Đừng Ép Anh Động Tâm

“Quần lót của em bị hỏng”


trước sau

Giang Điềm rất dễ mềm lòng, đặc biệt là khi đối mặt với Lục Minh Chu, trong toàn cảnh cuộc trò chuyện tối nay, dường như cô là người sai.

Lục Minh Chu đi theo đuôi cô cả hành trình, cô vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, anh liền đứng chống cạnh cửa dùng ánh mắt ai oán nhìn cô, cô đi đến phòng ngủ thay quần áo anh liền quy củ đứng ngoài cửa, nhỏ giọng giục cô nhanh một chút.

Giang Điềm bị anh làm cho khó chịu, cũng sẽ hung dữ trừng mắt lườm anh một cái, nhưng mỗi lúc như này, Lục Minh Chu sẽ méo miệng, nâng tay trái bị thương lên, “Đau quá.”

Giang Điềm chỉ có thể cho anh khuôn mặt tươi cười, Lục Minh Chu lại được voi đòi tiên dịch đến bên người cô, tủi thân nói, “Ớt Nhỏ, anh bị thương không có ai chăm sóc, rất đáng thương.”

Giang Điềm cũng không nể mặt anh, trực tiếp châm chọc hai câu: “Không ai chăm sóc? Đến người giúp việc mà Lục tổng cũng không thuê nổi sao?”

Bị vạch trần, Lục Minh Chu cũng không xấu hổ, anh mặt dày tiếp tục nói: “Người giúp việc sao tốt bằng bạn gái được, lại nói, lúc người ta bị thương, sẽ đặc biệt cần tình yêu tưới tắm, Ớt Nhỏ em mau đến tưới nước cho anh đi.”

Giang Điềm lúc đầu vẫn còn có thể thờ ơ, nửa ngày giằng co, không thể chịu nổi Lục Minh Chu cầu xin vô cùng đáng thương nữa, cô đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, em dọn là được chứ gì!”

Lục Minh Chu vừa nghe đã lập tức vui vẻ, lúc ấy anh đang ngồi trên sô pha âm thầm hao tổn tinh thần, nhìn Giang Điềm cách đó không xa khuôn mặt nhỏ lạnh băng ném ra một câu như vậy, anh bước một bước dài về phía trước, trực tiếp ôm Giang Điềm vào trong lòng, kích động hôn lung tung một hồi, đến lúc mặt Giang Điềm đầy nước bọt, anh mới hài lòng buông cô ra.

Giang Điềm thực sự dở khóc dở cười, cô túm lấy bàn tay Lục Minh Chu dùng sức lau chà mặt, vừa bực vừa buồn cười nói: “Lục Minh Chu anh thuộc giống chó sao? Liếm như chó vậy.”

Lúc này tâm trạng Lục Minh Chu tốt, Giang Điềm nói cái gì anh cũng vui tươi hớn hở hưởng ứng theo, “Vợ yêu nói rất đúng! Anh thuộc giống chó.” Đôi mắt anh híp thành một khe, nói tỉnh bơ: “Hồi nhỏ anh có tên tục là Cẩu Tử, về sau em chính là vợ Cẩu Tử! Hi hi hi!”

“…..”

Giang Điềm nhìn anh không nói nên lời, Lục Minh Chu cũng không giận chút nào, ngược lại còn thích chí ôm ôm ấp ấp cô không buông tay, “Vợ yêu thật tốt! Vợ Cẩu Tử thật tốt!”

Giang Điềm: “…..”

Tại sao lại vòng lại chửi cả chính mình vậy?

Giang Điềm cứ nghĩ rằng cuối cùng Lục Minh Chu cũng ngưng lại, ai ngờ anh chàng có được sự đồng ý cô, liền bắt đầu tự tay thu dọn đồ đạc cho cô.

Rõ ràng một tay bất tiện, nhưng vẫn kéo vali hành lý từ phòng khách vào phòng ngủ loay hoay quên cả trời đất, tâm trạng tốt miễn bàn, trong chuyến đi từ ngoài vào trong, thỉnh thoảng còn ngâm nga hát cùng huýt sáo.

Giang Điềm ngồi trên sô pha quan sát toàn bộ quá trình với khuôn mặt lạnh băng, ban đầu Giang Điềm còn có thể lấy laptop ra sắp xếp lại một số bài hát anh Lý đã giải thích chiều nay, nhưng tới nửa đường, Giang Điềm thực sự không nhịn được, cô mở công cụ tìm kiếm, gõ tên Lục Minh Chu vào, trên trang web có bách khoa Baidu của anh, nhưng lại không có một tấm ảnh rõ ràng.

Cô di con trỏ chuột, xem bài báo của các phương tiện truyền thông khác nhau, trong một bài báo lớn, các bình luận không có gì ngoài:

“Làm người khiêm tốn, bí ẩn nhiều tiền.”

“Không gần phụ nữ, tính tình lạnh nhạt.”

“Thâm sâu không lường, ra tay tàn nhẫn.”

…..

Và đủ các thể loại như vậy.

Giang Điềm suýt chút nữa thì bật cười, mấy bài báo này viết cái quái gì vậy?

Không một chữ nào đáng tin cậy.

Không gần phụ nữ?

Chuyện hài thô tục hạ bút thành văn, nhiệt tình lên lăng nhăng khỏi bàn.

Tính tình lạnh nhạt?

Ông già lạnh lùng nào đó một giây trước còn làm mặt quỷ, cười xấu xa với cô, chắc không phải là quỷ đâm tường đâu nhỉ?

Ra tay tàn nhẫn?

Tay trái còn bó bột kia kìa, nửa tàn phế còn chấp nhận được.

Trong lòng Giang Điềm nặng nề thở dài, cảm thấy chính mình bị lừa, toàn bộ quá trình Lục Minh Chu vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xếp từng bộ từng bộ quần áo của Giang Điềm ngay ngắn, chỉnh tề bỏ vào hành lý.

Giang Điềm miễn cưỡng bình tĩnh lại, tận cho đến lúc Lục Minh Chu đi ra khỏi phòng ngủ lần nữa, trên cánh tay phải ôm theo một đống đồ lót sặc sỡ, trên ngón trỏ và ngón áp út còn treo vài bộ đồ lót.

Giang Điềm trợn mắt trong tức khắc, cô lập tức ném sổ bút qua một bên, trực tiếp nhảy xuống từ sô pha, cô tức xù lông, “Lục Minh Chu anh đang làm cái gì vậy!”

Lục Minh Chu nói như lẽ đương nhiên: “Thu dọn hành lý!”

Giang Điềm mặt đỏ tía tai, cô run run vươn ngón tay ra với lấy mảnh vải thần bí trên tay Lục Minh Chu, “Sao anh lại… Đó là…..” Giang Điềm xấu hổ không chịu được, ấp úng nói: “Lục Minh Chu anh không thấy xấu hổ à!”

Lục Minh Chu không hiểu nổi nhìn Giang Điềm, cực kỳ không hiểu hỏi: “Xấu hổ cái gì? Anh đang thu dọn hành lý cho em mà.”

Giang Điềm nghẹn lời, nhìn chằm chằm anh một cách khô khan, Lục Minh Chu chạm ánh mắt Giang Điềm, chợt nhớ tới cái gì đó, anh kiềm chế lại vẻ mặt rồi nghiêm túc nói: “Ớt Nhỏ… Anh có chuyện nhỏ muốn nói với em.”

Giang Điềm vốn đang siêu xấu hổ, suýt chút nữa nổ tung ngay tại chỗ, Lục Minh Chu lại đột nhiên nghiêm túc, Giang Điềm tưởng Lục Minh Chu chu đáo mà đổi chủ đề cho mình, cô nhìn anh đầy mong đợi, miễn cưỡng ổn định lại giọng nói: “Chuyện gì?”

Giang Điềm nói xong, Lục Minh Chu dùng ánh mắt trưng cầu, “Anh thật sự có thể nói sao?”

Giang Điềm không nghĩ nhiều, nặng nề gật đầu.

Lục Minh Chu được bạn gái cho phép, lập tức có tự tin, anh cực kỳ nghiêm túc nói ra, “Ớt Nhỏ, chuyện là như này, anh vừa mới nhìn qua, phát hiện quần lót tím của em bị rách một lỗ, do ở vị trí tương đối nhạy cảm, anh khuyên em mua một cái mới.”

Nói xong, anh chỉ chỉ khuỷu tay chính mình, lại chân thành nói: “Nếu em tiếc không muốn mua mới, anh có thể giúp em vá nó lại.”

Giang Điềm: “…..”

Cái gì cơ?

Quần lót thủng?

Vị trí nhạy cảm?

Có thể giúp cô vá lại?

Giang Điềm hoàn toàn bùng nổ, cô che lỗ tai lại, cất cao giọng, “A a a a a a a Lục Minh Chu sao anh lại muốn xem quần lót của em hả!”

Lục Minh Chu bị giọng hét cao vút đột ngột của Giang Điềm làm giật mình, anh không thể hiểu được nhíu mày, “Em hiểu nhầm rồi, anh cũng nhìn cả áo lót.”

Anh nói một cách nghiêm túc: “Áo lót màu be của em cũng bị sứt chỉ.”

Anh vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay, lắc mấy loại áo lót treo giữa các ngón tay một cái, anh mới chậm rãi bổ sung: “Suýt nữa quên mất, đằng sau cái áo lót đen bị mất một cái cúc ẩn, mặc dù anh có thể giúp em sửa lại, nhưng anh vẫn khuyên nên mua mới đi.”

Giang Điềm: “…..”

Áo lót… Mất cúc ẩn…..

Giang Điềm bịt lỗ tai lại, mắt hạnh trừng trừng, phẫn nộ nhìn về phía Lục Minh Chu, cô vừa run tay chỉ Lục Minh Chu, vừa nghiến răng nghiến lợi nói hung ác: “Lục Minh Chu anh bị bệnh à! Mau bỏ xuống! Trời ạ! Sao anh lại muốn vá quần lót cho em! Áo lót cũng không cần! A a a a a!”

Lục Minh Chu rất không hiểu được phản ứng của Giang Điềm lúc này, anh hiếm có lúc nghiêm mặt, giải thích từng câu từng chữ một cách nghiêm túc, “Giang Điềm, anh chỉ đang thu thập hành lý giúp em, anh đã làm sai gì sao?”

Nói xong, anh thấy vẻ mặt đau khổ của Giang Điềm, Lục Minh Chu không khỏi chột dạ cúi đầu xuống, anh tủi thân nói: “Là anh lại làm gì sai chọc em tức giận ư? Vậy bây giờ anh xin lỗi.”

“Xin lỗi anh sai rồi, anh sai rồi thật xin lỗi.

Giang Điềm: “…..”

Giang Điềm uất nghẹn gần chết, cô nhìn chằm chằm Lục Minh Chu, khóe miệng Lục Minh Chu xệ xuống, khóe mắt cụp lại, cả người vừa tủi thân vừa đáng thương.

Có trời mới biết thật ra cô không hề tức giận, chỉ là cô có hơi muốn chết đi cho rồi…..

Giang Điềm kêu rên trong đáy lòng, cô chấp nhận số phận ngồi phịch xuống ghế sô pha, yếu ớt khoát tay về phía Lục Minh Chu, “Không tức giận, anh không cần để ý tới em, tiếp tục thu dọn đi…..”

Vẻ mặt Lục Minh Chu lại rạng rỡ như cũ, đi đi lại lại không biết mệt mỏi, thu dọn đồ đạc cho Giang Điềm, dáng vẻ suy sụp của Giang Điềm dần bình tĩnh trở lại, thậm chí đến lúc nhìn thấy Lục Minh Chu cầm mấy bọc băng vệ sinh từ trong phòng tắm ra nhét vào vali, khóe miệng Giang Điềm chỉ co giật một hồi lâu, không còn nhiều cảm xúc thăng trầm.

…..

Giang Điềm mơ mơ màng màng cả quá trình, chín giờ tối, cô không biết mình đã có mặt ở khu chung cư độc thân cao cấp của Lục Minh Chu bằng cách nào.

Cô nhìn chằm chằm đánh giá khu chung cư được trang hoàng khí thế, trang trí theo phong cách Châu Âu, tông màu lạnh, trừ những đồ
dùng cần thiết ra, không có bất cứ đồ trang trí thêm nào, phòng bếp mở, phía tây phòng khách là cửa sổ sát đất rất lớn, rèm cửa được buộc sang hai bên, nhìn từ độ cao hơn hai mươi tầng nhìn xuống, có thể bao quát dòng sông An Giang thẳng tắt, nơi những du thuyền trôi lững lờ.

Giang Điềm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trong lòng cô sinh ra vài phần kháng cự, Lục Minh Chu kéo cô về phía phòng ngủ, Giang Điềm lại đứng ỳ tại chỗ không chịu nhúc nhích.

Lục Minh Chu xoay người, anh cụp mắt nhìn về phía Giang Điềm, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Điềm vốn đang muốn nói từ chối, nhưng là nhìn thấy ánh mắt không giấu được vui mừng của Lục Minh Chu, cô nhất thời cứng họng không nói ra được, Lục Minh Chu lẳng lặng nhìn Giang Điềm, chờ một lúc lâu, anh cũng không nóng nảy, giống như nãy giờ Giang Điềm không nói gì, anh vẫn luôn có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Giang Điềm cuối cùng vẫn thỏa hiệp, không biết bắt đầu từ lúc nào, bất tri bất giác cô cảm thấy tình cảm Lục Minh Chu nhiều xa hơn chính cô, cô vì suy nghĩ này mà hoảng sợ, nhưng đợi đến lúc nhận ra thì đã tới tình trạng không thể cứu vãn nổi, Giang Điềm khẽ thở dài trong lòng, trong lòng xây dựng tư tưởng một phen, Giang Điềm đi theo trái tim, cô cười hỏi: “Em ngủ ở phòng nào vậy?”

Cô biết, lúc đầu Lục Minh Chu đã vì chuyện giấu giếm quan hệ mà không vui, anh có thể đồng ý với cô đã là ngoài ý muốn Giang Điềm, cô không thể yêu cầu nhiều hơn nữa với Lục Minh Chu, mới có thể mềm lòng mà đáp ứng ở sống cùng nhau.

Lục Minh Chu thấy Giang Điềm hỏi vậy, anh nắm tay Giang Điềm thật chặt, nhẹ nhàng kéo cô đi vào phòng ngủ, “Em ngủ ở phòng anh.”

Anh đẩy cửa trái phòng ngủ ra, mở đèn trong phòng, để Giang Điềm đi đến trước mặt anh, anh trầm giọng nói: “Nơi này là phòng ngủ chính, phòng to nhất, em ngủ ở đây đi.”

Giang Điềm nắm cánh tay Lục Minh Chu, cô véo véo mu bàn tay Lục Minh Chu, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh ngủ ở đâu?”

Đôi mắt Lục Minh Chu khẽ cong, đuôi mày hơi nhướng lên, “Anh cũng ngủ ở đây!”

Giang Điềm kinh ngạc, cô liếc mắt nhìn về phía Lục Minh Chu, có chút không tin được, nhất thời cảm giác xấu hổ buồn bực tức giận cái gì cũng có một chút.

Lục Minh Chu ranh mãnh nheo mắt lại, anh ra hiệu giường gối bên cạnh, “Giường này to như vậy, hai ta ngủ cũng không bị chen chúc.” Anh ho khan một tiếng, lại nói: “Thậm chí còn có đủ không gian cho chúng ta thoải mái vận động.”

“…..”

Lúc này Giang Điềm không chút khách khí véo một cái thật mạnh trên mu bàn tay Lục Minh Chu, miễn cưỡng trưng ra vài phần khí thế lườm Lục Minh Chu một cái, Lục Minh Chu thấy Giang Điềm lại xấu hổ đỏ mặt, anh thấy tốt lên liền ngưng lại, lập tức cười làm lành nói, “Anh đùa em thôi! Em ngủ một mình ở chỗ này, anh ngủ phòng đối diện.”

Sắc mặt Giang Điềm dịu lại, “Thế còn được.”

Lục Minh Chu liên thanh nói “Được rồi”, Giang Điềm mỉm cười ngọt ngào, Lục Minh Chu lại xấu tính nói, “Không sao, chúng ta ngủ gần nhau, nếu anh nhớ em mà không ngủ được, nửa đêm sẽ ôm gối chạy sang.”

Giang Điềm không nghĩ tới Lục Minh Chu lại nói một câu như vậy, cô nhón chân, theo thói quen véo má Minh Chu, cô xấu hổ lại bực, “Lục Minh Chu cả ngày anh toàn suy nghĩ cái gì vậy! Sao không đứng đắn chút nào cả!”

Má Lục Minh Chu bị Giang Điềm xoa nắn thành một cục, trái phải đều lưu lại dấu ngón tay đo đỏ, anh nói cường điệu: “Cả ngày anh đều nghĩ đến em mà, Ớt Nhỏ nhà ta sao lại không đứng đắn chứ?”

Xét về khoản khua môi múa mép Giang Điềm khẳng định không bằng Lục Minh Chu, cô lại thua dưới tay anh, đành không nặng không nhẹ dẫm một cái lên chân Lục Minh Chu, lúc nói chuyện rõ ràng thiếu đi vài phần tự tin, “Anh lắm miệng thế!”

Lục Minh Chu ghé đến bên môi Giang Điềm, hưng phấn hôn trái hôn phải, khóe mắt anh không giấu được ý cười, cảm thán, “Giang Điềm, em tốt thật.”

Giang Điềm sợ lại bị Lục Minh Chu liếm một mặt đầy nước bọt, cô vội vàng đẩy người trước mặt, “Được rồi, anh mau đem vali của em vào đây, em muốn thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ!”

Lục Minh Chu này đặc biệt nghe lời, “Tuân mệnh!” Nói xong, anh vui vẻ đến cùng tay cùng chân bước ra ngoài, mang theo làn gió.

Giang Điềm nhìn tư thế kỳ quặc của Lục Minh Chu, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào, giống như nằm trên bông mềm mại vậy, thời gian này thật tốt…..

…..

Rạng sáng ngày hôm sau, Giang Điềm mới sớm ra đã dậy, thời gian còn sớm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, cửa phòng bên cạnh vẫn đóng, Giang Điềm nghĩ Lục Minh Chu còn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, vừa đi đến huyền quan chuẩn bị thay giày ra cửa, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam: “Ớt Nhỏ, em không ăn sáng sao?”

Động tác tay Giang Điềm dừng lại, vội vàng xoay người, Lục Minh Chu một thân mặc bộ quần áo ở nhà màu xám đứng trước bàn ăn, trên tay cầm đĩa sứ trắng, trên đó có quả trứng tráng, lòng đỏ được rán vừa phải, hai cốc sữa nóng đã đặt sẵn trên bàn, miệng cốc vẫn còn bốc hơi nghi ngút, đĩa ở giữa đặt vài lát bánh mỳ.

Rõ ràng là hình ảnh rất bình thường, nhưng ánh ban mai hắt vào từ khung cửa sổ sát đất lớn tạo thành những ánh nắng vàng, Giang Điềm nhìn đến ngây ra, vận mệnh định sẵn cô nhìn thấy mũi tên tình yêu của thần Cupid…..

Thấy Giang Điềm đứng đờ ra, Lục Minh Chu vội vàng bỏ đĩa trong tay xuống, anh cười vẫy tay với Giang Điềm, “Lại đây ăn sáng trước, ăn xong anh bảo tài xế đưa em đi.” Anh khẽ nói: “Mấy ngày nay anh không tiện lái xe, chờ sau này tay anh khỏi, sẽ không cần phiền toái đến tài xế.”

Hốc mắt Giang Điềm tức khắc nóng lên, cô chưa từng nhận được sự chăm sóc như này, cô đi về phía Lục Minh Chu, làm như lơ đãng hỏi: “Anh dậy lúc nào thế?”

Lục Minh Chu thay Giang Điềm kéo ghế ra, nhìn cô ngồi xuống, thuận miệng nói: “Tối hôm qua không phải em bảo tám giờ phải tới Thành Niệm sao? Anh nằm cũng không ngủ được, không bằng dậy sớm một chút.”

Giang Điềm khẽ “Ừ” một tiếng, cắn miếng bánh mỳ.

Trên bàn cơm Lục Minh Chu nói rất ít, cái gì anh cũng thay Giang Điềm đẩy đến tầm tay, còn anh ngồi ở bên kia, cúi đầu lật xem một tờ báo tài chính kinh tế.

Giang Điềm thầm đánh giá anh, ngũ quan người đàn ông tuấn lãng, lúc không nói lời nào môi luôn mím chặt, làm người ta thấy vài phần xa cách, khó gần, lại cũng mang theo một chút lạnh nhạt, nhưng một người như thế lại như lơ đãng đối xử tốt với cô, luôn làm cô cảm thấy không mấy chân thật. Cô đang định thu tầm mắt lại, Lục Minh Chu lại đột nhiên ngước lên khỏi tờ báo nhìn về phía này, Giang Điềm bị bắt gặp, nhất thời không biết phóng mắt nhìn đi đâu, trong lúc cô đang xấu hổ thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Giang Điềm như trút được gánh nặng, chạm ánh mắt rõ ràng đang cười của Lục Minh Chu, cô nhanh chóng cúi đầu xem người gọi đến.

Là Trần Mộ Dương.

Giang Điềm vội vàng tiếp máy, Trần Mộ Dương đi thẳng vào vấn đề: “Buổi chiều có rảnh không? Đưa em đi gặp một người bạn.”

Giang Điềm đương nhiên hỏi: “Bạn nào?”

“An Tĩnh.” Giọng nói Trần Mộ Dương bên kia điện thoại nặng nề, “Em không nhớ sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện