giang Điềm ngước mắt nhìn hắn, người đàn ông trước mặt mặc một chiếc sơ mi hoa, cười không có ý tốt, rõ ràng là kẻ đến không có ý đồ tốt đẹp gì.

Áo sơ mi hoa cũng rất trực tiếp: “Người đẹp, làm quen không?” Hắn nói xong, bàn tay to đặt lên bả vai tuyết trắng bên phải của Giang Điềm.

Giang Điềm hốt hoảng, vội vàng lui lại, cố giữ bình tĩnh, “Xin lỗi.” Cô nói xong, định vòng qua Áo sơ mi hoa rời đi.

Mắt thấy hai người phải tách ra, Áo sơ mi hoa lại nhân cơ hội túm chặt cánh tay cô, rồi thu cánh tay lại, Giang Điềm không kiểm soát được bị kéo về phía hắn ta, ngón trỏ đối phương làm càn vuốt ve cánh tay Giang Điềm, tiến đến bên tai Giang Điềm hỏi: “Bao nhiêu tiền thì cùng tôi?”

Giang Điềm vội vàng đứng vững thối lui từ trong lòng ngực hắn, cổ tay giãy giụa muốn hất tay dầu mỡ của Áo sơ mi hoa ra, cô nôn nóng nói: “Anh buông ra!”

Áo sơ mi hoa nổi hứng thú, không những không buông tay, ngược lại càng túm chặt, Giang Điềm hoàn toàn nóng nảy, “Tôi bảo anh buông ra anh có nghe thấy không!”

Áo sơ mi hoa vô thưởng vô phạt, “Tính khí khá lớn nha, muốn tăng giá trị bản thân như nào?” Hắn cười giảo hoạt: “Tôi ra giá không thấp, cô em không có hại.”

Giang Điềm tức giận, “Anh nói lung tung cái gì vậy! Buông ra!” Cô càng thêm không kiên nhẫn, biểu tình cũng lạnh, một tay khác của Áo sơ mi hoa lại tùy ý sờ soạng lên trên eo cô, Giang Điềm sốt ruột, không rảnh lo mặt khác, chân phải húc lên trên, đầu gối trực tiếp đập vào háng Áo sơ mi hoa..húc vào phần bên dưới.

Áo sơ mi hoa chợt kêu lên đau đớn, cổ tay lúc này đang bị túm, Giang Điềm bị hắn mạnh mẽ vung ra hung hăng đụng phải vách tường, lập tức cô đau đến hít vào một hơi.

Ban đầu cô chỉ mặc một cái váy nhỏ, va chạm như vậy, làm sau lưng đau nóng rát.

Áo sơ mi hoa hoàn toàn nổi giận, “Cái thứ gì, giả vờ thanh cao với ông đây làm cái gì!” Hắn phun ngụm nước bọt, “Cô con mẹ nó nếu là người đứng đắn sao lại hát lại nhảy ở loại chỗ như này, đã tới bán rồi tính tình còn lớn như vậy?”

Từng câu từng chữ như đâm vào trong lòng cô, Giang Điềm gấp đến đỏ mắt, chống lấy vách tường, cau mày, nhưng đáng chết chân lại không di chuyển nổi.

Áo sơ mi hoa sắn tay áo, lời nói vẫn ác độc như cũ, “Cho cô mặt mũi lại còn không muốn! Hát rong trong quán bar tôi chưa chê cô bẩn thì thôi, cô lại còn không biết xấu hổ mà động thủ?”

Nói xong, hắn nhanh chân bước về phía trước, nhào tới phía Giang Điềm.

Giang Điềm muốn tránh đi, bước chân lại như bị rót chì, không cử động được, cô sợ hãi nhắm mắt lại.

Ngoài dự kiến, gã đàn ông xa lạ cũng không tới gần, ngược lại truyền đến tiếng “bịch” vang lên, tiếng vật nặng ngã xuống đất, Giang Điềm mở mắt ra, đã nhìn thấy Áo sơ mi hoa nằm trên mặt đất “ê ê a a” kêu đau.

“Miệng sạch sẽ một chút.”

“Bạn gái của tôi.”

_______ 

Phan: Mọi người đoán xem người nói câu này là ai nào!!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện