Nghe nói thái tử gia Lục thị đích thân tới khu mỏ, nửa đêm còn tìm người làm hoạt động lớn, lão tổng công ty khai thác mỏ lại càng hoảng sợ, tự mình dẫn người chạy tới khu mỏ.
Lục Ly ngủ thẳng tới lúc ăn trưa mới dậy, đã bị đội hình như vậy bao vây.
Lão tổng ở nhà kho khu hầm mỏ mở mấy bàn tiệc rượu, tự mình bước qua mời hắn.
Lục Ly nào có tâm tình ăn uống với bọn họ, bắt lão tổng lập tức giải quyết vấn đề. Kết quả lão tổng đến cơm cũng không còn được ăn, mau chóng gọi người phụ trách hầm mỏ đến, lập tức thảo luận phương pháp giải quyết.
Diệp Tiểu Yêu cũng không để ý tới việc đang bị đau dạ dày, tìm mấy bức ảnh chụp bên trong khu mỏ cầm ra làm chứng cứ. Kết quả chứng minh người phụ trách khu mỏ làm trái quy định, gây ra sạt lỡ, lão tổng tức đến xanh mét cả mặt mày, ở ngay đó sa thải người phụ trách, lại điều hai người kế toán tới kiểm tra sổ sách.
Bận đến xế chiều cũng chưa xong, Diệp Tiểu Yêu vội vã húp chén cháo, lại kéo Lục Ly đi cùng các công nhân đại diện thảo luận về việc bồi thường. Thấy thái tử gia đích thân làm chủ sự, mấy người công nhân này liền mồm năm miệng mười nói ra rất nhiều điều kiện, Lục Ly vừa nghe vừa nhớ kỹ, cuối cùng hứa hẹn nhất định sẽ giải quyết thích đáng mới khuyên được những công nhân này bớt giận, chịu rời đi.
Bởi vì ngày hôm sau chính là tết trung thu, vì trấn an người nhà người gặp nạn, Diệp Tiểu Yêu kiến nghị cả đêm mới thảo luận xong vụ bồi thường, lão tổng công ty khai thác mỏ bị Lục Ly ép buộc họp suốt đêm, cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, lão tổng hứa hẹn hôm sau sẽ bồi thường đủ số lượng, mọi người mới có thể nghỉ ngơi.
Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, cùng Diệp Tiểu Yêu về phòng đã là 4 giờ sáng, hai người trong tình trạng kiệt sức, tắm xong cũng nằm ngã ra giường, ngủ từ lúc nào không hay.
Ngủ mấy tiếng đồng hồ, Lục Ly còn đang mê man đã bị Diệp Tiểu Yêu kéo dậy, muốn đi vào thành mua quà tặng để an ủi mấy gia đình này.
Lục Ly cũng không dám chê cô phiền, uống hai ly cafe nồng đậm rồi đi làm tài xế miễn phí.
Quản đốc trái lại rất sảng khoái trả lại chìa khoá xe cho hắn, còn nhét vào tay hắn một danh sách những người đã tham gia đi tìm người tối hôm đó nói: "Lục thiếu, nhìn cậu là người thẳng thắn, tôi cũng thẳng thắn, tiền công tôi cũng không cần, nhưng người khác không thể thiếu. Cậu hiểu giúp, đừng làm tôi khó xử!"
Lục Ly cầm danh sách gật đầu: "Được, tôi vào thành lấy tiền sẽ mang về trả cho ông!"
Sau khi Diệp Tiểu Yêu hiểu được chuyện gì đang xảy ra cảm khái nói: "Lục thiếu thật đúng là ân nhân lớn của chúng tôi nha! Vì tìm chúng tôi mà bắt anh phải tiêu tốn một khoảng tiền lớn, thực là áy náy! Ân cứu mạng này, tiểu nữ sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau có cơ hội sẽ dũng tuyền tương báo(1)!"
(1) trích trong câu Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền -> nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội.
Lục Ly nghiến răng với cô, giả vờ độc ác nói: "Dũng tuyền tương báo không bằng lấy thân báo đáp đi! Diệp Tiểu Yêu, em nhớ kỹ cho anh, mạng của em là do anh cứu về, về sau em chính là người của anh, em có muốn trốn cũng không thoát đâu!"
Diệp Tiểu Yêu cười cười, ngoài dự tính, cô không hề phản bác lại câu nào.
Tâm tình Lục Ly liền tốt lên hẳn, vào thành kéo cô đi mua điện thoại rồi mới kéo cô đi mà quà, hai người mua cả một xe, ngay cả công nhân tìm người cũng có phần, quay về giao cho quản đốc, ngay cả tiền công của ông ta cũng đưa không thiếu đồng nào.
Quản đốc lúc đầu kiên quyết không lấy, nói là coi như kết giao bằng hữu, Lục Ly kiên quyết nhét cho ông ta, nói kết giao bạn bè, nhưng tiền bạn vẫn phải nhận, coi như mua quà cho mấy đứa nhỏ ăn tết!
Quản đốc thấy hắn kiên trì như vậy, mới nhận tiền, lại tìm thêm vài người dẫn đường, giúp dẫn bọn họ đi đưa quà tặng.
Diệp Tiểu Yêu cũng không phải làm qua loa cho xong, đến mỗi nhà đều cùng bắt chuyện, xem coi người ta có gì khó khăn cần giúp hay không. Tuy là mất thời gian nhưng Lục Ly cũng không cảm thấy phiền, lặng lẽ nhìn cô lấy sự chân thành ra đổi lấy sự cảm kích thật lòng từ mọi người.
Những gia đình này đều nhìn thấy đương nhiên khuyên những công nhân kia nhanh chóng bắt đầu làm việc lại, còn có người nói cho cô nghe rất nhiều kiến nghị cải tiến khu mỏ khai thác rất hợp lý.
Diệp Tiểu Yêu đều nhớ kỹ từng cái một, thái độ nghiêm túc làm việc làm cho Lục Ly khẽ rung động, không nhịn được nghĩ, thì ra sự tài giỏi của cô đều do cô liều mạng đổi lấy. Cô gái nhỏ này ra trường không đến mấy năm lại có được thành tích như hôm nay, chắc hẳn phải trải qua không ít khổ sở!
Sau khi đưa quà xong, trời đã tối đen, Lục Ly cám ơn đám công nhân cùng đi thăm viếng chung với hoi, bảo mọi người mau về nhà ăn tết. Mấy người công nhân này mang theo quà tặng đi về nhà, chỉ còn hắn và Diệp Tiểu Yêu, hai người ban đầu muốn tìm một nhà hàng giải quyết bữa cơm, nhưng đi mấy nhà hàng, người ta đều đóng cửa ăn tết hết.
Hai người không thể làm gì hơn là đói bụng quay về phòng nghỉ, may mắn, trên xe còn một hộp bánh trung thu chưa tặng, Lục Ly mở cóp xe, không ngờ tìm được một chai rượu vang cũng không biết từ tháng nào năm nào, cầm ra xem một chút đảm bảo không có vấn đề gì mới cười nói: "Rượu vang với bánh trung thu cũng không tệ nha! Được rồi, Diệp Diệp, hai chúng ta ăn tết thôi!"
Hắn chạy về phòng cầm hai ly giấy ra, kéo Diệp Tiểu Yêu tìm bờ ruộng ngồi xuống đất, không có vật gì che mất nên thấy rõ được mặt trăng vừa tròn vừa lớn treo trên bầu trời, ánh trăng sáng chiếu lên người bọn họ, tuy là gió đêm có chút lạnh nhưng cảm giác cũng không tồi.
Lục Ly lấy một cái bánh trung thu, chia một nửa cho cô, Diệp Tiểu Yêu vừa muốn ăn, liền nhớ tới một việc liền kêu lên: "Quên mất, còn chưa gọi điện cho mẹ tôi. Anh chờ chút, tôi đi tìm điện thoại bàn gọi!"
Cô muốn đứng dậy, Lục Ly cũng đi theo nói: "Anh cũng cùng đi nữa!", đi ra ngoài cũng chưa nói cho Hứa phu nhân tiếng nào, phía bên kia không biết đang tức giận thế nào nữa!
Hai người tìm được phòng làm việc, may sao có người đang trực ca, Lục Ly để cho Diệp Tiểu Yêu gọi trước.
Diệp Tiểu Yêu cũng không khách khí, gọi điện thoại đến trại điều dưỡng, bảo mọi người báo với mẹ cô.
Bên kia đang tổ chức tiệc trung thu, vang lên tiếng nhạc, đợi một lúc lâu mới có người nhận điện thoại.
"Alo.." Giọng nói dịu dàng vang lên, Diệp Tiểu Yêu ngay lập tức mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: "Mẹ, trung thu vui vẻ!"
"Cô cũng vui vẻ..." Mẹ Diệp ở bên kia có chút hoang mang, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: "Cô là ai? Vì sao gọi tôi là mẹ?"
Nước mắt Diệp Tiểu Yêu liền liên tục rơi xuống, Lục Ly vừa thấy đã đau lòng, tiến đến ôm cô từ phía sau.
"Con là Tiểu Diệp Tử... Mẹ không nhớ ra con cũng không sao, con chỉ muốn chúc một câu thôi, hy vọng mẹ sẽ thật vui vẻ, bình an là tốt rồi!" Diệp Tiểu Yêu giả vờ không cần thiết nói.
"Tôi cũng hy vọng cô thật vui vẻ, bình an là tốt rồi!" Mẹ Diệp lịch sự nói.
"Được, chúng ta đều sẽ an lành!" Diệp Tiểu Yêu nói không được nữa, vội vàng lên tiếng: "Sau có thời gian, con sẽ quay về thăm mẹ, tạm biệt!" Sau đó liền cúp điện thoại.
"Tôi ra ngoài chờ anh!" Cô đẩy Lục Ly chạy ra ngoài.
Lục Ly lo lắng nhìn cô, lật đật gọi điện về nhà, Hứa Thanh Phù vừa nhận liền thấp giọng quát: "Lục Ly, con muốn chết à, tết lớn mà dám chơi trò mất tích, nếu như ngày hôm nay dì không trở về, con có phải tính để hai ông bà ăn tết một mình không?"
"Dì nhỏ, xin lỗi mà, con có việc kẹt ở bên ngoài nên mới không về được, giúp con giải thích với ông bà ngoại một chút, quay về con sẽ tự mình đi xin lỗi!" Lục Ly lấy lòng cô vài câu, sau đó vội vàng cúp máy.
Đi ra liền nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu tay nghịch viên đá, trên mặt đã không còn nước mắt nữa, hắn mới yên tâm một chút, đi qua dắt tay cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn tết!"
Hai người quay về chỗ bờ ruộng khi nãy, lại chia nhau ăn bánh trung thu, Diệp Tiểu Yêu không muốn cũng phải ăn, sợ đau dạ dày, rượu cũng không dám uống, thấy một mình Lục Ly uống hơn nửa chai rượu liền cười nói: "Lục thiếu bày đặt không đi mấy chỗ tiệc tùng vui vẻ kia, chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh uỷ khuất ăn bánh trung thu cho đỡ đói này làm gì, có hối hận hay không?"
"Hối hận cái gì? So với thời gian khổ sở trước đây, cái này có tính là gì?" Lục Ly phản đối nói.
"A, anh mà cũng trải qua khổ sở sao, nói chút đi, chúng ta cùng ức khổ tư điềm(2) đi!" Diệp Tiểu Yêu đùa với hắn.
(2) Nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi
Lục Ly cười nhạt nói: "Nói những chuyện trước kia làm gì! Tết lớn, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ chút!"
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Sợ anh tủi thân, vậy em hát một bài náo nhiệt cho anh đây nghe coi nào!"
Mấy lần đi hát KTV chưa lần nào được nghe Diệp Tiểu Yêu hát, lần nào cũng nháo nhào lên, ép buộc cô hát.
Diệp Tiểu Yêu không lay chuyển được hắn, liền hát bài "Tình cảm chất đống" của Quảng Mỹ Vân, giọng hát của cô rất trong trẻo, mặc dù không có nhạc đệm, cũng làm Lục Ly nghe đến nhập thần, vỗ tay theo nhịp điệu cho cô.
"Không thể chống lại tình nồng ý mật, cứ mãi nhớ tới anh, mỗi một phút chất chồng suy nghĩ về tình yêu... cảm xúc như mưa phùn không thể tự kìm nén... Rất muốn cho anh biết rằng... Chỉ muốn đi cùng anh, cầu mong có thể hiểu được nhịp điệu của đắm say.”
Hát xong, Lục Ly đứng lên, bật một khúc nhạc trong điện thoại, tiến lên kéo tay cô: "Chúng ta khiêu vũ đi! Chớ phụ lòng ánh trăng đẹp như vậy!"
Nói xong, hắn vươn tay kéo hông cô khiêu vũ, nhưng mặt đất chỗ cao chỗ thấp, hai người khiêu vũ cứ bị đụng đầu vào nhau, Diệp Tiểu Yêu lúc thì đụng phải cằm của hắn, lúc thì đụng vào mũi, cười đến nổi không kiềm được, đẩy hắn một cái: "Đừng nhảy nữa, bị trẹo chân thì tôi cũng không cõng nổi anh đâu!"
"Anh cõng em là được!" Lục Ly nói xong liền cầm tay cô quàng lên lưng mình, bước tới lấy điện thoại: "Không nhảy thì chúng ta về phòng đi! Hai ngày nay ngủ không ngon, đêm nay chúng ta ngủ sớm một chút... Chớ em cứ ráng nhịn sẽ thành đại thẩm thật đấy..."
Hắn cõng Diệp Tiểu Yêu thẳng một mạch về phòng, liền ném cô lên giường, sau đó liền đè lên mà hôn cô.
Lúc cô hát, hắn đã nghĩ muốn cô, sợ hôn rồi không kiềm được nên mới nhịn lại, lúc này trên giường rồi thì điều kiêng kị gì cũng mất, hắn vừa hôn, bàn tay không chút kiêng kỵ cô tháo dây buộc tóc của cô ra, để cho những sợi tóc mềm mại ấy phủ lên gối.
Nụ hôn triền miên kịch liệt rời khỏi môi cô, cắn nhẹ lên vành tai xinh xắn ấy, bàn tay mò dần xuống phía dưới, thế như chẻ tre mà cởi quần áo cô ra, Diệp Tiểu Yêu kinh hoảng giữ tay hắn lại, hắn thuận theo, dời tay sang chỗ khác, một giây sâu lại xoa ngực, lớp quần áo mỏng này cũng không che được vẻ đẹp của cô...
Diệp Tiểu Yêu toàn thân run rẩy, nghẹn ngào gọi khẽ: "Lục Ly, anh..."
"Anh làm sao?" Lục Ly một tay chống lên, đỡ cả người ngẩng đầu nhìn bộ dạng tình loạn của cô, vừa cởi đồ cô ra, cảm giác nhuỵ hoa nhỏ trong lòng bàn tay mình đang cố gắng vùng dậy.
"Anh... Đáng ghét..." Diệp Tiểu Yêu mắc cỡ muốn co chân lại, Lục Ly không khách khí dùng đầu gối tách chân cô ra, miệng lưỡi khẽ chạm qua xương quai xanh của cô, cười nhẹ nói: "Nếu như em muốn tắm rửa trước, anh không ngại tắm uyên ương với em đâu..."
"Biến đi... Ai nghĩ muốn tắm uyên ương với anh chứ..."
Diệp Tiểu Yêu còn chưa dứt lời đã bị Lục Ly bế lên, hắn cười nhẹ nói: "Không nói còn đỡ, vừa nói đến anh liền không khống chế nổi nữa, ngày hôm nay nhất định phải tắm uyên ương với em..."
Hắn bá đạo lột sạch quần áo của cô, sau đó ôm vào phòng tắm, phòng tắm nhỏ hai người phải chen nhau, lúc nước nóng chảy vào trên người, cái cảm giác khô nóng khó nhịn được kia làm Lục Ly mất đi lý trí, thừa dịp Diệp Tiểu Yêu còn đang bị dính nước, chưa mở mắt nổi, hắn liền ôm cô tựa vào vách tường...
"Diệp Diệp..." Giọng nói hắn có chút khàn, nương theo dòng nước trơn liền tiến vào trong cơ thể cô, chuyện muốn làm ngày đó hiện tại đã được như ý nguyện, đạt được rồi cũng không đủ thoả mãn, mà chỉ cảm thấy đói khát mãnh liệt.
Trong cơ thể tựa như đang có núi lửa hoạt động, chỉ đợi phun trào, mọi nơi đều là lửa nóng, hắn cắn bờ môi cô, càng vùi sâu vào cơ thể cô, thầm nghĩ muốn hung hăng chiếm lấy cô... Chiếm giữ cô...
Nước chảy ào ào, phong cảnh kiều diễm hiện lên trong phòng tắm nhỏ bé, chàng trai khẽ gầm nhẹ, cô gái khẽ rên rỉ, đan xen với tiếng nước, tựa như giai điệu vừa rồi còn chưa nhảy xong, giờ hai người đang khiêu vũ theo một cách khác... Một điệu khiêu vũ xinh đẹp khác...
Một khúc lại một khúc, hoạt động nguyên thuỷ nhất này vậy mà thành một bữa tiệc đêm trung thu xa hoa nhất, làm cho Lục Ly như ác thú không biết mỏi mệt mà chiếm lấy...
Vì vậy, Diệp Tiểu Yêu một lần lại một lần nữa mà ngất đi, trên người để lại rất nhiều vết tích gặm nhắm của con chó con nào đấy.
Đến khi hôm sau mơ màng tỉnh dậy trong ngực của hắn, cô cảm thấy động ngón tay thôi cũng đã quá sức, chứ đừng nói chi còn muốn hy vọng ra ngoài gặp người...
Đáng hận nhất là người nào đó vẫn còn chưa biết điều, chống tay đỡ lấy đầu, khuôn mặt đẹp trai kia thể hiện ra cái biểu cảm đói khát, một tay nghịch tóc cô đáng thương nói: "Diệp đại thẩm, anh đói rồi, em muốn ngủ đến mấy giờ mới chịu theo anh đi ăn cơm đây?"
Diệp Tiểu Yêu trừng mắt, liếc hắn một cái, thấy ánh mặt trời chiếu khắp phòng, kinh hãi nói: "Mấy giờ rồi?"
"Đã trễ rồi!" Người nào đó cười rất lưu manh: "Nếu em thật sự không nhúc nhích được thì anh mua về cho em ăn! Nhưng mà nếu người khác hỏi, anh sẽ nói là em bị bệnh, còn nói là em bị thịt đến nỗi không xuống giường được?"
"Anh đi chết đi...." Diệp Tiểu Yêu đánh hắn một cái, giùng giằng đứng lên: "Ngủ đến giờ này sao anh không gọi tôi, ngày hôm nay còn rất nhiều việc... Còn có, Lục thiếu gia, anh không quay về làm việc sao?"
Lục Ly cười đưa quần áo đến cho cô, mới nói: "Đã gọi cho An Dịch dặn dò, ngày mai anh mới về! Em cũng không cần gấp, anh đã giúp em xin nghỉ rồi, lão tổng cũng biết em bận rộn suốt hai ngày, dặn em nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi vài ngày đi làm cũng không sao!"
Diệp Tiểu Yêu xoa trán, lần này ai cũng biết quan hệ giữa cô với Lục Ly, cô còn có nên giả vờ nữa hay không!"
"Tiểu Diệp Diệp, hôm nay em theo anh đi! Quay về cũng không biết bao giờ mới có thể tới nữa... Thật muốn đóng gói em mang về mà!"
Vẻ mặt chó con của người nào đó ai oán rồi ôm lấy cô, bộ dáng giống y như đúc mỗi lần Hành Thái muốn đồ ăn