Khương Lập Nguyên giảo hoạt cười, tự tay chỉ một vòng xung quanh, nói: "Nơi đây nhiều soái ca như vậy, hôn nóng bỏng 3 phút! Nếu không thì uống rượu!"
Sắc mặt Lục Ly nhất thời chìm xuống, yêu cầu của Khương Lập Nguyên cũng quá vô lý! Đại mạo hiểm lần trước là hôn nồng nhiệt ba phút, lần này cũng thế, có chút sáng tạo vậy thôi à!
Diệp Tiểu Yêu cười, tự tay cầm chén rượu kia lên, tự giễu nói: "Đừng làm người ta ghét bỏ như thế, tôi uống!"
Tay cô còn chưa chạm vào chén rượu, đã có một cánh tay vươn ra cầm cổ tay cô, kéo lên, cô liền ngã trong lòng một người.
"Ba phút, Khương thiếu đừng có nói mà không giữ lời!"
Bên tai chỉ vang lên giọng nói của Lục Ly, một giây sau liền đặt môi có chút cảm giác say rượu lên môi Diệp Tiểu Yêu.
Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, đã bị Lục Ly ôm thật chặt vào ngực hôn.
Trong chốc lát mọi người đều ngẩn ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người thanh tú biểu diễn tình cảm mãnh liệt. Uông Vĩ Lan tức giận đến đỏ con mắt, hung hăng trừng mắt Diệp Tiểu Yêu.
Bộ phân nhân viên nữ kia đều nghe được tiếng tim mình vỡ vụn. vừa hận vừa đố kỵ nhìn hai người hôn môi. Cố An Dịch kinh ngạc há to miệng, trong chốc lát không rõ đây là tình huống gì, trò chơi thôi mà, Lục Ly có cần nghiêm túc vậy không?
"Ba phút..." Lục Ly thả Diệp Tiểu Yêu ra, mọi người mới phản ứng được, trong chốc lát ai cũng không biết tiếp theo nên làm gì, bầu không khí có chút quái dị.
Vẫn là Lục Ly, như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng lên chỗ chọn bài, xem lướt qua danh sách bài hát, tựa như chuyện chén rượu vừa rồi không quan trọng gì...
Uông Vĩ Lan hung ác trợn mắt liếc Diệp Tiểu Yêu, thừa dịp mọi người không chú ý rắc thuốc bột vào ly rượu.
Có chiêu ấy của Lục Ly, Khương Lập Nguyên thu liễm, không dám làm khó Diệp Tiểu Yêu nữa, lôi cô bạn gái nhỏ lên cùng hát.
Trương Di Thành như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Tiểu Yêu, lần trước đã cảm thấy cô có chút quen mặt, dường như đã gặp qua ở đâu, hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, thấy Lục Ly đi tới, liền lôi kéo hắn thấp giọng oán trách nói: "Cậu cũng thật là, biết rõ có Vĩ Lan ở đây, cũng không thể thu liễm một chút sao?"
Lục Ly nhìn sang Uông Vĩ Lan cười nhẹ nói: "Cũng không phải lần thứ nhất, sợ cái gì! Cô ta không thích thấy có thể đi!"
Trương Di Thành cứng họng: "Cái... Cái gì, cậu và Diệp đại thẩm... Cái người thật sự đến với nhau sao? Cô ấy không phải kết hôn rồi à?"
Lục Ly trừng mắt liếc hắn, nhíu mày: "Cái gì thật hay giả, cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi nói lần trước chơi đại mạo hiểm... Còn có, cô ấy đã ly hôn, còn độc thân hiểu không? Anh đây cũng không đói khát đến mức đi trêu chọc phụ nữ có chồng!!"
Hả, cái tên Lục Ly này đùa cái gì vậy?
Còn độc thân? Hừm, Lục Ly sẽ không tới thật chứ!
Hắn còn muốn khuyên Lục Ly, Uông Vĩ Lan bưng hai ly rượu qua, ngồi giữa bọn họ, cười nói: "Đông Tử, đến đây, em mời anh một ly, không ngờ anh với đồng nghiệp lại tốt như vậy, thật chúc mừng cho anh, từ trước đến giờ anh cũng gần gũi với rất ít người mà!"
Vì Trương Di Thành, Lục Ly không thể không chừa cho cô ta chút mặt mũi nói: "Tại sao không gọi cho Tạ Dụ Dương cùng đi? Nhiều người thêm náo nhiệt nha!"
"Hắn đi công tác rồi!" Uông Vĩ Lan cụng ly với Lục Ly, mỉm cười: "Cụng ly!"
Lục Ly nhún vai, nhìn cô uốngmột hơi cạn sách, cũng nuốt ực một cái, đặt chén rượu xuống, kéo Trương Di Thành đi: "Đi hát!"
Trương Di Thành cười khổ: "Uống rượu thì tôi còn đi, hát thì miễn! Cậu đi hát đi!"
Lục Ly tuỳ hắn, bưng ly rượu đi mời rượu với mấy nhân viên nam trong bộ phận.
Lục thiếu luôn luôn thờ ơ, cao cao tại thượng lại tự mình đi mời rượu, các nhân viên này được thụ sủng nhược kinh(1), sớm quên mất việc hắn vừa mới hôn Diệp Tiểu Yêu , nịnh bợ uống với hắn.
(1) được yêu thích mà sợ hãi
Uông Vĩ Lan mỉm cười nhìn hắn, một chút cũng không có xấu hổ vì bị lạnh nhạt.
Diệp Tiểu Yêu đã nhận ra cô gái này chính là người trình diễn phim tình cảm trước cửa bệnh viện thú cưng với Lục Ly, trong bụng chợt nghĩ tại sao Lục Ly lại muốn hôn cô, chỉ là đối với việc bị hắn lợi dụng có chút xấu hổ, ngồi một lúc liền mượn cớ đi nhà vệ sinh để đi ra ngoài hít thở không khí.
Lục Ly uống vài chén rượu cảm thấy toàn thân khô nóng, còn tưởng rằng là do vừa rồi uống rượu mạnh nên cũng không để ý. Mời rượu nhân viên nam xong mời sang nhân viên nữ, những nhân viên nữ kia lại tràn đầy hy vọng, từng người trông ngóng rót rượu cho hắn. Lục Ly uống xong một vòng, đầu chóng mặt, Khương Lập Nguyên muốn uống rượu cùng hắn, hắn liền khoát tay từ chối, cởi áo khoác nói: "Không được, ngày hôm nay không biết sao uống có chút say, tôi đi nhà vệ sinh!"
Hắn lung la lung lay đi ra ngoài, Uông Vĩ Lan đoán chừng thời gian đã đến, vờ chào hỏi Trương Di Thành một tiếng rồi đuổi theo.
Lục Ly dựa vào khúc cua, trên người rất khó chịu, từng hơi khô nóng xông lên cổ, hắn buồn bực cởi nút áo ra vẫn thấy người nóng khó chịu, bóng người phía trước lay động, ngay cả toilet ở đâu hắn cũng không phân rõ.
Hắn lắc đầu, mò lên tường đi về phía trước, Uông Vĩ Lan ở phía sau thấy vậy, chạy tới đỡ hắn, kêu: "Đông Tử, đi nhà vệ sinh sao? Em dẫn anh đi!"
"Không phải... Không cần!" Lục Ly đẩy cô ra, cô lại liều mạng kéo tay hắn ôm cổ mình, ôm hông hắn kéo về phía thang máy.
Lục Ly như máy móc bước theo bước đi của cô ta, không phát hiện Diệp Tiểu Yêu ở hành lang nhìn thấy bọn họ.
Nhìn 2 người ôm nhau vào thang máy, Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, tốc độ hòa giải của hai người này cũng quá nhanh! Cô mới đi toilet một chuyến đã đến mức nào, haiz, còn náo làm gì!
Cô cực lực bỏ qua cảm giác mất mát một chút trong lòng, như không có việc gì bước vào phòng hát.
---
"Đông Tử, sắp tới toilet rồi, anh ráng nhịn một chút thôi." Uông Vĩ Lan vừa đỡ Lục Ly vừa tranh thủ thời gian chạy đến mở cửa phòng, đẩy cửa ra.
"Thật khó chịu!" Lục Ly cố hết sức chống cự cảm giác khó chịu trong người, vừa đẩy Uông Vĩ Lan ra, không biết vì sao ngửi được mùi nước hoa trên người cô, thân thể hắn có chỗ nào đó đang rục rịch...
Loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ bất an, vừa nhắc nhở chính mình, Tạ Dụ Dương là bạn thân của hắn, bọn họ sắp kết hôn rồi, hắn không được có chút suy nghĩ gì đối với cô.
"Anh nằm xuống trước đã, em rót nước cho anh, uống sẽ không khó chịu nữa! Uông Vĩ Lan đỡ hắn lên giường, quay lại đóng cửa, đứng ở cửa cởi giày và áo khoác, lại chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, rót ly nước rồi bò lên giường ôm lấy đầu Lục Ly nói: "Tới đây, Đông Tử, uống nước sẽ đỡ hơn!"
Lục Ly hỗn loạn, uống ly nước trên tay cô, đầu mới có chút tỉnh táo, phát hiện mình và Uông Vĩ Lan đang đơn độc trong phòng khách, hắn liền sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.
Uông Vĩ Lan đã không kịp chờ hắn, vừa cởi nút áo sơ mi ra, vừa nói: "Đông Tử, em giúp anh cởi quần áo, như vậy sẽ thoải mái hơn!"
Tay cô mập mờ chạm vào cơ bụng của hắn, như có như không lướt qua da thịt của hắn, gần đến chỗ đó của hắn mà cười nói: "Đông Tử, thân thể của anh được chăm sóc thật tốt!"
Lục Ly bắt được tay cô, Uông Vĩ Lan vui vẻ, liền thừa cơ đè xuống, đôi môi như đói khát mà tìm kiếm môi hắn... Hắn là của cô, cô muốn xóa đi dấu vết của cô gái kia lưu lại!
Lục Ly dường như cũng đã phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, chợt nghiêng đầu, vặn tay Uông Vĩ Lan ngồi dậy.
"Đông, anh vặn tay làm người ta đau!" Uông Vĩ Lan bĩu môi, miệng đang oán giận, thấy sắc mặt khó coi của Lục Ly, cô nhất thời chột dạ đứng dậy, né tránh ánh mắt của Lục Ly.
"Cô dám bỏ thuốc tôi?" Lục Ly nắm lấy bả vai cô, rống giận: "Uông Vĩ Lan... Cô dám bỏ thuốc tôi?"
Uông Vĩ Lan ngã xuống giường, thấy dáng vẻ muốn giết người của Lục Ly, liền chột dạ kêu: "Em đã hỏi qua rồi, thuốc này không có tác dụng phụ... Đông... Em không muốn hại anh, em chỉ muốn anh biết sự trong sạch của em!"
Cô không để ý bị té đau, đứng dậy cởi quần mình ra, lộ hết thân thể trần truồng, nhào tới ôm Lục Ly, la lớn: "Đông, chỉ cần chúng ta làm, anh sẽ biết em không có lừa anh, lần đầu tiên của em giữ lại cho anh!"
"Cút ngay..." Lục Ly lui về sau mấy bước, thân thể trắng nõn đung đưa làm ánh mắt hắn khó chịu, hắn chửi ầm lên: "Uông Vĩ Lan, cô có còn liêm sỉ hay không, chuyện như vậy cô cũng dám làm... Cô cút ngay... Tôi dù có đau chết cũng không đụng vào cô!"
Hắn kéo cái ghế bên cạnh, đập vào ở giữa hắn và Uông Vĩ Lan, cáu gắt nổi giận khiến Uông Vĩ Lan không dám tiến lên, gấp đến độ kêu lên: "Đông, em cũng không có cách nào khác, anh một mực không tin em... Em..."
"Câm miệng..." Lục Ly loạng choạng đi ra ngoài, la lớn: "Uông Vĩ Lan, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cô nữa.. Chuyện như vậy nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
"Đông, anh đi đâu! Anh như vậy mà ra ngoài sẽ bệnh mất!" Uông Vĩ Lan gấp gáp muốn đuổi theo nhưng cả người trần như nhộng, không làm gì hơn là tranh thủ mặc đồ chạy đi, đợi cô ta luống cuống tay chân chạy đến thfi Lục Ly đã không thấy đâu.
Uông Vĩ Lan tìm nửa ngày đều không thấy người, gấp đến độ chạy về chỗ hát, thấy người ở trong đang vui mừng, không ai chú ý đến cô đã đi và quay lại, Uông Vĩ Lan nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu ngồi nghe nhân viên nữ hát, liền yên tâm, hạ giọng hỏi Trương Di Thành rằng Lục Ly đã trở lại chưa.
Trương Di Thành lắc đầu nói: "Không có! Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, các người chơi tiếp đi! Tôi sợ anh ấy uống nhiều không biết hắn ngủ mất ở chỗ nào, anh ấy chưa về thì tôi ra ngoài tìm một chút vậy!" Uông Vĩ Lan vội vã chạy ra ngoài.
---
Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy Uông Vĩ Lan vội vội vàng vàng đi ra ngoài, có chút khó hiểu, cô gái này không phải cùng Lục Ly lên lầu sao? Tại sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì?
Lắc đầu, cô cũng không còn tâm trạng tiếp tục nghe hát, một lát sau, có một đồng nghiệp nữ đưa túi cho cô, kêu: "Diệp tỷ, hình như là di động chị reo, vang lên nhiều lần rồi!"
"Vậy sao?" Diệp Tiểu Yêu nghi ngờ lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của vua lừa đảo.
Chuyện gì đã xảy ra? Cô đang muốn gọi lại thì điện thoại lại vang lên, cô nhanh chóng bắt máy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập từ phía bên kia, Lục Ly mơ hồ nói vài câu.
Do âm thanh quá ồn, Diệp Tiểu Yêu hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì, đến khi chạy ra đến hành lang.
Lần này nghe được Lục Ly nói: "Xe đậu ở đường đối diện, tôi khó chịu, đưa tôi về!"
Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, nhanh chân chạy ra ngoài, người này vừa mới uống nhiều rượu như vậy còn muốn lái xe, không muốn sống nữa sao.
Cô chạy ra khỏi Hoan Ca, chạy dọc đường hơn 200 mét, mới nhìn thấy xe Lục Ly đậu lệch cả ra ngoài ở ven đường, cô xông đến mở cửa xe, quát: "Lục Ly, anh uống rượu còn lái xe! Chán sống rồi sao?"
Nhưng nhờ vào ánh đèn đường, cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lục Ly mà giật mình.
Chỉ thấy trên đầu người này toàn là nước, tóc ướt che nửa khuôn mặt, áo sơ mi bị cởi nút toàn bộ, lộ ra da thịt hồng hào, di động ném sang một bên, còn đang vang lên liên tục.
"Anh sao lại như vầy?" Cô không phải chưa gặp qua dáng vẻ hắn say rượu nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn say dọa người như vậy.
"Khó chịu... Đưa tôi về!" Lục Ly chợt lắc đầu, lảo đảo leo xuống xe.
Diệp Tiểu Yêu nhanh tay đỡ hắn lên, mở cửa sau dìu hắn vào.
Lục Ly ngược lại ngồi yên ở phía sau, thở hổn hển, Diệp Tiểu Yêu có chút bất an, thăm dò hỏi: "Nếu không tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
"Cô đừng nói nhiều... Tôi phải về nhà!" Lục Ly bực tức mà rống lên lên, dùng tay che mặt lại.
Diệp Tiểu Yêu nhíu nhíu lỗ mũi, lẩm bẩm: "Uống say mà vẫn còn hung hăng như thế, hừ, say chết đi càng tốt!"
Mặc dù nói như thế, cô vẫn nhanh chóng lên xe ngồi ghế lái, lái xe đi, xe chạy tốc độ đều trên đường, nhưng phía sau truyền tới tiếng hít thở khiến cô càng lúc càng bất an, người này rốt cuộc là làm sao? Có cần thở gấp giống như đang làm chuyện kia như vậy không? Kêu ám muội như vậy trách sao người ta không nghĩ đến chuyện đó!
Anh không sao chứ? Thật sự không cần đến bệnh viện sao?" Cô lo lắng nhìn kính chiếu hậu.
Ánh sáng phía sau quá mờ, chỉ thấy Lục Ly nửa người ngồi trên ghế, toàn bộ chân dài đều đặt dưới ghế, buồn bực mà nhích tới nhích lui.
"Đến đâu rồi?" Cũng không biết bao lâu, Lục Ly đột nhiên lên tiếng, âm thanh khàn khàn làm Diệp Tiểu Yêu kinh hãi, sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy!
Cô nhìn xung quanh có chút chán nản nói: "Chỉ mới đến nửa đường! Nếu không thì chúng ta đến bệnh viện đi!"
Lục Ly giùng giằng đứng lên, ánh mắt đỏ ửng nhìn bên ngoài, liền chỉ hủy: "Chạy đến phía sau công viên trên đường đi..."
Diệp Tiểu Yêu theo hướng ngón tay hắn vừa chỉ, nơi đó có một khu vực cao hơn so với mặt đường, có trồng cây, chia đường lộ thành hai hướng, đường phía sau này đèn như bị hư, tối đen như mực.
"Đến đó làm gì?" Cô kỳ quái hỏi.
"Nói cô đi thì cô đi đi, hỏi nhiều như vậy làm gì!" Lục Ly rống lên rồi lại nằm vật ra.
Diệp Tiểu Yêu nhìn kính chiếu hậu làm mặt quỷ, bất đắc dĩ lái xe đến đó.
Dừng xe, Lục Ly liền kêu: "Đi ra ngoài, chờ đấy..."
Diệp Tiểu Yêu bước ra ngoài, nhìn thấy góc đường có một quầy bán đồ ăn vặt, cô liền đi tới mua chai nước, quay về mở cửa xe kêu lên: "Uống nước không? Uống sẽ dễ chịu hơn!"
Trong bóng tối một cánh tay đưa ra, kéo cô vào trong, Lục Ly lạnh lùng nói: "Đã bảo cô ở bên ngoài, do tự cô đưa đến cửa, cũng không nên trách tôi!"
Lục Ly kinh ngạc trợn to mắt, chỉ ngửi thấy trong không khí có mùi không bình thường, môi đã bị một đôi môi nóng rực chặn lại, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô nhất thời phản ứng kịp, trong không khí có mùi kia là do tên này đang...
A, vậy vừa rồi người này mới vừa rồi trong xe đang...
Diệp Tiểu Yêu tức đến tận óc, Lục Ly, hắn làm sao lại đối với mình như vậy, quên mất lời cảnh cáo lần trước của cô rồi sao?
Cô gấp gáp giằng co, Lục Ly vừa hôn cô, vừa ở bên tai cô thở dốc nói: "Tiểu Yêu, giúp tôi... Tôi bị người ta hạ thuốc, tôi thật sự rất khó chịu..."
Hắn kéo tay cô chạm vào chỗ đang cứng rắn, nóng như lửa đốt của hắn, không giống với nhiệt độ của con người bình thường khiến Diệp Tiểu Yêu như chạm vào cục than, khuôn mặt nhất thời muốn bốc cháy, vừa thẹn lại xấu hổ.
"Tiểu Yêu..." Lục Ly thở phì phò, nắm tay cô chạm đến chỗ đó đang đứng lên, dường như không nhịn được khó chịu mà thở hổn hển, Diệp Tiểu Yêu rút tay không ra được, chỉ thấy lòng bàn tay mình đều đang cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt của hắn.
Mặt của cô cũng nóng rang y như nhiệt độ cơ thể hắn, cho dù là với Quan Quý Sâm, cô cũng chưa từng làm chuyện như vậy, Lục Ly... Hắn thực sự đáng chết!
"Tiểu Yêu..." Lục Ly chuyển sang mặt cô, hôn lên môi cô, liều mạng mút lấy đôi môi ấy, dường như muốn chia sẻ với cô nỗi thống khổ của mình, lưỡi điên cuồng trong miệng cô mà chạy tán loạn, hừng hực to gian liếm láp hàm răng của cô, trong tận cổ họng đến từng góc một...
Cũng không biết có phải do bên trong xe chật hẹp nên làm phần tình cảm mãnh liệt này tăng cao, hay là do Lục Ly hôn quá có tính công kích, Diệp Tiểu Yêu kháng cự, vòng eo cũng bắt đầu mềm nhũn, cảm giác tay cũng tê rồi, Lục Ly còn chưa phóng ra được.
Cô có chút thất vọng, Lục Ly không thể nhịn được nữa mà cởi nút áo sơ mi cô ra, ở trên người cô mát lạnh, môi hắn ngậm lấy nụ hoa xinh xắn kia.
Diệp Tiểu Yêu thất thanh kêu lên, Lục Ly được thế ôm lấy cô, nghiêng người đặt cô xuống dưới thân mình, vừa may xe này thuộc mẫu dành cho công việc kinh doanh, phía sau rất rộng rãi, tuy vậy, nhưng hai người nam nữ chen lẫn cũng có vẻ quá chật hẹp...
Lục Ly quỳ một chân xuống dưới ghế, một tay bá đạo lột quần Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu cuống quít giữ lại, tay hắn kéo tay cô dời đi, cô còn chưa kịp cử động tiếp theo đã bị hắn đặt dưới người, kéo chân lên hông, sải chân ngang trên người hắn.
Vật cứng rắn, nóng như lửa chạm vào giữa cánh hoa mềm mại, một cơn đau đớn như xé rách khiến Diệp Tiểu Yêu suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, đến khi phản ứng lại kịp, Lục Ly đã rút ra rồi lại vào trong cơ thể cô. Hắn dùng hai tay ôm chặt lấy cô, môi bá đạo hung hăng cạy môi cô ra, nhiệt liệt triền miên hôn cô...
Phần eo hắn không ngừng lên xuống, Diệp Tiểu Yêu cảm giác mình giống như trên một con thuyền nhỏ lắc lơ, đầu óc choáng váng lên xuống theo từng cơn sóng, tư duy cũng ngừng lại, hô hấp dường như cũng bị chặt đứt, trong thế giới này dường như chỉ còn điều nguyên thủy nhất, nóng bỏng, điên cuồng mà dây dưa...
Bên trong xe bầu không khí lan truyền, bóng tối như càng cổ vũ khiến việc này không chút cố kị gì, điên cuồng, trâm luân diễn ra...
Diệp Tiểu Yêu bị hắn muốn mấy lần đếm không hết, vào lúc cảm nhận được cảm giác cực kỳ vui sướng đã bất tỉnh, lúc đó thật muốn chế nhạo chính mình, người tốt thật không nên làm mà! Nếu như hôm nay không nghe điện thoại của hắn, như vậy chuyện này không dính tới mình rồi!
Cùng cấp trên làm việc này, cái này đúng không phải là tác phong của Diệp Tiểu Yêu cô...
So sánh với Diệp Tiểu Yêu đang đầy mâu thuẫn, Lục Ly lại không suy nghĩ nhiều như thế, phát tiết nhiêu đó lần vẫn chưa đủ ép hết tinh lực của hắn, sau khi thuốc kích thích trên người đã được dẹp yên, hắn mới đứng dậy, từ trong cốp xe lấy ra một cái khăn, quấn lấy người Diệp Tiểu Yêu thật kỹ, lẳng lặng ôm trong lòng một hồi lâu, hắn mới chịu thả cô xuống, lái xe quay về nhà.
Điện thoại bên cạnh đã hết pin, hắn cũng không có tâm trạng nhặt lên, vừa lái xe, vừa liếm vết cắn do Diệp Tiểu Yêu cắn ở khóe môi, hơi đau đớn nhưng khiến hắn càng tỉnh táo, thỉnh thoảng nhìn lên kính chiếu hậu nhìn cô gái lẳng lặng nằm đó, khóe môi hắn không tự chủ mà nhếch lên, càng lúc càng cao...
----
Diệp Tiểu Yêu còn chưa mở mắt đã cảm thấy cả người đau nhức, cô miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đối diện, sợ đến mức lập tức nhắm hai mắt lại.
Màn điên cuồng tối qua hiện lại trên đầu, khiến cho cô khẩn trương đến toàn thân run rẩy.
Phải làm sao đây? Đã xảy ra chuyện như vậy, sau này làm sao mà làm chung với hắn? Đi là chuyện không thể, cô đã ký hợp đồng.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ nên xử lý thế nào.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Ly còn đang ngủ say, cô khẽ giật mình, chán nản phát hiện tay hắn còn đang ôm eo cô, Cô nhìn hắn, hắn không có phản ứng gì, liền muốn nhẹ nhàng dời tay hắn đi.
Tay vừa chạm vào tay hắn, liền bị hắn chụp lấy tay, nắm chặt.
Lục Ly mở mắt, nhìn cô.
Trong đầu Diệp Tiểu Yêu nhất thời trống rỗng, vừa rồi muốn quên mất toàn bộ, khẩn trương nhìn hắn.
Lục Ly chép miệng, nắm lấy tay cô, hai mắt nhắm nghiền, lười biếng nói: "Hôm nay là cuối tuần mà, ngủ thêm chút nữa đi!"
A... Cô muốn đối thoại này không phải như không có chuyện gì xảy ra như vậy mà!
Cô đẩy tay hắn ra, bò xuống giường, lấy khăn quấn lấy người mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh ngủ đi, tôi xuống dưới xem Hành Thái!"
Lục Ly chống tay nhỏm dậy, cười nói: "Cô xem một chút đi, đây là đâu, cô đi đâu xem Hành Thái?"
Diệp Tiểu Yêu sửng sốt, quay đầu nhìn, suýt chút nữa đã hôn mê, cô khẩn trương nên không phát hiện đây là phòng mình! Cô mặt đỏ đến mang tai mà chạy vợt tới tủ quần áo, tìm một bộ đồ rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Xả nước, tắm gội, nước lạnh như băng trôi đến làn da ấm áp, lạnh đến nỗi làm cô suýt chút nữa thét chói tai, lại quên mở nước nóng.
Hỏng rồi, trạng thái thế này làm sao đối mặt với vua lừa đảo được!
Cô điều chỉnh nước nóng, cố gắng hút sâu, bình tĩnh... Diệp Tiểu Yêu, bình tĩnh... Coi như bị chó cắn đi. Mày cũng không lần đầu,