Lục Ly buồn bực chết đi được, nhặt cô ta về đã coi như là không có lỗi gì với cô ta rồi, còn phải hầu hạ cô ta tắm, không lẽ kiếp trước mình nợ cô ta thật sao.
Đứng một hồi, thấy cô không nhúc nhích, hắn rốt cuộc cũng nhận mệnh đi tới, xả hết nước lạnh đi, mở vòi sen, ghét bỏ giúp cô tắm rửa sạch sẽ trên người, sau đó lấy khăn lông lớn bọc toàn bộ người cô lại, ôm lên giường.
"Tóc của con gái thật là phiền toái..." Lục Ly nhìn thấy tóc cô ẩm ướt, lại lấy máy sấy tóc đến sấy tóc cho cô, tay thô lỗ vuốt tóc cô, vừa sấy vừa mắng: "Thảo nào bị người ta vứt bỏ, cái dạng đáng sợ giống như cô, đàn ông còn muốn sống chết rời đi... Tôi mà là chồng cô mà nói tôi cũng ngoại tình!"
"Cút ngay..." Diệp Tiểu Yêu trong mơ, da đầu bị kéo nên đau, nhíu mày, quơ tay loạn xạ: "Đừng nghĩ muốn bắt nạt tôi... Tôi... Tôi không dễ trêu đâu!"
Lục Ly không chú ý, máy sấy bị cô quơ rớt, hắn không nhịn được nữa, một cước đá bay máy sấy, khoanh tay cười lạnh: "Được, tôi cút đây, đầu ướt mà bệnh là do cô tự chịu!"
Hắn quay đầu đi ra ngoài, đi tới cửa mới phát hiện đây là phòng ngủ của mình, trong căn hộ này chỉ có một cái giường, đêm này nhường cho cô ta rồi mình ngủ làm sao?
Học theo Lôi Phong giữ phong độ một chút, hắn đi vào, không khách khí kéo Diệp Tiểu Yêu xuống giường, tự mình tuỳ tiện nằm uỳnh xuống giường, hai mắt nhắm chặt.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đầu óc tỉnh táo lại, hắn bực dọc mở mắt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy đại thẩm mặt quay về phía mình, đôi mi thanh tú kia cau lại, ngủ mơ mơ màng màng.
Từ trên nhìn xuống, nhìn thấy rõ, Lục Ly nhìn rõ mặt cô thì hơi ngẩn người. Cô gái kia không mang đôi mắt kính xấu xí, nhìn qua không có già như vậy, căn bản không biết có phải do mình ảo giác là vị đại thẩm này tuổi tác không nhiều hơn Lục Lộ bao nhiêu!
Lông mi của cô gái này không hề sửa qua, có chút hơi thô kệt, lông mi rất dài, hơi vểnh lên tự nhiên. Vàng thâm đen dưới đôi