Đừng Ép Anh Động Tâm

63: “anh Đủ Sức Nuôi”


trước sau


Ánh nắng ban mai dần lộ ra, ánh sáng sớm len lỏi vào qua khe hở tấm rèm, phòng ngủ tối tăm sáng lên một chút, Giang Điềm mơ mơ màng màng trở mình, đụng phải khuôn ngực cứng rắn, cô bị đau, thân mình khó nhịn hơi dịch chuyển lại dẫn tới một trận đau nhức tứ chi, Giang Điềm vẫn nhắm mắt, hai mày nhíu lại, nằm trong chăn, cô thử nâng chân lên, lại động đến chỗ bị thương, tức khắc kêu một tiếng “Đau”.
Giang Điềm vốn cứ rời giường là sẽ tức giận, nay lại thêm phần chua xót khó nhịn xưa không có, cô còn chưa mở mắt ra đã có cảm xúc không nhỏ đối với người nào đó, cô nén đau muốn quay người cách anh xa một chút, cánh tay người đàn ông bên hông lại rất tự nhiên co lại kéo cô vào trong ngực.
Hai người sát gần, Giang Điềm lập tức thoái thác, cô gắng mở mí mắt ra nhìn, lời mắng chửi vừa đến bên miệng, giữa chân mày lại rơi vào đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông, Lục Minh Chu nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày cau có của cô gái, đau lòng hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Cũng không biết Lục Minh Chu tỉnh từ lúc nào, lúc này đang cúi đầu, ánh mắt nặng nề mà lo lắng nhìn cô, Giang Điềm sao có thể không biết xấu hổ chủ động nói nơi nào không thoải mái, cô đành u oán nhìn về phía người khởi xướng, gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói: “Anh nói xem!”
Vừa mới mở mắt, Giang Điềm đã cáu kỉnh với anh, Lục Minh Chu lại chỉ thấy Giang Điềm đáng yêu, anh nhẹ nhàng lắc đầu nói thành khẩn: “Anh không nói…”
Giang Điềm liền càng dùng sức trừng anh, Lục Minh Chu bỗng chốc khẽ cười, anh trầm giọng nói: “Nhưng mà, anh có thể trực tiếp xem giúp em.” Nói xong, anh vờ muốn xốc chăn, đầu cúi thăm xuống dưới.
Lục Minh Chu hoàn toàn không có liêm sỉ, trong lòng Giang Điềm kêu gào một trận, đôi tay đặt trên khuôn ngực cứng rắn của Lục Minh Chu đẩy anh ra, cô tức giận than thở: “Anh thật sự phiền lắm phiền chết mất, đồ thối không biết xấu hổ!”
Nói chuyện trên giường, Giang Điềm cứ mắng anh, Lục Minh Chu lại chỉ cảm thấy ngọt ngào, tay phải anh ôm eo Giang Điềm, cảm xúc non mịn tơ lụa ở đầu ngón tay làm anh có chút suy tư, bàn tay không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve nửa vòng dọc theo eo sườn.
Lăn lộn cả đêm, Giang Điềm mẫn cảm không chịu được, ngón tay Lục Minh Chu không thành thật đặt trên eo cô, Giang Điềm có hơi bực, cô bắt lấy tay anh, giọng điệu hung dữ, “Đừng có sờ em!”
Tay trái Lục Minh Chu giúp Giang Điềm sửa sang lại tóc rơi lòa xòa trên trán, vén từng sợi ra sau vành tai, ánh mắt lướt quá, là những dấu hôn đậm nhạt trên cái cổ trắng ngần của cô gái, đáy mắt Lục Minh Chu không giấu được tình yêu, nhưng không nhịn được mà trêu cô, “Quá muộn rồi.” Anh cố ý dùng giọng điệu tiếc nuối nói: “Nơi nào anh cũng đã…”
Giang Điềm sợ Lục Minh Chu nói ra điều gì đó xấu hổ chết người, cô vội vàng duỗi tay che miệng anh lại, Lục Minh Chu liền thuận thế bắt được tay Giang Điềm gác bên khóe miệng khẽ hôn, Giang Điềm nằm sâu phía dưới, thế là anh ôm eo cô, kéo người cô lên trên một chút, mặt hai người dán vào nhau, anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Giang Điềm, khẽ nói: “Anh sai rồi.”
Lục Minh Chu đột nhiên xin lỗi, Giang Điềm không thể hiểu nổi nhìn anh, Lục Minh Chu liền thò lại gần hôn hôn khóe mắt cô một cách trìu mến, dùng giọng nói đặc biệt ái muội nói: “Tối hôm qua anh quá xấu xa rồi.”
Giang Điềm nghẹn lại, tuy rằng buồn bực xấu hổ, nhưng vẫn do dự có nên dẫn đường người nào đó tự mình thức tỉnh một chút hay không, vì thế cô liền cúi đầu nhẹ giọng chất vấn: “Sai chỗ nào?”

Lục Minh Chu mím môi, anh nhìn Giang Điềm thẹn thùng trốn tránh ánh mắt, liền muốn chơi xấu, “Em thật sự muốn anh nói ư?”
Giang Điềm không khỏi gật đầu, ngày hôm qua cô bị Lục Minh Chu bắt nạt rất tàn nhẫn, đến giờ di chuyển đùi một chút vẫn còn thấy đau, nếu Lục Minh Chu có thể biết sai thật, nói thế nào cũng là chuyện tốt.
Lục Minh Chu nhận được câu trả lời của Giang Điềm, liền tiến đến bên tai Giang Điềm, trước tiên thở ra, sau đó nén cười, không có ý tốt nói: “Ừm… Cũng chỉ là… Quá lâu quá sâu quá nhanh đi.”
“…”
“Em đừng giận anh được không, anh xin lỗi.”
“…”
“Dù sao anh cũng sai rồi, lần sau còn dám.”
“…”
Giang Điềm không nghĩ tới tình trạng vô sỉ của Lục Minh Chu đã tới mức này, cô bị anh nói mấy câu không khỏi nhớ tới triền miên đêm qua, vốn dĩ cô đã xấu hổ, lúc này cả người đỏ mặt tía tai không biết nhìn chỗ nào, “Anh… Anh…”
Cô không biết nói gì, đành đẩy Lục Minh Chu muốn thoát khỏi ngực anh.
Lục Minh Chu vốn định trêu đùa Giang Điềm, thấy gò má Giang Điềm đỏ bừng với tốc độ kinh người, vừa thẹn vừa bực nhìn anh, Lục Minh Chu cười mà bả vai run rẩy, trái tim chìm trong ngọt ngào.
Lục Minh Chu cười đến là đáng ăn đòn, Giang Điềm thật sự tức giận, không muốn để ý đến anh phút giây nào, cô bọc chăn chui ra khỏi lòng anh.

Lục Minh Chu làm sao để Giang Điềm rời khỏi dễ dàng như vậy, anh xoay người một cái trực tiếp áp Giang Điềm dưới thân, khuỷu tay chống trên gối đầu, hai tay nghịch tóc Giang Điềm, nói nhỏ: “Giận rồi à?”

Có kinh nghiêm tối hôm qua, Giang Điềm sợ nhất tư thế này của Lục Minh Chu, hai người lại đều nằm trên giường.

Tối hôm qua đến mình làm thế nào trở lại phòng ngủ cô cũng không biết, trên người cô không bị nhớp nháp dính dính khó chịu, chắc chắn là Lục Minh Chu đã tắm cho cô.

Lục Minh Chu người này ghét thật là ghét, nhưng tắm rất sạch, trên người cô trơn bóng, Lục Minh Chu lưu manh này không mặc gì cho cô cả, tuy rằng nửa người trên của chính anh cũng trần truồng, Giang Điềm liếc nhìn xuống dưới, nửa người dưới cũng trần trụi, nhưng ít ra còn mặc đồ lót…
Giang Điềm lập tức hoảng sợ, cô không chịu nổi bị Lục Minh Chu giày vò, đáy lòng thực sự sợ hãi, cô căng thẳng túm lấy góc chăn, nghĩ đến đủ loại uất ức tối qua, bỗng nhiên hốc mắt Giang Điềm cay cay, lời nói ra không khỏi mang theo tiếng nức nở, “Anh tránh ra.”
Tình cảnh trước mắt, người cô trần truồng không có cảm giác an toàn, Lục Minh Chu lại đè nặng cô, từ trên cao nhìn cô, Giang Điềm rất sợ Lục Minh Chu lại xằng bậy.

Người này ngoài miệng thì nói thương cô, đến trong chuyện nào đó lại không có chút phong độ nào, chỉ biết bắt nạt cô, vẫn là loại bắt nạt đến chết này.

Thế là Lục Minh Chu

còn chưa kịp nói lời nào, cô đã chớp chớp mi, liền ấm ức ướt đuôi mi, “Lục Minh Chu anh cách em xa một chút…” Cô đẩy anh, “Anh tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh.”
Lục Minh Chu nhìn Giang Điềm không biết phải làm sao, đôi mắt cô chứa đầy nước, anh tức khắc đau lòng, không nhịn được tiến lại gần hôn hôn giữa mày Giang Điềm, hoàn toàn không còn đùa giỡn lúc trước, anh trầm giọng: “Trách anh, Ớt Nhỏ.” Anh hạ giọng nói: “Đừng nóng giận.”
Anh thật sự sợ Giang Điềm tức giận, tối qua đúng là anh hơi quá phận, nhưng chính là không khống chế nổi, anh đã hoàn toàn nghiện Giang Điềm, trong lòng anh chỉ có cô, anh không chấp nhận Giang Điềm lung lay không ngừng, càng không cho phép cô sợ hãi lùi bước, cũng sợ nhân tố nguy hiểm dưới tảng băng đó, vì thế anh dùng thủ đoạn.


Vì tình yêu… Anh buộc Giang Điềm phải chủ động mở miệng cầu xin anh, thậm chí còn hết lần này đến lần khác điên cuồng dây dưa khoảng cách âm bên trong đổi lấy sự an tâm.
Giang Điềm tình nguyện, nhưng Lục Minh Chu lại cảm thấy bản thân thật ti tiện.

Lục Minh Chu chưa từng nghĩ tới thế mà sẽ có một ngày như vậy, tất cả lòng kiêu hãnh của anh đều trở nên tầm thường, thế mà lại dùng cách ngây thơ này để trói chặt trái tim của một cô gái.
Giang Điềm không biết Lục Minh Chu đang nghĩ gì, nhưng cô nhận ra được Lục Minh Chu bỗng nhiên nặng nề, đáy mắt đen nháy cất giấu sâu không lường được, Giang Điềm thấy cảm xúc Lục Minh Chu biến hóa không thể hiểu nổi, nhưng cuối cùng vẫn sợ Lục Minh Chu hiểu nhầm, cô xụt xịt mũi, “Em không giận, thật sự không giận.”
Cô nói xong, Lục Minh Chu vẫn nhìn cô không nói lời nào, đường quai hàm căng chặt, khóe môi mím một đường thẳng tắp cứng ngắc, lòng Giang Điềm bỗng nhiên ập đến một tầng chua xót, cho dù đã tiếp xúc thân mật nhất với Lục Minh Chu, cô vẫn không hiểu được anh.

Trước kia cô cảm thấy Trần Mộ Dương và Lục Minh Chu có chút giống nhau, thường xuyên cho cô cảm giác chợt gần chợt xa, giống như hiện tại, Lục Minh Chu đang ở trong tầm tay cô, nhưng Giang Điềm lại cảm giác anh cách mình thật xa.
Nhưng cố tình cô lại có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu sâu đậm của Lục Minh Chu đối với mình, thậm chí động lòng hết lần này đến lần khác, Giang Điềm không biết Lục Minh Chu lại nghĩ cái gì, cô chỉ có thể chắc chắn lòng mình.

Giang Điềm khẽ thở dài một cái, cô giơ tay vòng qua cổ Lục Minh Chu, chủ động tới gần hôn môi Lục Minh Chu, “Em thật không giận gì cả, cũng không phải không muốn.” Cánh tay cô nắm chặt, cánh môi cô dán bên trái khóe môi Lục Minh Chu, khẽ nói: “Chỉ là… Chỉ là không thoải mái lắm, anh thông cảm một chút.”
Suy nghĩ của Lục Minh Chu hơi xa, đến lúc tâm trí quay trở về, liền thấy Giang Điềm ôm anh, chủ động hôn anh không ngừng, trái tim xao động của Lục Minh Chu lại được xoa dịu, anh bế Giang Điềm lên, chợt cố gắng cẩn thận xoay người nằm thẳng trên giường, để Giang Điềm nằm trên người mình, anh ôm lưng Giang Điềm, yên lặng ôm, Giang Điềm liền ngoan ngoãn dán đầu trên ngực Lục Minh Chu, trong khoảnh khắc đó không ai nói một lời.
Một hồi lâu sau, Lục Minh Chu mở đầu phá vỡ sự im lặng, “Ớt Nhỏ, chút nữa em cần uống thuốc.”
Giang Điềm nhất thời không hiểu, cánh tay cô chống trên ngực Lục Minh Chu, cằm gác trên cánh tay, cô nghi hoặc hỏi: “Thuốc gì?”
Tay trái Lục Minh Chu vẫn ôm Giang Điềm, tay phải lại không khỏi hướng lên trên sờ sờ tóc Giang Điềm, giải thích: “Thuốc tránh thai, tối hôm qua không kịp, anh chưa chuẩn bị, không đeo bao.”

Giang Điềm hoàn toàn không suy nghĩ cẩn thận như Lục Minh Chu, Lục Minh Chu nhắc như vậy, Giang Điềm mới nghĩ đến mấu chốt, cô vội vàng gật đầu, nói không ngừng: “Tí nữa em sẽ ra tiệm mua thuốc.”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm đồng ý sảng khoái như vậy, lại cảm thấy chỗ nào đó kỳ lạ, tính cách khó chiều liền như nai con chạy toán loạn, tay trái anh nhẹ vỗ mông Giang Điềm, vô lý nói: “Không cần uống, nếu có liền sinh ra, anh đủ sức nuôi.”
Giang Điềm cảm thấy Lục Minh Chu hoàn toàn không thể nói lỹ lẽ, cô duỗi tay nhéo mũi Lục Minh Chu, tức giận nói: “Em còn chưa đến hai mốt.” Cô lại nâng cằm Lục Minh Chu lên, “Cũng chưa tốt nghiệp đại học! Anh nói vớ vẩn gì vậy.”
Lục Minh Chu chính là không nói lý lẽ, “Anh mặc kệ, cứ sinh ra.”
Giang Điềm trợn trắng mắt, “Thần kinh!”
“Anh muốn có con.”
“Lục Minh Chu anh có bệnh à!”
“…”
Lục Minh Chu cũng biết mình gây rối vô cớ, nhưng chính là bởi vì lý trí Giang Điềm cảm thấy không vui không thoải mái, thế là anh thay đổi chiến lược, đầu tiên là hừ mũi một tiếng, rồi sau đó nói rất nghiêm túc: “Giang Điềm, hôm nay anh nói ra lời này, em nghe rõ cho anh.”
Giang Điềm căn bản không biết Lục Minh Chu đang ồn ào cái gì, cô trưng vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Ai ngờ Lục Minh Chu thế mà lại ấm ức giơ hai tay túm lấy cái chăn, người như rưng rưng chực khóc, diễn suất tám phần giống một chàng thiếu niên lầm đường lạc lối, “Anh mặc kệ! Em ngủ anh rồi, từ đêm nay về sau anh chính là người của em!”
“…”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm phản ứng thản nhiên, liền bắt đầu ra vẻ răng hơi cắn cánh môi dưới, giọng nói nghe uất ức cực kỳ: “Em hư lắm! Xấu lắm! Còn nói chia tay nữa anh liều mạng với em!”
Giang Điềm hoàn toàn bỏ qua trọng điểm, “Ông trời của em ơi, anh đừng cắn môi nữa, thật ghê tởm.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện