Đừng Ép Anh Động Tâm

82: Khoảng Cách Âm


trước sau


Ngày tháng trôi qua thật mau, chớp mắt cái đã là năm mới, trận đấu chung kết của 《Singer》 chỉ còn cách ba ngày, trận đấu đầu tiên chia làm hai giai đoạn, mỗi giai đoạn loại đi năm thí sinh, lúc phát sóng cũng sẽ chia làm hai tập, chế độ thi đấu cực kỳ khắc nghiệt, Giang Điềm rơi vào trạng thái căng thẳng chuẩn bị thi đấu, bởi vì áp lực lớn, cô lo lắng đến mất ngủ.
Giang Điềm bận rộn đến trắng đen đảo lộn, cũng liền hiểu được tại sao Lục Minh Chu đổi phòng cho cô, ở tầng trước kia hầu hết đều là các thí sinh tranh tài, ra vào không tránh khỏi gặp mặt nhau, tâm trạng của đối phương sẽ ít nhiều tạo ảnh hưởng lẫn nhau, hơn nữa trong bầu không khí căng thẳng này, hoàn cảnh nghỉ ngơi tốt cũng rất quan trọng.
Giang Điềm kết thúc luyện tập sớm một chút, đến lúc thu dọn xong xuôi cũng đã gần hai giờ, cô mệt lắm rồi mà lại không ngủ được, biết rõ không nên nhưng vẫn gọi video cho Lục Minh Chu.
Lần gặp nhau trước của hai người đã cách được nửa tháng, mọi công việc của Lục Minh Chu đều ở An Thành, không có cách nào ở lại cùng cô, cũng không có thời gian để thường xuyên chạy tới Đế Đô, chỉ khác trước kia là hai người liên lạc điện thoại hàng ngày, trước đó cũng đã chúc nhau ngủ ngon, chỉ là Giang Điềm không ngủ được, trằn trọc mãi lại nhớ Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu hiển nhiên đã ngủ rồi, tiếng chuông vang lên một hồi lâu, video mới chậm chạp được kết nối.

Trong màn hình, Lục Minh Chu ngồi dậy dựa vào đêm, vươn tay mở đèn ngủ đầu giường, anh còn ngái ngủ, cười về phía màn hình, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?” (EbookTruyen.Net)
Giang Điềm nằm nghiêng, kẹp di động ở khe giữa hai chiếc gối, cô ít chút áy náy, “Em đánh thức anh rồi?”
Lục Minh Chu lắc đầu, anh săn sóc trấn an, “Anh cũng vừa ngủ, em thì sao, sao muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được…” Giang Đềm võ vỗ khuôn mặt, lại thở dài: “Mấy ngày nay đều không ngủ được.”
Lục Minh Chu thấy sắc mặt Giang Điềm qua màn hình đúng là không tốt lắm, anh lo lắng hỏi: “Áp lực quá lớn đúng không?”
Giang Điềm không gạt Lục Minh Chu, cô thắng thắn: “Em sợ thua.”
Lục Minh Chu nhìn Giang Điềm đầy quan tâm, anh không biết an ủi người khác, nhưng vẫn thử xoa dịu cảm xúc của Giang Điềm, “Tranh tài ắt có thắng thua, không thể nói thắng thua không quan trọng, mọi người đều muốn thắng, nhưng em đừng đè nặng áp lực quá, trạng thái cảm xúc rất quan trọng.

Thắng tất nhiên là tốt, nhưng thua cũng không sao.” Anh đưa điện thoại sát gần, đôi mắt cong cong, cười nói: “Hơn nữa, em còn có anh mà, em cứ dũng cảm mà làm, dù tốt hay xấu, em cũng không đơn độc…”
Trong lời nói của Lục Minh Chu ẩn chưa ngọt ngào, Giang Điềm lại uể oải cụp mắt, cú chút xúc động hiếm có lẩm bẩm: “Anh ở cách em hơn nghìn cây số, em không đơn độc chỗ nào chứ?”
“Chẳng lẽ anh không ở trong lòng em sao?” Lục Minh Chu ra vẻ bất mãn hỏi.
Anh muốn chọc Giang Điềm vui vẻ, lại cố ý mờ ám nói thêm: “Chúng ta hẳn là nên mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng là khoảng cách âm nha.”
“…”
Giang Điềm cạn lời lườm anh, “Càng ngày càng lưu manh!”
“Cảm ơn đã khen.”
Lục Minh Chu còn rất khiêm tốn, chợt lại hỏi: “Thế nên, em gái là nhớ anh trai hay là nhớ em trai?”

Giang Điềm không hiểu, “Anh còn có em trai sao?”
Lục Minh Chu nghiêm túc hiếm thấy: “Em trai nhỏ.”
Giang Điềm nghẹn gần chết: “…” Hơn nửa đêm rồi còn ai giở trò lưu manh ở đây nữa!
Mặc dù Giang Điềm tỏ vẻ không thích Lục Minh Chu, nhưng cũng biết anh muốn làm cô vui vẻ.

Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng Lục Minh Chu chỉ nói vớ vẩn, đầu óc căng thẳng của cô lại thả lỏng từng chút một, cô lẳng lặng nhìn màn hình chăm chú, lẩm bẩm: “Anh kể chuyện xưa cho em nghe đi, em muốn nghe anh nói.”
Lục Minh Chu phía bên kia màn hình rõ ràng ngẩn ra, tuy anh đã từng này tuổi, trải nghiệm cuộc sống cũng rất phong phú, nhưng thật sự chưa từng kể chuyện trước giờ đi ngủ cho người khác, càng không có ai muốn được kể, Giang Điềm thấy Lục Minh Chu hơi ngớ người, cô liền thông cảm nói, “Kể tiếng anh cũng được, em dốt tiếng anh, anh kể như nào cũng được dù sao em nghe cũng không hiểu.”
Lục Minh Chu khẽ bật cười.
Giang Điềm dán mặt vào gối, ngoan ngoãn nhìn anh.

Lục Minh Chu mềm lòng, anh vắt óc nghĩ truyện cổ tích, phiên dịch sang tiếng anh rồi kể cho Giang Điềm nghe.
Giang Điềm ban đầu còn có chút muốn học, nghe thấy một từ không hiểu còn ngẫu nhiên ngắt lời, xong tới đoạn sau, cô hoàn toàn từ bỏ, có lẽ giọng nói Lục Minh Chu quá dịu dàng, lo âu dưới đáy lòng cô bị thổi tan từng chút, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Lục Minh Chu cụp mắt nhìn màn hình, cổ họng khẽ nhúc nhích, tầm mắt có chút không dời nổi.

Giang Điềm hơi hơi nhắm mắt, lông mi dài mà cong mềm mại che lại cảm xúc nơi đáy mắt, cánh môi mím hờ.

Trong buổi đêm yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Lục Minh Chu nhẹ nhàng thở phào, xác định Giang Điềm đã ngủ rồi, anh cũng không dám nhìn thêm một giây một phút nào nữa, vội vàng cúp điện thoại, cô gái trên màn hình biến mất, Lục Minh Chu lại không buồn ngủ chút nào.
Anh bất đắc dĩ cười, xốc chăn đứng dậy.
Một tuần gần đây anh cũng bận rộn làm việc liên tục, hôm nay hiếm khi được nghỉ sớm.

Năm ngoái, dự án lớn nhất của Bác Ân là công trình thôn Quan Bắc, nền móng đã được khởi công năm trước, hậu kỳ sẽ phải chi trước một khoản tiền.


Trong lúc anh bị bệnh, Lục Viễn Hoài cũng không tạo áp lực lên ngân hàng nữa, nguồn tiền của Bác Ân đã có thể xoay vòng.
Ngay từ đầu anh đã có hứng thú với dự án khu nông thôn trong thành phố Thành Nam, nếu không trước kia anh cũng sẽ không sống trọ ở Thành Nam.

Dự án Thành Nam đã kéo dài nhiều năm như vậy, vấn đề lớn nhất chính là không phá dỡ được, hay chi phí phá dỡ quá cao, sẽ thu hẹp số tiền cho giai đoạn sau, nhưng nếu có thể kiểm soát được, Thành Nam tuyệt đối sẽ là dự án có lợi nhuận ổn định, cùng với chính sách hỗ trợ của chính phủ mấy năm nay, nếu Bác Ân có thể tận dụng dự án Thành Nam này, nó sẽ là phần rất quan trọng đối với sự phát triển của Bác Ân.

Từ sau khi xuất viện, mọi tinh lực của Lục Minh Chu gần như dồn hết vào đó.
Nhưng Lục Viễn Hoài thật sự là cáo già mấy thập niên, tuy rằng nói cha ruột như vậy không hay lắm, nhưng Lục Minh Chu thật sự đã nói giảm nói tránh đi rồi.

Cáo già đã biết sự tồn tại của Giang Điềm, Giang Điềm lại là nghệ sĩ dưới trướng Thành Niệm, mỗi ngày, Lục Viễn Hoài trừ khoe khoang vài câu, còn đưa dự án kế hoạch của Thành Niệm đến văn phòng anh như là lẽ đương nhiên.

Anh chỉ có chút sức lực này, nào có năng lực ba đầu sáu tay.
Bàn tính cáo già gảy thành tinh, cả ngày tận tình khuyên bảo bên tai anh: “Cẩu Tử à —— sinh một đứa con trai con liền được tự do.”
Lục Minh Chu: “…”
Thế mà đã đem bàn tính gảy tới tay con anh rồi.

Lục Minh Chu hận đến nghiến răng.

Thế là, hằng ngày, anh không chỉ phải dỗ dành vợ yêu vui vẻ, mà còn phải khuyên cáo già trong nhà đừng suốt ngày đánh chủ ý lên người anh.
Đừng nói cháu trai, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến cơ hội gặp vợ anh cũng không có, làm sao sinh được!
Lần trước khi anh rời Đế Đô thật cũng cũng đã cẩn thận nhắc đến chuyện kết hôn này với Giang Điềm, xong cô nhóc chết tiệt kia đáp lại anh

như nào?
Giang Điềm: “Em còn nhỏ, em phải hỏi bố em đã.”

Lục Minh Chu: “…”
Thái độ của Giang Ninh Minh đối với anh, cô nhóc chết tiệt kia không phải không biết, là hận không thể bóp chết anh.

Trước kia lưu lại ấn tượng đầu tiên không tốt lắm, Lục Minh Chu thế nào cũng không thể ngờ tới chính mình sẽ trần truồng nửa người trên õng ẹo tạo dáng trước mặt bố vợ tương lai…
Bóng đêm càng ngày càng sâu, nhưng Lục Minh Chu càng ngày càng tỉnh táo, bất tri bất giác đã chạy tới phòng sách, anh buông bỏ tâm sự nặng nề vừa rồi, lại tiếp tục xử lý công việc còn lại trước khi đi ngủ.

Ước chừng đống công việc một chút, ít nhất cũng cần năm ngày mới có thể miễn cưỡng dành bớt ra một ngày, anh lại cười khổ.

Anh là người vì sự nghiệp, là người nghiện công việc trong miệng Kỷ Thịnh.

Cũng đã qua tuổi bị tình yêu chi phối, nhưng Giang Điềm hết lần này tới lần khác thay đổi các quy tắc của anh.

Nói thật, bị một người thay đổi thói quen, thay đổi thái độ, là một việc cực kỳ đáng sợ, nhưng cố tình trong lòng Lục Minh Chu hiểu rõ hơn ai khác, anh là cam tâm tình nguyện.

***
Mười hai giờ đúng.
Vương Ngải đẩy cửa phòng luyện tập, nhạc đệm vừa lúc kết thúc, cô ấy lễ phép chào mấy giáo viên ban nhạc cùng giáo viên biên khúc, nói: “Nhà ăn dưới tầng đã được đặt chỗ, các thầy cô xuống ăn trưa trước ạ.”
Sau một thời gian ở chung, mấy người đều đã thân quen, cũng không khách khí với nhau, thu dọn mọi người xong liền đi ra, không lâu sau, phòng luyện tập to như vậy chỉ còn lại mình Giang Điềm.

Vương Ngải đi vào trong, vừa thay Giang Điềm thu dọn đồ đạc vừa nói nhỏ: “Đi ăn trước đi, ăn xong rồi tập tiếp.”
Giang Điềm lại ngồi không động đậy, thậm chí còn bực bội túm tóc, nhỏ giọng: “Chọn sai bài hát.”
Vương Ngải thấy khuôn mặt nhăn nhó của Giang Điềm, không khỏi lo lắng, “Không phải khá tốt sao? Các thầy cô cũng không nói gì cả.”
Giang Điềm lại lắc đầu, “Em không đạt tới, cảm giác không ổn.” Ngón tay cô chỉ vào một phần bản nhạc, “Vốn ba đoạn nốt cao là điểm nhấn, nhưng không phải là âm vực em giỏi.”
Vương Ngải không hiểu chuyên nghiệp quá, thấy Giang Điềm nói vậy, cô ấy khó hiểu hỏi: “Không phải mọi người cùng nhau thảo luận chọn bài hát sao? Nếu không hợp, tại sao lúc trước còn muốn chọn?”
Giang Điềm đóng bản nhạc lại, cô thở dài nói: “Không phải không hát được, nếu hát tốt tuyệt đối có thể tăng hạng, nhưng nếu không phát huy tốt, sẽ giảm hạng rõ rệt.”
Vương Ngải đưa Giang Điềm cốc nước, “Hiện tại đổi bài hát cũng không còn kịp chuẩn bị nữa, tối nay đã phải ghi hình rồi.”

Giang Điềm không vươn tay nhận lấy, mà hung hăng chà mặt, “Cho nên em không đạt được, hai bài hát loại mười người, có một phần năm khả năng.”
Vương Ngải đau lòng cho Giang Điềm bị nhiều áp lực, cô ấy đẩy Giang Điềm về phía cửa, an ủi: “Em đấy, chính là quá căng thẳng, trên mạng đều nói chúng ta có thể dành được quán quân, thư giãn chút đi!”
Giang Điềm cười mệt mỏi, không đè nén chính mình thật chặt nữa, cô bỏ đồ trên tay xuống, đúng lúc một người nhân viên lỗ mãng đẩy cửa ra hấp tấp chạy vào, phấn khích nói: “Ở cửa… Có người đàn ông ngoài cửa…”
Giang Điềm: “…”
Vương Ngải nghe xong rất muốn cười, cô ấy châm chọc: “Đồng chí Tiểu Lâm, chỉ một người đàn ông qua đường mà em kích động thành như vậy sao?
Tiểu Lâm thần thần bí bí liếc nhìn Giang Điềm, vẫn kích động nói năng lộn xộn: “Là… Là thần tượng của em… Thần tượng của em là người đàn ông đó…”
Vương Ngải: “…”
Tiểu Lâm nói mơ hồ, Giang Điềm lại bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô suy nghĩ vài giây, sau đó có chút khó tin được hỏi: “Trần Mộ Dương ở ngoài cửa?”
Tiểu Lâm vội gật đầu không ngừng, vẫn là trạng thái mê muội mắt lấp lánh sao.
Giang Điềm thế mà đoán trúng, Vương Ngải ra vẻ thần bí tiến đến bên tai Giang Điềm, vẻ hóng hớt hỏi: “Sao em không đoán là Lục tổng?”
Giang Điềm ngẩn người ba giây, tự hỏi tự đáp, “Anh ấy có fan sao? Không có đâu nhỉ.”
Vương Ngải khinh thường nhìn Giang Điềm, tai phải giơ số chín kiêu ngạo, “Weibo người ta chín triệu fan.” Nói xong, cô ấy lại bi phẫn dựng lên ba ngón, “Của em ngày hôm qua mới đạt được ba trăm nghìn, đến sáng đã rơi bớt năm người, đến trưa rụng thêm ba người nữa.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm xấu hổ khẽ ho khan, bôi đen người đàn ông nhà mình không chút thương tiếc, “Anh ấy mua fan ảo đấy.”
Vương Ngải: “…”
…..
Từ sau lần ở bãi đỗ xe, Giang Điềm cũng chưa từng gặp Trần Mộ Dương, so với Lục Minh Chu, tin tức của Trần Mộ Dương càng kín hơn, Giang Điềm có cách tìm tin tức của Lục Minh Chu, còn Trần Mộ Dương lại như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Nhờ có 《Trở về》, Giang Điềm thu được một lượng fan nhỏ, cũng có độ nổi tiếng nhất định, cô và Trần Mộ Dương thường xuyên bị nhắc tới cùng nhau, cũng do tin tức nửa năm trước, ở trong mắt người ngoài cuộc, hai người không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được, giữa hai người bọn họ có mối quan hệ phức tạp mà một cụm ‘không đơn giản’ cũng không thể khái quát được.
Giang Điềm tách khỏi Vương Ngải, Trần Mộ Dương đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, mặc một chiếc áo khoác đen dài, tóc anh có hơi dài, cũng chưa kịp cắt tỉa, tùy tiện buộc thành búi sau đầu, phản chiếu cùng cảnh sắc tiêu điều ngoài cửa sổ, bóng lưng gầy gò lại cô đơn.
Giang Điềm khó tránh khỏi thở dài, cô lặng lẽ đi tới, đứng bên tay phải của anh, Trần Mộ Dương nghe thấy tiếng động, nhưng một hồi cũng không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Giang Điềm phá vỡ sự im lặng trước, “Trên tin tức nói anh xuất ngoại bồi dưỡng.” Cô khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi không tin lắm.”
Thân người Trần Mộ Dương hơi run lên, không khẳng định cũng không phủ nhận, anh xoay người về phía bên cạnh Giang Điềm, thấp giọng hỏi: “Tôi muốn đưa cô xem một thứ, có tiện cho tôi chút thời gian không?”
Giang Điềm do dự nhìn đồng hồ, Trần Mộ Dương đã lấy ra một đồ vật từ trong túi áo khoác, Giang Điềm thoáng liếc nhìn, tầm mắt bỗng chốc dừng lại.
Giang Điềm kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, “Anh… Anh có ý gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện