Tay không tự chủ được mà vươn tới, đưa tay vuốt những sợi tóc che khuất mắt cô, Diệp Tiểu Yêu giật mình mà mở mắt, ánh mắt hai người liền chạm vào nhau.
Lục Ly chỉ cảm giác tim mình như chú nai con bị đôi mắt to tròn kia chạm vào, không tự chủ mà nhảy lên loạn xạ, trong nháy mắt miệng lưỡi khô nóng, không biết bị làm sao.
Vẫn là Diệp Tiểu Yêu buông ánh mắt xuống trước, khàn khàn nói: "Anh về ngủ đi! Một mình tôi có thể làm được!"
Lục Ly khó mà tin được, nhìn chằm chằm cô, dừng một chút, lại nghe cô nói thật nhỏ: "Sinh nhật vui vẻ... Mặc dù bây giờ đã qua, tôi vẫn nên gửi lời chúc trễ này! Hy vọng anh sẽ hạnh phúc..."
----
Ngày 26 vào thứ 6, tuy trong điện thoại cô mạnh miệng nói sẽ tham gia lễ đính hôn của Quan Quý Sâm và Phạm Tư Dư, nhưng đến trước mắt, cô lại luống cuống. Toàn bộ mọi người xung quanh cô đều không muốn gặp ai, nếu đến đó cô lại bị khi dễ, đó chẳng phải sẽ mất mặt trước mắt bạn học sao?
Chỉ là cô không muốn đi, hết lần này đến lần khác có người không chịu buông tha cho cô, giữa trưa tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, đều là bạn học biết tin tức muốn xem náo nhiệt gọi đến, thăm dò thái độ của cô. Lúc đầu cô còn nói quanh co, lừa bịp được, càng về sau, cô chỉ đơn giản tắt điện thoại, có chút buồn bực đi tới đi lui trong phòng làm việc.
Giờ tan tầm rất nhanh đến, cửa đột nhiên bị mở ra, Lục Ly đứng ở cửa nói: "Không phải muốn tham gia lễ đính hôn sao? Sao còn chưa thay quần áo?"
Xen vào việc của người khác! Diệp Tiểu Yêu trừng mắt hắn một cái, cô căn bản không mua quần áo, đổi cái gì chứ!
"Không phải là mất bình tĩnh chứ?" Lục Ly vẻ mặt khó ưa đứng khoanh tay ở cửa, giễu cợt nói: "Không dám đi sao ngày đó ở trong điện thoại còn phô trương thanh thế vậy?"
"Ai nói tôi không dám đi!" Ở trước mặt Lục Ly, cô không muốn bị mất mặt, bĩu môi bực dọc nói: "Tôi chỉ là không muốn vì bọn họ mà phí tiền mua bộ lễ phục không thích hợp!"
Lục Ly nhìn cô mạnh miệng, lại nhớ tới chiếc bánh kem phô mai mình còn chưa động tới trong tủ