"Mọi người đều là bạn bè, nói những lời khách khí này làm gì?"
Tạ Dụ Dương không để ý, cùng cô đi ra ngoài, sau khi nghe cô đọc địa chỉ, nhịn không được mà trợn tròn mắt hỏi: "Sao lại ở chỗ đó, nơi đó trị an không tốt mà?"
Uông Vĩ Lan cười khổ: "Gần đây làm ăn không tốt, cho nên nhà ở không giữ được, không thể làm gì hơn là đổi chỗ ở, nơi đó tiền thuê tốt hơn!"
Trương Di Thành không cho là đúng, lắc đầu nói: "Em sao không nói với tụi anh, gặp khó khăn phải nói chứ! Có phải không xem tụi anh là bạn bè không hả?"
"Em không muốn làm phiền mấy anh!" Uông Vĩ Lan lúc xuống xe, dặn dò: "Đừng có nói với Đông Tử! Trách cho anh ấy lại lo lắng!"
Trương Di Thành nhìn hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh một chút, không nhịn được, quay về nói với Lục Ly, còn nói: "Nhà cô ấy như bây giờ, cậu cũng nên giúp một tay, không nói gì khác, nể tình mọi người cùng nhau lớn lên, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn cô ấy như vậy!"
Lục Ly suy nghĩ một chút, từ trong ví rút ra một tấm thẻ đưa cho hắn: "Cái này cậu giúp tôi đưa đi, tôi không muốn tiếp xúc với cô ấy nhiều, trách sinh ra chuyện rắc rối!"
Trương Di Thành nhíu mày: "Cậu còn không biết tính của Uông Vĩ Lan sao, làm sao mà chịu nhận tiền của tôi, cậu tự đi mà đưa, tôi cũng không muốn dính vào chuyện này!"
Lục Ly vừa nhìn sang Khương Lập Nguyên, Khương Lập Nguyên hoảng sợ vội vàng khoác tay: "Chuyện làm ông già Nô-en này tôi cũng không rành, mấy người chúng ta chỉ có cậu thân với cô ấy nhất, cậu tự đi đi!"
"Đúng là không có tên nào có chút nghĩa khí!" Lục Ly bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là thu thẻ lại.
Giữa trưa ngày thứ hai, Lục Ly không có việc gì làm, liền bế Hành Thái đi vật lý trị liệu, gặp phải thím Đường của Uông Vĩ Lan, liền thuận miệng hỏi chuyện của Uông Vĩ Lan.
Thím Đường thở dài nói: "Trước đó vài ngày việc buôn bán của Vĩ Lan chịu thua thiệt, đã chuyển dượng mặt tiền của hàng rồi, bây giờ còn đang giúp đỡ ở chỗ thím! Con bé dọn nhà, chỗ ở mới rất là loạn, thím đã bảo con bé dọn đi, nó cũng không chịu, đứa bé này rất cố chấp, thật không làm gì được! Con có gặp thì khuyên nhủ nó giúp thím, đừng tự gây khó dễ cho mình, tiểu Tạ làm người cũng không tệ, để cho con bé gả cho tiểu Tạ cũng được!"
Lục Ly đoán chừng Uông Vĩ Lan không nói chuyện cô ấy chia tay với Tạ Dụ Dương cho thím Đường nên thím mới nhắc tới Tạ Dụ Dương với Lục Ly, Lục Ly nghe xong, cũng không biết nói gì cho phải.
Sau khi hỏi thím Đường, Uông Vĩ Lan ở đâu, liền qua tìm cô. Sau khi đến, thấy Uông Vĩ Lan đang tự tắm cho chó, hắn ở bên lặng lẽ đứng xem, trong lòng có chút khổ sở.
Uông Vĩ Lan xoay người, thấy hắn, kinh ngạc kêu lên: "Đông Tử, sao anh lại tới đây?"
"Dẫn Hành Thái tới làm vật lý trị liệu, nghe thím Đường bảo em ở đây nên ghé vào xem một chút? Sao vậy? Còn chưa quen sao?" Lục Ly thấy đầu cô toàn là nước, quan tâm hỏi.
Uông Vĩ Lan tìm khăn lông xoa đầu, bước tới: "Tạm ổn! Vừa làm bên này vừa tìm việc, không có chuyện gì, anh đừng lo lắng!"
"Không phải em rất thích làm buôn bán quần áo sao? Để tôi dẫn em đi tìm dì nhỏ, giới thiệu em làm đại lý cho dì được không?"
Lục Ly sảng khoái nói: "Tiền em cũng đừng lo lắng, coi như tôi cho em mượn trước, sau trả vốn lại cho tôi là được!"
"Cảm ơn, không cần đâu! Mấy năm nay kinh doanh cũng làm em mệt mỏi rồi, tìm chút công việc làm là được!" Uông Vĩ Lan lắc đầu nói.
"Không phải em bảo em không thích đi làm theo giờ công sở à? Còn bảo mình muốn tự do một chút!" Lục Ly khuyên nhủ.
Uông Vĩ Lan cười nói: "Con người ai cũng sẽ thay đổi, em cảm thấy em quá làm biếng rồi, tìm một công việc có nghiệp vụ chút sẽ tốt hơn! Anh thực sự không cần xen vào!"
Lục Ly trầm mặc một chút nói: "Nếu không thì đi Lục thị đi, cũng dễ nói với bà ta, tôi an bài vào cũng dễ nói!"
Uông Vĩ Lan lắc đầu: "Cám ơn ý tốt của anh, Uông Vĩ Tình vào đã khiến anh nhức đầu rồi, em không muốn làm phiền anh nữa! Em tự nghĩ biện pháp!"
Lục Ly thấy không khuyên được cô, không thể làm gì hơn nói: "Vậy lúc nào em muốn đến thì cứ nói với tôi một tiếng trước, hoan nghênh mọi lúc!"
"Được." Uông Vĩ Lan gật đầu, lại bế chó đi tắm, Lục Ly nhìn một chút rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Uông Vĩ Lan tan tầm đi ra ngoài nhìn thấy Lục Ly ngồi ở trong xe, cô có chút sửng sốt, giấu đi sự vui sướng trong lòng, đi tới hỏi: "Tại sao còn ở đây? Không phải đang chờ em chứ!"
Lục Ly cười một tiếng: "Lên xe đi! Tiễn em về!"
Uông Vĩ Lan hào phóng mở cửa xe, ngồi lên cười nói: "Hôm nay không đi hẹn hò sao?"
Lục Ly không đáp, đưa cô một chùm chìa khoá nói: "Trương Di Thành nói chỗ ở của em không an toàn, tôi ở Nhị Hoàn còn có phòng để không, lát tôi giúp em dời sang! Không cho phép từ chối nữa, nếu không thật sự không coi tôi là bạn bè rồi!"
"Cái tên Trương Di Thành nhiều chuyện này, sao cái gì cũng nói với anh là sao!" Uông Vĩ Lan tức giận.
Lục Ly nhét chìa khoá vào tay cô nói: "Em cứ ở chùa(1), về sau tìm được công việc rồi trả anh tiền thuê nhà, bạn bè thu em giá rẻ nhất là được rồi, coi như giúp anh trông coi phòng ốc!"
(1) ý là ở miễn phí
"... Được rồi! Cám ơn!" Uông Vĩ Lan không cố chấp nữa, nhận chìa khoá.
Hai người đến nơi Uông Vĩ Lan ở để giúp cô dọn nhà, Uông Vĩ Lan không có bao nhiêu hành lý, xe vừa đến, Hành Thái bị chen ở một góc bất mãn trừng mắt với Uông Vĩ Lan.
Uông Vĩ Lan đưa tay sờ nó, Hành Thái "gâu" một tiếng rồi cắn, làm cô sợ đến mức nhanh chóng rụt tay lại, tự giễu cười nói: "Chó của anh thật hung dữ! Đúng rồi, lần trước anh bảo của bạn của anh cơ mà, chó của người nào vậy, sao không mang về nhà à?"
"Tiểu Yêu, cô ấy đi tỉnh khác, tôi giúp cô ấy chăm sóc!" Lục Ly không để ý nói.
Ánh mắt của Uông Vĩ Lan có chút buồn bã, nói có chút ý vị: "Tình cảm của anh và cô ấy thật tốt! Trước đây anh toàn thấy nuôi thú cưng phiền toái, giờ lại kiên nhẫn hầu hạ thú cưng rồi!"
Lục Ly cười ha ha nói: "Hành Thái rất có cá tính, không hề dính người, cũng không cần hầu hạ! Nếu không phải do bị thương, tôi cũng không cần đưa đến bệnh viện, cứ cho nó ăn no là được!"
Uông Vĩ Lan cười cười, không nói gì thêm. Lúc Lục Ly đang giúp cô khuân đồ, cô nhìn thấy ở cóp xe có hai cái túi. Thừa dịp Lục Ly không để ý, cô mở ra xem, thấy có áo lông và khăn quàng cổ, cô cắn răng chỉ bất thanh bất động đóng cóp xe lại.
Vài món hành lý rất nhanh dọn đi, đồ dùng đã có sẵn, mua thêm chút đồ dùng hàng ngày là được, Uông Vĩ Lan nhân cơ hội nói: "Đông Tử, một khách không phiền hai chủ, làm phiền anh đưa em đi mua chút vật dụng hàng ngày đi! Anh có bận gì không? Mua xong, em mời anh ăn cơm!"
Lục Ly do dự một chút gật đầu nói: "Hay là để tôi mời! Coi như chúc mừng em dọn nhà. Nhưng mà tôi phải mang Hành Thái về trước, tránh cho nó ở trong xe ngây người mà buồn bực!"
"Được, hôm nào chỗ em dọn xong, lại mời mọi người sang dùng cơm!" Uông Vĩ Lan cười nói: "Bây giờ tay nghề của em rất tiến bộ, có chút không thể so được với mẹ em, nhưng cam đoan vẫn khiến các anh hài lòng!"
Hai người cười cười nói nói, dường như đã quên mất quá khứ không vui trước kia, cùng nhau dẫn Hành Thái về nhà rồi đi mua vật dụng hàng ngày, sau đó đi ăn cơm. Sau khi Lục Ly đưa Uông Vĩ Lan về nhà, trời đã tối rồi, Uông Vĩ Lan cũng không giữ Lục Ly lại, hào phòng chúc ngủ ngon rồi đi lên lầu.
Lục Ly nhìn bóng lưng của cô cười cười, cảm thấy buông bỏ xuống mọi thứ cũng không tệ.
--
Thứ hai, Lục Ly vừa đến Lục thị, bảo vệ đã nói có người tìm hắn, thấy Uông Vĩ Tình cũng Uông Vĩ Lan đang ngồi ở ghế salon ở đại sảnh, hắn mới nhớ ra việc Uông Vĩ Tình muốn vào Lục thị, liền đi tới.
Uông Vĩ Lan vừa thấy hắn đã đứng lên, bất an nói: "Đông Tử, Tiểu Tình nhất định bắt em theo con bé qua đây, xin lỗi, làm phiền rồi!"
"Không có gì, đi theo tôi!" Lục Ly cười cười, dẫn hai người lên lầu.
Cố An Dịch đã tới, thấy hắn dẫn hai cô gái xinh đẹp tiếng đến, liền nhếch mắt lên hỏi.
"An Dịch, đây chính là nhân viên mới, cậu xem tài liệu của cô ấy một chút, xem có việc gì thích hợp sắp xếp công việc cho cô ấy làm!" Lục Ly giao Uông Vĩ Tình cho Cố An Dịch.
Cố An Dịch kinh ngạc trợn to mắt, thấy Uông Vĩ Tình váy chỉ tới bắp đùi, có chút không nói, đây là tới đi làm hay đi làm dáng vậy trời!"
"Vĩ Lan, em bây giờ cứ yên tâm!" Lục Ly mỉm cười nói: "Có muốn vào uống ly cafe hay không?"
"Không được, em còn có việc, hôm nào sẽ ở lại!" Uông Vĩ Lan khéo léo chào hỏi mọi người, rồi đi.
"Lục thiếu, đó là bạn gái anh sao?"
Lục Ly trừng mắt liếc cô, đi vào phòng làm việc, Tống Húc buồn bực: "Xem ra chúng ta không có hy vọng rồi, xem người ta vừa đẹp vừa hào phóng, so với sinh viên đại học đợt trước còn mạnh hơn! A...a...a... Lẽ nào Lục thiếu của chúng ta hiện tại không thích lolita nữa thích cô gái có phẩm vị một chút sao?"
Trương Khuê đả kích nói: "Loại đàn bà có phẩm vị không học được, có thể làm Lục thiếu phu nhân cũng chỉ có thể là người phụ nữ biết tiến biết lùi như thế này thôi, các người đừng mơ tưởng nữa!"
"Hừ... Vương Hầu cũng vậy thôi, đâu phải ai sinh ra cũng đã có địa vị cao quý.. Nếu cho chúng tôi cơ hội, chúng ta cũng sẽ chẳng thua kém cô ta!" Chu Cận khịt mũi, quay đầu làm việc.
Đáng thương cho Cố An Dịch, nhìn tư liệu của Uông Vĩ Tình hồi lâu cũng không biết có việc gì thích hợp cho cô ta, kinh nghiệm cũng không có, gõ chữ còn có chút tốc độ, đoán chừng là hay lên mạng nói chuyện phiếm mà ra.
Hắn buồn bực cả nửa ngày, đưa cô đến một bàn máy tính nói: "Cô tạm thời đóng dấu tư liệu này! Chờ có công việc thích hợp sẽ đổi cho cô!"
Uông Vĩ Tình nhìn tư liệu đầy bàn, bất mãn ngoác miệng nói: "Không được, để tôi làm đống tư liệu này, vậy không phải khiến tôi chết ngộp à!"
Cố An Dịch vờ như không thấy, quay về phòng làm việc của mình xem văn kiện, Uông Vĩ Tình buồn bực hồi lâu, lộc cộc bước giày cao gót tìm Lục Ly cáo trạng.
Lục Ly kiên nhẫn nghe xong lời của cô ta, chỉ nhíu mày nói: "Nhân viên nào mới tới cũng đều như thế, cái gì cô cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể vừa học tập vừa làm việc thôi, An Dịch cũng đâu được tính là gây khó dễ cho cô, cô làm trước vài ngày đi rồi nói!"
"Nhưng Đông Tử ca, những tài liệu kia tôi đều xem không hiểu, học tập thế nào!"
Uông Vĩ Tình lấy lòng tiến lên nói: "Nếu không để em làm trợ lý cho anh! Giúp anh mỗi lúc họp hành sẽ pha cafe, em cũng sẽ không làm anh mất mặt!"
Lục Ly không nói gì dựa lưng vào ghế lắc đầu nói: "Trợ lý không phải làm chuyện này, phải giúp tôi xử lý văn kiện, giải quyết vấn đề, cô không thích hợp, cô vẫn nên làm xong công việc mà An Dịch giao cho đi!"
Uông Vĩ Tình thấy nói không được, không thể làm gì hơn là giận dỗi, bước thẳng về. Lục Ly nghe tiếng đóng của cô vang lên, nhức đầu xoa trán, hôm nay mới là ngày đầu tiên, làm sao hắn lại có cảm giác muốn sụp đổ rồi chứ!
Thật là nhớ lúc có Diệp đại thẩm của hắn, có cô ở đây, hắn việc gì phải hao tâm tổn trí như vậy chứ!
Nhớ tới Diệp Tiểu Yêu, hắn tiện tay cầm điện thoại muốn gọi cho cô, chỉ là cầm lên lại nhịn được, nghĩ giờ gọi cho Diệp Tiểu Yêu lại sẽ mắng hắn dám trốn làm việc. Được, nhịn xuống, tan tầm lại gọi!
Hắn kéo tài liệu qua, bất đắc dĩ nhìn vào, Diệp đại thẩm cố gắng như vậy, hắn không nên để cô mất mặt, vẫn nên cố gắng học hành!
--
Ngày hôm sau gọi cho Diệp Tiểu Yêu vẫn không có ai bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời, Lục Ly nhịn không được mà nổi nóng, nhịn được thêm hai ngày, hắn cũng không thèm để ý nữa, gọi đến người phụ trách công ty bên kia.
Đối phương bắt đầu rất sốt ruột, cuối cùng nghe hắn tự giới thiệu, lật đật đổi giọng, cười cười nói: "Lục thiếu tìm Diệp tiểu thư à, cô ấy và Dương Thận vào núi, hầm mỏ bên kia có chút vấn đề, bọn họ đi xử lý, tín hiệu ở chỗ đó không tốt, nên không liên hệ được. Lục thiếu yên tâm, tôi sẽ tìm người truyền lời giúp, Lục thiếu có chuyện gì sao?"
Lục Ly cũng không thể nói rõ mình có chuyện gì, cũng không thể nói lo lắng cho Diệp Tiểu Yêu, ừ ừ vài câu rồi cúp máy.
Cuối tuần này là Trung thu, Hứa phu nhân đã nhắn bảo hắn về nhà ăn cơm, việc hắn muốn đi thành phố B lại thành bọt nước, nhưng đến thứ 6, đã tan tầm rồi vẫn không gọi được cho Diệp Tiểu Yêu, hắn đứng ngồi không yên, đưa Hành Thái đến gửi tại bệnh viện thú y rồi tự mình lái xe suốt đêm đi thành phố B.
Lúc đến đó đã hơn 10 giờ, hắn trực tiếp đến công ty khai thác mỏ, lại giằng co một phen mới tìm được người để hỏi chuyện, biết vào trong núi còn tốn thêm 2 giờ đồng hồ, hắn không chờ được, bắt người ta tìm người dẫn đường, suốt đêm đi vào núi.
Đối phương có chút giằng co, tìm một quản lý nhỏ dẫn đường cho hắn, hai người lên xe liền lái về phía ngọn núi.
Cái người quản lý nhỏ này còn rất trẻ, tên là Tiền Trung Liên, trên đường có nói chuyện với hắn, từ miệng cậu ta, Lục Ly đã biết chuyện phiền phức của khu mỏ kia không hề nhỏ, thì ra trước đó vài ngày nước mưa nhiều, nên có một số hầm bị sụt rồi.
Người phụ trách hầm mỏ vì muốn đẩy nhanh tốc độ giao hàng nên ép buộc công nhân làm việc dưới tình trạng đó, kết quả đã xảy ra chuyện, có mấy người công nhân bị chôn ở dưới, cứu ra được 2 người, những người khác đều bị thương rất nặng.
Người phụ trách không muốn làm lớn chuyện nên giấu giếm không báo, người thợ mỏ bị chết bồi thương 50 ngàn, bị thương thì đến bệnh viện, cho mỗi người mấy ngàn tiền bồi thường.
Đến lúc những công nhân kia đều bất mãn, liền bãi công tập thể, Diệp Tiểu Yêu bị ép buộc xử lý chuyện này, vừa vội vàng dẹp loạn tình thế vừa tìm biện pháp xin trợ cấp cho người nhà của người bị tai nạn, còn đích thân đến khu mỏ thuyết phục những công nhân kia làm việc.
Chỉ là vị trí của cô có chút xấu hổ, mặc dù ở trên phái xuống, nhưng trong mắt công ty khai thác mỏ, cô chẳng khác nào là cấp dưới được trao quyền, không ai nghe cô nói, còn gây khó dễ cô khắp nơi.
Tiền Trung Liên thở dài nói: "Lục thiếu, tôi không phải vì nịnh nọt anh mới nói điều này, thật sự không muốn làm lớn chuyện nên mới mạo hiểm nói ra. Anh có thể giúp đỡ, nhưng nếu không thể giúp, ngàn vạn lần đừng bán đứng tôi, bằng không tôi ở đây khó sống rồi!"
Sắc mặt Lục Ly rất khó coi, không nghĩ đến Diệp Tiểu Yêu gặp chuyện lớn như vậy cũng không gọi cho mình, một mình gánh chịu, nếu không phải mình lo lắng chạy tới, cô còn muốn gánh chịu một mình đến bao giờ.
Đến khi mỏ rất vắng vẻ, trên hầm mỏ còn có ánh sáng, Lục Ly chưa quen với địa hình ở đây nên không tìm được phương hướng liền chờ trên xe, Tiền Trung Liên xuống xe