Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Lục Minh Chu mắt nhắm mắt mở, nhìn bên gối, là điện thoại của Giang Điềm.
Lục Minh Chu lại cúi đầu nhìn Giang Điềm trong ngực.
Cô nhắm hai mắt, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ rất sâu, Lục Minh Chu đành với lấy di động, đưa đến bên tai, “Alo, chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại hiển nhiên hơi dừng, “Tiểu Lục?”
Tay trái Lục Minh Chu ôm Giang Điềm, cũng nhận ra ai gọi, anh liếc nhìn đồng hồ, “Dì Mạc, sớm như vậy đã có chuyện gì sao?”
Mạc An hỏi: “Giang Điềm đâu?”
Lục Minh Chu trả lời rất tự nhiên: “Cô ấy còn đang ngủ.”
Mạc An phía bên kia ngập ngừng, giọng nói mang theo chút bất lực, “Thế mà các người vẫn ngủ được ư?”
Lục Minh Chu nhận ra có phần không ổn, anh lại lần nữa cụp mắt nhìn Giang Điềm, thấy Giang Điềm hơi cựa quậy, xong lại quấn chăn lăn vào lòng anh, Lục Minh Chu đành thay cô kéo góc chăn cho kín, tiện tay nhặt chiếc khăn tắm quây quanh eo, anh rời khỏi phòng ngủ, rồi mới nói chuyện: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Mạc An đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói, bà bất đắc dĩ nói: “Hai đứa cũng quá bất cẩn rồi, hiện tại trên mạng đâu cũng là tin tức của các người, từ cửa khách sạn cho đến vào khách sạn, tấm nào cũng chụp rõ ràng.
Ban đầu không có ai nhận ra cậu, nhưng lần trước cậu khăng khăng đòi tham gia cuộc họp báo của 《Singer》, toàn mạng nơi đâu không có ảnh của cậu chứ.
Giang Điềm cũng thật là, rốt cuộc con bé nghĩ gì không biết!”
Lục Minh Chu đứng trước cửa sổ sát sàn, yên lặng nghe Mạc An nói xong, anh mới hỏi: “Tin tức nói gì?”
Mạc An: “Còn có thể nói gì nữa! Tiểu Lục cậu không ở trong giới, tác động của dư luận không ảnh hưởng đến cậu, nhưng Giang Điềm dựa vào cái này để kiếm cơm, loại tin tức này sẽ chỉ bôi đen con bé thêm.
Tôi phiền chết mất thôi, sau vụ bê bối lần trước, sự việc còn có thể Trần Mộ Dương, hai người là đàn ông thì không sao cả, nhưng các người có từng suy nghĩ đến tình cảnh của Giang Điềm không?”
Lục Minh Chu trầm tư, nghiêng đầu nhìn vào phòng ngủ bị che khuất sau cánh cửa.
Giọng điệu Mạc An vẫn không tốt lắm, “Tôi bây giờ hỏi cậu, ba bốn cái hot search muốn tôi triệt cái nào? Cậu trực tiếp thanh toán sao! Sao các người không thể kín đáo một chút vậy!”
Lục Minh Chu cũng không vội, anh đi xa ra thêm mấy bước, bấm mở loa ngoài, lại mở tin tức, nhanh chóng đọc lướt.
“Lục Minh Chu Giang Điềm”
“Giang Điềm ngoại tình”
“Bạn gái Trần Mộ Dương”
Lục Minh Chu cân nhắc gì đó, anh rời khỏi giao diện tin tức, “Dì Mạc, việc này dì không cần xen vào, để cháu xử lý, dì cũng đừng nói với Giang Điềm, để cháu nói với cô ấy.”
Nói xong, trong phòng truyền đến tiếng kêu của Giang Điềm, Lục Minh Chu cúp điện thoại.
Anh quay lại phòng ngủ, thấy Giang Điềm đang mơ mơ màng màng ngồi trên giường, chăn trễ xuống trước ngực, lộ ra bả vai non mịn cùng nửa bộ ngực sữa.
Anh đành nhanh chóng bước tới, ngồi xuống theo mép giường, kéo chân hộ cô.
Giang Điềm dịch tới bên người Lục Minh Chu, thấp giọng hỏi: “Mấy giờ rồi? Di động của em đâu? Em còn chưa nghe thấy chuông báo thức.”
Đầu tóc Giang Điềm rối bù, Lục Minh Chu nhẹ nhàng vuốt tóc mai của Giang Điềm, “Vẫn còn sớm, em có thể đi ngủ tiếp.”
Giang Điềm lại lắc đầu, “Hôm nay phải luyện tập.” Cô hơi áy náy nói, “Anh vất vả lắm mới tới đây một lần mà em không ở cùng anh được, chừng nào anh quay về?”
Giọng cô nhỏ dần đi, nghe ra được sự khó chịu, “Hôm nay hay là ngày mai?”
Lục Minh Chu kéo Giang Điềm bọc chăn vào trong lòng, anh khẽ cười, dịu dàng nói: “Tạm thời không về, anh ở lại với em mấy ngày.”
Giang Điềm mừng rỡ, cô vươn cánh tay từ trong chăn ra, thân mật vòng lên cổ Lục Minh Chu, “Thật ư?”
Lục Minh Chu bật cười: “Anh lừa em làm gì.”
Giang Điềm lại lo lắng: “Vậy công việc của anh làm sao bây giờ?”
“Phần lớn các việc anh làm từ đây cũng được, hơn nữa, bên kia còn có Kỷ Thịnh, sẽ không có vấn đề gì.” Anh nói bâng quơ nhẹ nhàng, không nhắc đến chuyện vì để bớt ra mấy ngày, anh đã phải liều mạng tăng ca đến trắng đen đảo lộn.
Giang Điềm phát ra niềm vui từ đáy lòng, cô thò lại gần khẽ hôn Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu thấy cô hôn anh, liền xấu xa áp cô gái lên giường, càng chủ động hôn cô hơn.
Giang Điềm sợ Lục Minh Chu lại nổi hứng, khẽ đẩy anh, “Được rồi, em còn phải làm việc nữa!” Lục Minh Chu hôn nhẹ giữa chân mày cô, hoàn toàn không có ý định dừng lại, anh bĩu môi, tủi thân nói: “Anh còn đang khó chịu mà.”
Lục Minh Chu không thật sự muốn làm tới, anh mượn lúc đùa lưu manh, giấu điện thoại của Giang Điềm, sau đó mới ôm Giang Điềm đứng dậy.
Giang Điềm nhìn khắp nơi, đỏ mặt, “Quần áo của em đâu rồi?”
Lục Minh Chu: “Chắc ngoài cửa.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm nhấc chân đá anh, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài, em muốn thay quần áo.”
Lục Minh Chu nhướng mày cười, hỏi gợi đòn: “Có cần thiết không? Em đổi việc em, anh ngắm việc anh.”
Giang Điềm không chút khách khí lườm anh một cái, Lục Minh Chu lại vớt Giang Điềm từ trong chăn ra như lẽ đương nhiên.
Trong phòng có mở lò sưởi, hun khuôn mặt Giang Điềm đỏ bừng.
Lục Minh Chu ôm cô đến trước tủ quần áo, dịu dàng hỏi: “Mặc bộ nào?”
Người Giang Điềm trần truồng, cô vừa thấy xấu hổ vừa bực mình.
Cô né tránh ánh mắt Lục Minh Chu, chỉ bừa mấy cái.
Lục Minh Chu cũng không nói gì, gỡ quần áo khỏi mắc theo lời Giang Điềm, xong cúi người thả cô về trên giường, để bộ quần áo vào tay cô.
Giang Điềm bối rối mặc bộ quần áo lên người.
Lục Minh Chu nhìn một cách bình tĩnh, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.
Giang Điềm không hiểu được ngẩng đầu nhìn anh, Lục Minh Chu nhướng mày, cảm thán: “Từ đầu đến chân em còn chỗ nào anh chưa nhìn qua?”
“…”
“Còn nữa, tối hôm qua em cũng không như này, nói thế nào nhỉ…” Lục Minh Chu mím môi, cuối cùng kết luận: “Tuy rằng có chút không quen, nhưng anh rất thích, em có thể đẩy ngã anh nhiều thêm vài lần.”
Giang Điềm vừa thẹn vừa bực, cô mặc kệ anh, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Động tác của Lục Minh Chu nhanh hơn so với Giang Điềm, đến lúc dọn dẹp xong, Giang Điềm vẫn còn ở trong phòng.
Lục Minh Chu cũng không thúc giục, anh đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại đi.
Đối phương rõ ràng thấy ngạc nhiên, Lục Minh Chu đi thẳng vào vấn đề, “Giúp tôi một chút.”
…..
Cho đến lúc Lục Minh Chu xách theo tập tài liệu ngồi trên xe, Giang Điềm vẫn không chắc chắn, “Anh thật sự muốn đến phòng làm việc với em ư?”
Lục Minh Chu không thấy có vấn đề gì, Giang Điềm giải thích: “Bên kia không có gì cả, em cũng không thể ở cùng anh được.”
Lục Minh Chu: “Cho anh cái bàn là được rồi, em bận việc em, anh làm việc anh.”
Giang Điềm không nói gì được nữa, liền đổi chủ đề, “Anh có nhìn thấy điện thoại em đâu không? Em tìm mãi rồi cũng không thấy.”
Lục Minh Chu nói rất tự nhiên: “Chắc rơi chỗ nào đó thôi.” Anh nói, xong đưa điện thoại của mình đến cho Giang Điềm, “Em dùng của anh đi.”
Giang Điềm thấy buồn cười, nói đùa: “Anh không sợ em nhìn thấy thứ gì không nên xem sao?”
Lục Minh Chu tự tin trả lời: “Hoan nghênh vợ yêu kiểm tra, mật khẩu là sinh nhật em.”
Giang Điềm không tìm ra tật xấu của Lục Minh Chu, cũng không có tâm trạng tra khảo, cô đặt tay mình vào tay anh, dựa vào vai Lục Minh Chu ngủ.
Còn anh ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm màn hình di động.
Hai người vừa đến phòng làm việc, người xông đến trước tiên chính là Vương Ngải, “Sao em không tiếp điện thoại hả! Chị lo chết mất! Em có biết trên mạng đang nổ tung…”
Vương Ngải nói được một nửa, liền nhận được một ánh mắt sắc lẹm quét về phía này, Vương Ngải tức khắc im lặng, Giang Điềm nghe xong thì bối rối, cô truy hỏi: “Cái gì nổ cơ?”
Lục Minh Chu dúng bên cạnh tiếp lời, nói một cách bình tĩnh: “Em nghe nhầm rồi.”
Giang Điềm liếc nhìn Lục Minh Chu, lại nhìn Vương Ngải.
Vương Ngải nháy mắt hiểu ra, cô ấy vội vàng sửa miệng: “Không có gì, chỉ là em không nghe điện thoại làm chị cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.”
Giang Điềm giải thích, “Không biết em