Ra đến đầu đường, Lục Ly ôm Diệp Tiểu Yêu nhưng không biết nên xử lý vị đại thẩm này như thế này, ngẩn người một chút, hắn vỗ vỗ lên mặt cô, nói to: "Đại thẩm, tỉnh dậy đi, nhà cô ở đâu?"
Cô gái trong ngực hắn uốn éo mấy cái, buồn bực kêu lên: "Đừng làm phiền, tôi muốn ngủ..."
"Rầm"...
Lục Ly tức giận ném cô xuống đất, muốn ngủ thì ngủ ở đây đi, ông đây không cần phải hầu hạ nữa!
Hắn bước đi về phía trước mấy bước, quay đầu lại, nhìn thấy đại thẩm vẫn hồn nhiên không hề cảm giác được mình đang ngủ ở đường cái, đầu vặn vẹo vài cái rồi ngơ ngác đứng dậy.
Lục Ly nhìn thấy những người xung quanh đi ngang qua đang chỉ trỏ cô, có người còn đang bước đến xem, hắn cắn răng, đi tới kéo cô về phía xe mình.
Diệp Tiểu Yêu mơ mơ màng màng, bị kéo đi cũng không biết đụng tới chỗ nào, tức giận, còn tưởng rằng mình bị tên sắc lang quấy rối, tát một cái, kêu to: "Sắc lang, buông ra..."
Cánh tay cô không có chút lực, đánh vào ngực của Lục Ly cũng chẳng đau chút nào, Lục Ly phát bực, bắt chéo tay rồi bế cô lên, mở cửa xe liền nhét cô về ghế sau, còn chưa thấy cô nằm xuống đã đóng cửa xe cái "rầm".
Đứng ở ngoài xe, hắn móc thuốc lá ra, châm lửa, hút xong một điếu thuốc, cảm thấy bực dọc trong người phai nhạt, hắn mới mở cửa xe ngồi vào.
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy người phụ nữ kia nửa nằm nửa bò, hắn đạp cần ga, nhanh chóng lái xe về chỗ ở của mình.
Mở cửa xe, hắn vừa định đỡ người phụ nữ này xuống, Diệp Tiểu Yêu liền nhào ra, hắn nhìn thấy căn bản đứa ngốc này không hề biết mình đang ngồi trên xe, một bước liền ngã, hắn theo bản năng đỡ lấy cô.
"Oẹ..." Người phụ nữ há miệng, nôn hết toàn bộ