Bà ấy vui sướng xách váy chạy ra ngoài, hộ lý nhìn Diệp Tiểu Yêu có chút tiếc nuối nói: "Diệp tiểu thư, mẹ cô vẫn không nhớ được cô, đều như vậy từ sáng đến tối, vẫn như cũ!"
Diệp Tiểu Yêu lắc đầu nói: "Cám ơn cô đã quan tâm, tôi không sao! Chỉ cần bà ấy mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, bà ấy không nhớ ra tôi cũng không sao!"
"Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi!" Hộ lý vỗ vỗ vai cô, bước đi làm việc.
Diệp Tiểu Yêu sắp xếp cho mẹ thay đồ xong, liền đi về phía phòng giải trí. Trong phòng giải trí rất náo nhiệt, bên trong toàn là người, Diệp Tiểu Yêu chưa tiến vào, đứng ở ngoài cửa sổ đã nhìn thấy mẹ và một người đàn ông mặc đồ vest lịch sự đang khiêu vũ.
Trên mặt của mẹ luôn nở nụ cười, kỹ thuật nhảy thành thạo, mềm mại, tự tin nhảy theo nhạc rồi xoay tròn.
Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, đây mới là người mẹ xinh đẹp, tự tin trong mắt cô. Cho dù có khả năng bà ấy không nhớ nổi cô là ai, chỉ cần bà ấy luôn vui vẻ như thế, cô cho dù chịu nhiều khổ sở hơn cũng đáng!
"Đó là mẹ cô sao? Thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả cô!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Diệp Tiểu Yêu chợt quay đầu, nhìn thấy Lục Ly ở phía sau mình, ngó dáo dát mà đi vào trong. Diệp Tiểu Yêu sầm mặt lại, xoay người rời đi.
"Sao không xem nữa, bọn họ nhảy rất khá!" Lục Ly cuống quít kéo cánh tay của cô, cười nói: "Chúng ta cũng tham gia náo nhiệt một chút đi!"
"Buông tay!" Diệp Tiểu Yêu nói một cách lạnh lùng.
"Không thả, trừ phi cô nhảy với tôi một bản!" Lục Ly mặt dày nói.
Diệp Tiểu Yêu không nói hai lời, liền cúi xuống cắn lên tay hắn, hàm răng còn chưa chạm đến tay đã nghe hắn nói: "Cắn đi! Cắn mạnh vào, cắn xong nghĩa là cô đã tha thứ cho việc tôi lỡ lời nói những câu vô tâm rồi!"
Đây là Lục thiếu muốn xin lỗi?
Diệp Tiểu Yêu ngẩn ra, không khách khí cắn thật mạnh, Lục thiếu khoa trương hét thảm lên: "A a, vậy mà cô cắn thật! Diệp Tiểu Yêu, cô có phải là chó con không, Hành Thái nhà cô còn chưa từng cắn tôi, cô so với nó còn lợi hại hơn!"
Diệp Tiểu Yêu ngẩng đảu, nhe răng trợn mặt nhìn về phía hắn làm mặt quỷ, bá đạo nói: "Lục thiếu chạy theo xa như vậy chỉ vì muốn tôi cắn, tôi không dùng chút sức lực này, chẳng phải có lỗi với thành ý của anh rồi sao?"
Lục Ly uỷ khuất rồi bĩu môi, đưa hai tay lên cho cô xem, nói: "Anh đây đi lính nhiều năm như vậy, bị đủ thứ vết thương lớn nhỏ nhưng chưa từng chịu uất ức như vậy, vết thương này vừa nhìn là đã biết do con gái cắn! Tôi nói cho cô biết, Diệp Tiểu Yêu, nếu như về sau anh đây bởi vì... chút vết thương này mà không gả đi được, cô phải chịu trách nhiệm với tôi!"
"Anh có thể không gả đi được sao?" Diệp Tiểu Yêu bị lời của hắn chọc cười, học theo đại gia giơ tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm hắn lên, giễu cợt nói: "Với khuôn mặt hoa đào mê đảo chúng sinh này, cô gái muốn anh có thể xếp hàng từ đây đến thành phố A, anh cũng đừng kêu oan ức với chị đây!"
Lục Ly bị bộ dạng nữ vương này của cô mê hoặc, chỉ cảm thấy hai ngón tay giống như hai khối than củi, chạm vào cằm anh liền có cảm giác tê tê dại dại đến tận tai, hắn theo bản năng bắt được tay cô, trong nháy mắt rất muốn ôm cô vào lòng, hung hăng hôn cô...
Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, hắn cả kinh, trước bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, hắn bắt tay cô nói: "Chúng ta vào khiêu vũ thôi!"
Diệp Tiểu Yêu bị hắn lôi vào sân nhảy, lúc này vừa đúng lúc đổi một đoạn nhạc chậm. Lục Ly không nói lời gì, ôm eo cô, đung đưa theo điệu nhạc.
Diệp Tiểu Yêu tay đặt trong bàn tay rộng lớn của hắn, cảm giác được một cách rõ ràng độ ấm ngập tràn, cô có chút bất an, ngẩng đầu, cằm Lục Ly hướng về phía cô, biểu hiện rất bình thường làm cho cô dần dần an tâm...
Không có gì! Tên vua lừa đảo này làm việc chưa bao giờ như lối thông thường, hắn nhất định không phải cố ý theo mình đến đây để xin lỗi đâu!
Nghĩ vậy, cô liền quay đầu sang nhịn mẹ, mẹ vẫn còn đang cùng khiêu vũ cùng với người đàn ông kia. Người đàn ông kia hơn 50 tuổi, mặc dù có chút gầy, nhìn qua lại khá cường tráng, ôm lấy mẹ, nhưng lại không có động tác càn rỡ nào, kỹ thuật nhảy tiêu chuẩn.
Hai người không biết đang nói gì, trên mặt mẹ đều là ý cười.
Một cái xoay người, va chạm nhẹ, mẹ cô lịch sự cười cười với cô, Diệp Tiểu Yêu trong lòng liền đau ê ẩm, tuy là hy vọng bà ấy vui vẻ, nhưng dù sao cũng là mẹ con, mỗi lần gặp nhau lại giống như người xa lạ, dù cô kiên cường đến đâu cũng có lúc không chịu được nữa!
Tâm tình trong nháy mắt liền hạ xuống, cô không tự chủ được mà tựa đầu vào ngực của Lục Ly, dường như muốn mượn hơi ấm trên người hắn để tìm kiếm chút ấm áp, để cho cô không cảm thấy cô đơn, chỉ có một mình, cô còn có nơi dựa vào.
Ánh mắt Lục Ly hạ xuống, thấy biểu cảm của cô có chút cô đơn, ánh mắt loé lên chút thương cảm, tuy là cảm thấy cô dựa vào mình như vậy giống là một loại dằn vặt cho mình, nhưng lại giả vờ hồn nhiên không cảm giác được, vẫn duy trì tư thế đó.
Khúc nhạc kết thúc, hắn dắt tay cô nói: "Chúng ta ra ngoài chút đi, lúc tôi vừa đến phát hiện khí hậu nơi đây rất tốt, nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều sao!"
"Ai dô, Lục thiếu còn có lúc lãng mạn vậy sao!" Diệp Tiểu Yêu giả vờ khinh thường hắn, chân cũng không dừng lại, theo hắn bước đi ra ngoài.
Ngẫu nhiên quay đầu, ánh đèn đã ở phía xa, mẹ giống như đang nhìn cô, trên mặt còn có nụ cười ấm áp!
Nhất định phải hạnh phúc nha!
Bầu trời đầy sao biến thành từng cái khuôn mặt tươi cười, chen lấn nhau nói lời chúc phúc với cô!
Tâm tình Diệp Tiểu Yêu đột nhiên tốt lên, lôi kéo Lục Ly chạy về phía sau núi viện điều dưỡng, nói đó có rất nhiều đom đóm, có người nói mỗi đom đóm đại diện cho một hy vọng, cô muốn mình và mẹ cùng bắt được thật nhiều đom đó, bắt được thật nhiều hy vọng...
Ánh sáng của hy vọng phát ra, dù đường tăm tối các cô cũng có thể kiên cường bước tiếp...
---
Việc ký hợp đồng với Vọng Giang thành công làm cho lòng tin của nhân viên trong bộ phận tăng lên rất nhiều, ngay cả Lục Ly bình thường thờ ơ nay cũng có chút cải thiện, hắn không còn suốt ngày chạy không thấy bóng dáng nữa, thời gian ngồi trong phòng làm việc cũng ngày càng nhiều,