Lục Du Văn gật đầu một cái liền đi vào, Diệp Tiểu Yêu cười khổ, liên luỵ con trai bảo bối của người ta bị thương nặng như vậy, còn dám kỳ vọng người ta sẽ cho chút mặt mũi tốt sao!
Lục Du Văn xem xét thương thế của Lục Ly, quyết định ngày hôm sau sẽ mang Lục Ly về thành phố A, lúc hắn đi ra sắc mặt đã hoà hoãn hơn rất nhiều, nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Yêu nói: "Diệp tiểu thư, tôi không biết cô và Ly là quan hệ thế nào, cũng không muốn biết. Tôi chỉ muốn nói với Diệp tiểu thư một câu, muốn ở lại Lục thị thì phải biết an phận thủ thường, điều không nên nghĩ cũng đừng nghỉ, bằng không tôi cũng không cần biết cô do ai mời tới, đều sẽ mời cô rời đi!"
Diệp Tiểu Yêu cúi đầu nói: "Dạ hiểu, thưa Lục tổng!"
Lục Du Văn nhìn bảo vệ một chút nói: "Các cậu cố gắng chăm sóc cậu ấm, những người không có nhiệm vụ không cho phép vào quấy rầy hắn!"
"Dạ!" Mấy người bảo vệ đồng thanh trả lời.
Diệp Tiểu Yêu nhìn theo bóng lưng ông ròi đi, trong miệng rất khổ sở, cảm thấy bản thân mình trở thành người không có nhiệm vụ rồi! Đứng ở ngoài nhìn thấy Lục Ly đã ngủ say, cô chịu đựng đau đớn từ dạ dày mà kéo lê bước chân nặng nề bước đi.
Nghĩ đến Lục Ly, cô cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm liền đi tới bệnh viện, chỉ thấy bảo vệ đang đưa Lục Ly vào một thang máy.
Diệp Tiểu Yêu nhìn thang máy lên tầng cao nhất, liền nhanh chóng đi vào một thang máy khác, chạy đến đến tầng cao nhất, nhìn thấy Lục Ly được đỡ lên máy bay trực thăng, Lục Du Văn vì muốn Lục Ly bớt đau đớn nên cho máy bay tư nhân riêng của Lục thị đến đón.
Diệp Tiểu Yêu nhìn máy bay bay lên bầu trời, càng ngày càng xa, cô đau buồn ngồi chồm hổm xuống ôm lấy người mình. Khoảng cách hai người bọn họ giống như máy bay trực thăng với cô vậy, cho dù cô có tâm thì thế nào, làm sao đuổi kịp đây?
Ly... Xin lỗi... Xin lỗi... Tôi không phải không thể yêu anh, mà là không có đủ quyền hạn để yêu...
---
Lục Ly vừa về tới thành phố A đã bị Lục Du Văn mạnh mẽ ép về nhà dưỡng thương, bác sĩ gia đình đúng giờ đến thay thuốc, ra vào đều có bảo vệ đi theo, làm cho hắn buồn bực không thôi.
Lục Vĩ Lương quay về biết việc này, cũng tán thành cách làm của Lục Du Văn, lén lút giao trách nhiệm cho Lục Du Văn chỉnh đốn thật tốt công ty khai thác mỏ, trước đây thả lỏng bọn hắn thì thôi, lần này dám động đến cháu nội của ông, ông quyết sẽ không lưu tình.
Mà ông ngoại Hứa vừa biết được việc này, liền nháo lên đến tận cửa, đòi mang Lục Ly đi. Hắn không nể mặt mà mắng Lục Du Văn: "Năm đó nhà các người thiếu chút huỷ đi con gái bảo bối của tôi, bây giờ còn muốn huỷ đi cháu trai bảo bối của tôi? Tôi nói cho cậu biết, tài sản trăm tỷ nhà các người đối với ta cũng chẳng hiếm lạ gì, Đông Đông là do tôi nuôi lớn, tôi quyết không để cho hắn bị mấy người huỷ mất! Lục gia các người có điềm xấu, ta hôm nay nhất định phải mang cháu của tôi đi!"
Lục Du Văn bị mắng cúi gầm cả mặt vẫn không dám phản bác lại. Chuyện năm đó làm cho hắn ở trước mặt ông ngoại Hứa không ngốc đầu lên được, cho dù ông ấy muốn đánh hắn, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, chứ đừng nói đến chuyện ông ấy chỉ đòi mang Lục Ly đi.
Lục Vĩ Lương cũng không dễ nói chuyện như vậy, ông cùng với ông ngoại Hứa có giao tình nhiều năm, cũng bởi vì chuyện của Lục Du Văn mà có ngăn cách, mấy năm nay cháu trai bảo bối của ông bị mang đi, ông chỉ có thể lâu lâu quan tâm một chút, hiện tại cháu trai bị thương, ông đang muốn gần gũi với Lục Ly một chút, đâu dễ dàng chấp nhận để ông ngoại Hứa mang đi như vậy!
Hai ông lão tuổi tác cộng lại đã vượt quá 100 tuổi lại giống như con nít, cãi nhau um sùm, cái gì mà lôi chuyện đại sự ra nói, khiến cho Hứa Thanh Phù nhức đầu không thôi, cũng không biết nên khuyên thế nào, cũng không thể làm gì hơn là len lén lên lầu mới Lục Ly xuống.
Lục Ly đang bực việc sinh hoạt như giam cầm, nghe vậy cũng mặc kệ bảo vệ ngăn cản, theo Hứa Thanh Phù xuống lầu, hai ông lão vừa thấy liền lập tức im lặng, chạy tới mỗi người một bên đỡ hắn hỏi: "Đông Đông, thương thế của cháu thế nào rồi? ... Đông Đông, sao cháu không nằm nghỉ cho tốt, xuống đây làm gì?"
Lục Ly cười khổ: "Một chút chuyện nhỏ thôi mà, ông nội, ông ngoại các người đừng quá kích động!"
"Cái gì mà vết thương nhỏ, mất cả nửa cái mạng mà còn nói là vết thương nhỏ sao? Xem sắc mặt trắng bệch này đi, đi thôi, quay về nhà với ông, để cho bà của cháu làm đồ ăn ngon cho cháu!" Ông ngoại hứa kéo tay Lục Ly đi về phía ngoài cửa.
Lục Vĩ Lương không làm, kéo tay kia của Lục Ly lại quát ông ngoại Hứa: "Họ Hứa, ông đây là có ý gì? Lẽ nào Đông Đông ở nhà tôi còn có thể bị đói sao? Không được, Đông Đông, cháu mau lên nằm đi, muốn ăn gì cứ nói với ông nội, ông bảo bà nội làm cho cháu ăn!"
Ông ngoại Hứa trừng mắt liếc ông một cái, nhìn sang vợ của Lục Du Văn đứng yên lặng bên cạnh, cười lạnh nói: "Ở nhà các người có người chướng mắt, cho dù có cho Đông Đông ăn thịt rồng, hắn cũng không nuốt nổi, hôm nay Đông Đông bắt buộc phải theo tôi!"
Lục Ly bị hai người lôi lôi kéo kéo, vết thương trên lưng bị động vào, đau đến mức mồ hội lạnh rớt xuống.
Lục Du Văn vừa thấy liền nóng nảy, tiến lên kêu: "Ba, Hứa thúc, trên người Ly còn vết thương, hai người đừng lôi kéo nó như vậy, để nó tự quyết định!"
Hai vị lão gia vừa thấy bộ dạng đau đớn của Lục Ly, đều không hẹn mà cùng thả tay, Lục Ly đặt mông ngồi xuống bật thang, chậm chạp nhìn dáng vẻ lo lắng của hai ông, thở dài nói: "Ông ngoại, ông về trước đi! Con ở lại đây thêm hai ngày nữa rồi sẽ về đại viện! Con không sao, ông đừng làm bà lo lắng, hai ngày nữa con sẽ qua đó!"
Lục Ly đã nói đến như vậy, dù ông ngoại Hứa không chịu bỏ qua cũng phải bỏ qua, đi tới đỡ hắn lên lầu, mới nói: "Ông cũng không muốn ầm ĩ với ông già kia, chỉ sợ cháu ở đây chịu uỷ khuất, cháu quyết định như vậy, ông ngoại cũng chỉ có thể tôn trọng, dù sao cháu trưởng thành rồi, có suy nghĩ riêng của mình. Nếu không thì chính là đứa bé ngốc. Ài, Đông Đông... Cháu phải chú ý giữ gìn sức khoẻ nha!"
Ông ngoại Hứa sờ đầu hắn một cái, cất bước đi về.
Hứa Thanh Phù thấy mắt ông đều ướt, quay đầu trừng mắt với Lục Ly, mắng: "Con làm việc đúng mực một chút, đừng lần nào cũng giống như trời muốn sập xuống, làm cho tất cả mọi người lo lắng theo! Lộ Lộ đi, ông ngoại đã quá đau buồn rồi, nếu con còn xảy ra chuyện gì, con còn có chừa đường cho ông sống nữa không?"
Lục Ly áy náy mà cúi đầu: "Xin lỗi... Lần sau sẽ không! Dì nhỏ, dì giúp con quan tâm họ một chút!"
"Cái này còn cần con giao sao! Tự chăm sóc mình! Hai ngày nữa dì đến đón con!"
Lục Ly chán nản đến mức bò lên trên giường, ngây ngẩn một hồi lâu, móc điện thoại ra, xem vài tin nhắn an ủi các kiểu của bọn Khương Lập Nguyên, cũng có tin nhắn của Cố An Dịch và các nhân viên trong bộ phận, nhưng dù lật tung lên vẫn không thấy của Diệp Tiểu Yêu.
Người phụ nữ này thật vô tình! Mình bị thương mà ngay cả hỏi cũng không nói một câu, cũng không gọi điện, tốt xấu gì cũng phải gửi tin nhắn an ủi chứ!
Lục Ly tiện tay đánh một hàng chữ: "Diệp Diệp, lưng đau quá, em tới sờ sẽ hết đau liền!"
Nhưng khi nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, hắn lại xoá đi từng chữ một, tỏ ra yếu kém không phải là tính cách của hắn, hắn mới không cần cô thương cảm!
Hắn giận dỗi nhét điện thoại xuống gối, mắt mở to nhìn trần nhà đờ ra...
--
Công ty khai thác mỏ chỉnh đốn lại, từ trên xuống dưới hỗn loạn tưng bừng, Diệp Tiểu Yêu bận tới mức rối tinh rối mù còn bị đối xử tệ, từ trên xuống dưới đều có thành kiến với cô, đều cảm thấy cô chọc tới những phiền toái này, không có mấy người cho cô sắc mặt tốt.
Cô có khổ cũng không kể được, chỉ có thể tận tâm làm tốt chuyện của chính mình, ở công ty bận tới hơn 7 giờ mới lê thân thể mệt mỏi trở về chỗ ở tạm thời.
Đi xuống dưới lầu, nhìn thấy có một người đàn ông quen thuộc ngồi bên bụi cây ven đường, cô còn cho là mình hoa mắt, dụi dụi mắt, thật sự là Quan Quý Sâm.
Quan Quý Sâm nhìn thấy cô liền đứng lên, nhíu mày nhìn cô một cái nói: "Sao lại gầy như vậy? Em sao lại không biết chăm sóc mình thế hả?"
"Ai cần anh lo!" Diệp Tiểu Yêu tức giận trừng mắt liếc hắn, giễu cợt nói: "Quan tổng không ở thành phố A bồi vợ yêu, chạy đến đây làm gì?"
Quan Quý Sâm lắc đầu nói: "Tiểu Yêu, em đừng dùng giọng điệu này được không? Anh không thích!"
"Tôi cũng không cần anh thích, bên kia chính là đường, anh có thể đi!" Diệp Tiểu Yêu nói xong lướt ngay qua hắn, trực tiếp lên lầu.
Quan Quý Sâm kéo cô lại: "Tiểu Yêu, em còn chưa ăn cơm! Đi, anh mời em đi ăn cơm, chúng ta cùng nói chuyện!"
"Buông tay... Đừng có lôi lôi kéo kéo, tránh cho người khác truyền tới tai vợ người, lại bị hiểu lầm, tôi cũng không muốn có chút dây dưa rễ má gì tới các người!" Diệp Tiểu Yêu tức giận mắng.
"Em đồng ý đi ăn cơm cùng anh thì anh liền buông tay, bằng không anh không ngại ôm em đi ăn cơm đâu! Anh nói được làm được!" Quan Quý Sâm giở trò vô lại ép Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu mệt mỏi vô lực giãy dũa, cô và Quan Quý Sâm chung sống 7 năm, sao lại không biết tính cách của hắn! Không thuận theo hắn, hắn chắc chắn sẽ làm được!
Suy nghĩ một chút nói: "Tôi đi là được, phía trước có cửa hàng thức ăn nhanh, Quan tổng nếu không ngại đơn sơ, thì chúng ta qua kia ăn đi!"
"Được!" Quan Quý Sâm sảng khoái buông tay, làm tư thế mời nói: "Em dẫn đường đi!"
Diệp Tiểu Yêu liền bước đi trước, Quan Quý Sâm nhanh chóng đuổi theo, hai người tới cửa hàng thức ăn nhanh, bên trong không có nhiều người, nhìn rất đơn sơ, trên mặt đất còn có chút nhơm nhớp.
Diệp Tiểu Yêu cũng không để ý hắn nhíu mày, ngồi xuống gọi thức ăn chay mà mình thích rồi ngồi xuống. Quan Quý Sâm có chút mất mát, từ trước đến giờ ra ngoài ăn, Diệp Tiểu Yêu đều gọi đồ ăn hắn thích, biết hắn không thịt không vui, lần nào cũng gọi đồ ăn có thịt, từ lúc nào cô chỉ lo cho bản thân mình?
Hắn kiên trì gọi thêm hai món có thịt, mới ngồi xuống đối diện với Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu kêu một ly nước ấm, sợ lạnh nên cầm trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm cái bàn còn chưa được phủi sạch lá cây, cũng không thèm nhìn hắn.
Quan Quý Sâm thở dài nói: "Anh đến thành phố B từ hôm qua, sáng nay làm xong việc còn qua thăm mẹ em, mẹ vẫn như cũ, cũng