Lục Minh Chu bị Giang Ninh Minh đập túi vào người.
Giang Ninh Minh tan làm tiện đường đi chợ một chuyến, trên tay đều là ít nguyên liệu nấu ăn, chỉ trong nháy mắt, áo sơ mi Lục Minh Chu thấm vệt nước, tóc lộn xộn, nhưng cũng không dám nói câu nào, cũng không giơ tay lên chắn.
Giang Điềm không nghĩ tới sẽ trùng hợp tới vậy, cô trước tiên giật mình, đến lúc nhận ra đã thấy Lục Minh Chu bị đánh rất chật vật, cô vội vàng chạy lại chắn trước mặt Lục Minh Chu, lo lắng nói: “Lão Giang, sao vừa đến đã đánh người như vậy!”
Hai người đều sợ làm Giang Điềm bị thương, một người kéo người ra sau, người còn lại lập tức thu tay.
Giang Ninh Minh rất kích động, ông không thể nghĩ tới sẽ nhìn thấy Giang Điềm anh anh em em cùng một người đàn ông trước cửa khu nhà, anh không phản đối việc Giang Điềm yêu đương, nhưng người kia là ai chứ, còn không phải là cái người hàng xóm chuyển phát nhanh không mặt mũi kia sao?
Trông thì tuấn tú lịch sự, nhưng vừa nhìn đã thấy không tốt đẹp gì.
Giang Ninh Minh thấy Giang Điềm còn chắn trước người Lục Minh Chu, ông liền nổi giận, giọng điệu bất mãn: “Cậu ta là ai?”
Giang Điềm thấy Giang Ninh Minh thật sự rất tức giận, phải biết rằng Giang Ninh Minh có tiếng là tính tình tốt, từ nhỏ đến lớn rất ít khi nặng lời với cô, cô liền gian dối giải thích: “Lão Giang bố hiểu nhầm rồi, chúng con…” Tay phải Giang Điềm chỉ chỉ Lục Minh Chu, “Chúng con chỉ là bạn bè, không phải như bố nghĩ đâu.”
Cô nói xong liền quay về phía Lục Minh Chu ra hiệu để anh phối hợp, ai ngờ Lục Minh Chu lại trực tiếp nắm lấy cổ tay phải Giang Điềm, tiến lên một bước, đứng bên cạnh cô, trông anh rất chật vật, lời nói ra lại nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Chú, cháu đang hẹn hò cùng Giang Điềm.”
Giang Điềm lúng túng muốn thoát tay ra, Lục Minh Chu lại kiên trì nắm tay Giang Điềm, anh liếc mắt nhìn Giang Điềm cười nhẹ, sau đó lại nhìn về phía Giang Ninh Minh, chân thành nhấn mạnh: “Đang yêu đương rất nghiêm túc.”
Lời nói hai người rất trái ngược, trán Giang Ninh Minh giật thình thịch, ông căn bản lười nhìn Lục Minh Chu, hỏi Giang Điềm: “Tiểu Điềm, rốt cuộc là như nào!”
Vốn Giang Điềm là muốn bao biện, Lục Minh Chu lại nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp vây lấy cô, lời Giang Điềm muốn nói bỗng nhiên liền không nói nên lời, cô nhìn Lục Minh Chu, đúng lúc Lục Minh Chu cũng nhìn cô.
Giang Điềm thấy anh nhìn mình, cũng không biết như nào, cô gật đầu thật mạnh với Giang Ninh Minh, giới thiệu: “Lão Giang, đây là bạn trai con, Lục Minh Chu.”
Giang Ninh Minh thực sự bị chọc tức rồi, không nói nên lời trách móc, ông dùng ánh mắt cùng vẻ mặt biểu đạt sự bất mãn của chính mình.
Giang Ninh Minh luôn luôn yên tâm về con gái của mình, nhưng việc tìm đàn ông cũng không quá tin tưởng.
Ông không mấy thuyết phục nhìn Giang Điềm, “Lại đây cho bố.” Ông lại trừng mắt nhìn Lục Minh Chu, thấy anh đang nắm tay con gái nhà mình, càng thêm tức giận, “Thằng nhóc thối buông tay cho tôi!”
Thái độ Lục Minh Chu vẫn rất kiên định, “Chú, Ớt Nhỏ là bạn gái cháu…”
Anh còn chưa nói hết câu, Giang Ninh Minh đã không chút khách khí ngắt lời, “Ai là chú của cậu? Nhà chúng tôi không có thói nhận bừa họ hàng!”
Lục Minh Chu: “…”
Giang Ninh Minh nhớ tới gì đó, lại cau mình giận dữ hỏi: “Ớt Nhỏ?” Ông lại nhìn Giang Điềm, “Là ai? Con?”
Giang Điềm cười ngượng ngùng với Giang Ninh Minh.
Giang Ninh Minh tức phát cười, ngón trỏ ông run rẩy trỏ về phía Lục Minh Chu, “Cậu…” Giang Ninh Minh không tìm được từ thích hợp để chửi người, bí một lúc lâu, nói: “Cậu… Cậu đồ hoa hồ điệp!”
Lục Minh Chu: “…”
Thấy sắc mặt Giang Ninh Minh càng ngày càng tệ đi, Giang Điềm đành vội vàng đẩy tay Lục Minh Chu ra, chạy tới bên người Giang Ninh Minh, ôm cánh tay ông, cô bất đắc dĩ nói: “Bố à, bố mới gặp anh ấy có một lần, tại sao lại có thành kiến với người ta lớn như vậy?”
Cô nói xong, Giang Ninh Minh còn chưa kịp lên tiếng, Lục Minh Chu đã cực kỳ đồng tình gật đầu, “Ớt Nhỏ…” Anh gọi theo bản năng, chợt sờ sờ sống mũi, vội sửa miệng: “Ặc… Tiểu Điềm nói đúng.”
Giang Ninh Minh thấy Giang Điềm ôm ông, sắc mặt tốt hơn chút, ông ném cho Lục Minh Chu một ánh mắt chế giễu, sau đó mới thâm sâu giảng giải: “Bố không phản đối việc con có bạn trai, nhưng con phải tìm một người đáng tin cậy chút, con nhìn cậu ta xem…” Giang Ninh Minh lắc đầu thở dài: “Hiện tại con gái toàn thích loại đẹp trai, đẹp thì có ích gì? Vừa nhìn đã thấy không đáng tin!”
Giang Điềm cười lấy lòng, nịnh nọt: “Đâu phải đâu, bố con vừa đẹp trai lại đáng tin.”
Giang Ninh Minh được Giang Điềm khen dường như rất vui vẻ, nhưng lại lập tức tỉnh ngộ, bất mãn nói: “Thế mà con lại lấy bố ra so với thằng nhóc thối này ư?”
Lục Minh Chu: “…”
Giang Điềm hiển nhiên nghẹn họng, Giang Ninh Minh thật sự có quá nhiều thành kiến với Lục Minh Chu, nhưng hình như mùi dấm cũng rất nồng, Giang Điềm nhìn Lục Minh Chu, vẻ mặt anh không tốt lắm, tuy rằng anh cười lễ phép, nhưng nhìn đã thấy giả tạo cùng miễn cưỡng, thấy Giang Điềm nhìn qua, anh chớp chớp mắt thoạt nhìn rất tủi thân.
Hai người đàn ông người nọ còn kỳ cục hơn người kia, Giang Điềm chỉ thấy đau đầu, nhất thời không biết nói gì khác.
Giang Ninh Minh đã hai tuần không gặp Giang Điềm, lúc này nhìn kỹ Giang Điềm, trong giọng nói không khỏi nhiều thêm vài phần lo lắng, “Sao lại gầy như này?”
Ông so sánh cổ tay Giang Điềm, lại thấy hai bọng tím xanh dưới hai mắt cô, không khỏi nhíu mày: “Quầng thâm mắt nặng như vậy, tối không nghỉ ngơi tốt sao?”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm cứng họng, đành xấu hổ cười cười, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, luyện tập ở Thành Niệm lại mệt, gần như hàng ngày cô đặt đầu xuống gối là ngủ luôn, chỉ có ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt thôi…
Giang Ninh Minh cũng hiểu con gái mình, liền quan tâm hỏi tiếp: “Ngày hôm qua mấy giờ mới ngủ? Thức đêm à? Mất ngủ?”
Giang Ninh Minh hỏi liên tiếp mấy vấn đề, vốn trong lòng Giang Điềm đang có quỷ, nhất thời không biết trả lời như nào, liếc mắt, Lục Minh Chu cũng cực kỳ mất tự nhiên che nắm đấm tay phải bên miệng ho khan hai tiếng, “Khụ… Khụ…”
Giang Ninh Minh thấy Giang Điềm không nói lời nào, lại bị Lục Minh Chu thu hút sự chú ý, ông lạnh lùng cười chế nhạo Lục Minh Chu: “Sức khỏe người trẻ tuổi yếu ớt thật.”
Giang Điềm: “…”
Giang Ninh Minh nói như vậy, Lục Minh Chu dùng ngón tay gãi gãi mũi, giống như không nghe thấy sự chế giễu trong lời nói của Giang Ninh Minh, anh lễ phép cười nói: “Cảm cúm, cảm ơn chú đã quan tâm.”
Giang Ninh Minh: “…”
Giang Ninh Minh cạn lời, Giang Điềm còn chưa trả lời câu hỏi của ông, ông lại thúc giục nói: “Hỏi con đấy!”
Giang Điềm đành phải căng da đầu bịa chuyện: “Mười giờ ngủ.”
Lục Minh Chu rất săn sóc phụ họa theo: “Đúng vậy, mười giờ.”
Lục Minh Chu tiếp lời, Giang Ninh Minh lập tức cảnh giác, “Làm sao cậu biết được?”
Lục Minh Chu mặt không đủ tim không đập, nghiêm túc trả lời: “Tiểu Điềm nhắn tin cho cháu hôm qua.”
Giang Điềm thật sự bội phục khả năng giả vờ đứng đắn của Lục Minh Chu, Giang Ninh Minh lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, giọng nói nặng nề buồn bực trách Giang Điềm, “Đã bao lâu con không nói chuyện phiếm với bố ròi?” Ông rất đau khổ nói: “Bố nhắn tin cho con, con còn chưa trả lời.”
Lục Minh Chu một lòng nghĩ cách lấy lòng Giang Ninh Minh, liền làm ra vẻ theo đó dạy dỗ Giang Điềm: “Là do em không đúng rồi, lúc em nhắn tin cho anh tốt xấu gì cũng tiện nhắn lại cho chú được mà.”
Giang Ninh Minh: “…”
Mắt thường cũng có thể thấy được khóe miệng Giang Ninh Minh hơi giật giật, ánh mắt nhìn Lục Minh Chu càng thêm u oán.
Lục Minh Chu