Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHắn đã chờ hồi lâu vẫn chưa thấy người quay về, Hứa Thanh Phù gọi điện thúc giục hắn đi đón Hứa phu nhân và ông ngoại Hứa, hắn cũng không thể làm gì hơn đặt điện thoại của Diệp Tiểu Yêu xuống.
Cả đường lo lắng, lại gọi vài cuộc điện thoại, chắc chưa trở về nên chưa có người nhận, hắn tức giận đến lẩm bảm. Diệp Tiểu Yêu, nếu như anh biết em cố ý doạ anh, em cứ chờ đi, em không có bệnh anh cũng đánh cho ra bệnh!
Chờ đến khi đến đại viện đón ông ngoại Hứa và Hứa phu nhân vào trung tâm cũng ăn cơm, Hứa Thanh Phù đã đặt bàn, hắn đưa hai người đến nhà hàng đã mượn cớ muốn trốn đi.
Ông ngoại Hứa bắt hắn lại, mất hứng nói: "Làm sao, không muốn ăn cơm với ông già này sao? Lâu rồi không uống rượu với con, ngày hôm nay cùng uống đi, con muốn đi cũng được, chúng ta cùng đi!"
Lục Ly cười nói: "Ông ngoại, con không đi, con đi vệ sinh một chút rồi sẽ quay về!"
"Hừ, để xem con có dám trốn đi không!" Ông ngoại Hứa lúc này mới chịu buông tay.
Lục Ly bất đắc dĩ, đi vào nhà vệ sinh lại gọi điện cho Diệp Tiểu Yêu, lần này có người nhận, là giọng của Chu Cận.
Lục Ly vừa nghe vậy liền hỏi: "Chu Cận, Tiểu Yêu đã về chưa?"
Chu Cận nói: "Vẫn chưa trở về, cô ấy nói chúng tôi chuẩn bị trước, tối cô ấy sẽ về! Tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy nói không sao, Lục thiếu đừng lo lắng!"
"Cô ấy có nói đi đâu không?" Làm sao Lục Ly không lo lắng được chứ, lại hỏi.
"Không nói, chỉ nói ở bên ngoài có chút việc, tối nay sẽ tới!"
"Được, vậy khi nào cô ấy về bảo cô ấy gọi cho tôi!" Lục Ly cúp máy. Lúc quay về phòng đặt, thấy dì nhỏ cùng Uông Vĩ Lan đều ở đây, hắn ngẩn người một chút.
Uông Vĩ Lan có chút bất an nói: "Là dì nhỏ cứ nhất quyết kéo em đến ăn, thật ngại quá!"
Hứa phu nhân cười nói: "Có gì đâu mà ngại ngùng, mọi người đều là người quen, Đông Đông nhanh ngồi xuống, chỉ chờ con khai tiệc đấy!"
Lục Ly chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Uông Vĩ Lan, Uông Vĩ Lan cầm túi đồ bên cạnh lấy mấy món quà ra, đứng dậy đưa cho Hứa phu nhân nói: "bà, hôm nay là lễ Giáng Sinh, đây là cháu tặng bà, bà đừng chê nha!"
Hứa phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, còn tặng quà gì chứ, chúng ta cũng đâu có chạy theo thời nay đâu mà Giáng Sinh gì!" Tuy nói vậy nhưng bà vẫn nhận lấy quà.
Uông Vĩ Lan lại đưa quà cho ông ngoại Hứa, mỉm cười nói: "Ông ngoại, của ông!"
Ông ngoại Hứa cười híp cả mắt: "Ông cũng có sao! Tiểu Lan thật có lòng!"
Ông hớn ha hớn hở mà nhận lấy quà của Uông Vĩ Lan, quay sang liếc nhìn Lục Ly nói: "Đến cháu của ông còn không nghĩ tới mua quà cho chúng ta, vẫn là Tiểu Lan tốt hơn!"
Lục Ly cười theo: "Ông ngoại không phải không thích lễ Giáng Sinh sao? Vậy đến sinh nhật của ông, cháu sẽ tặng gấp bội!"
"Đông Tử, của anh!" Uông Vĩ Lan đưa cho hắn một hộp quà.
Lục Ly thuận tay nhận lấy: "Cám ơn!"
Hứa Thanh Phù nói xong: "Cám ơn là xong sao, quà của con đâu?"
Lục Ly lúng túng nói: "Con không biết Vĩ Lan sẽ đến, không chuẩn bị!"
Hứa phu nhân liền cười nói: "Không có việc gì, cơm nước xong rồi chở Vĩ Lan đi mua đi! Con bé tặng cho chúng ta nhiều quà như vậy, con thay chúng ta trả lại cho con bé ân tình này!"
Uông Vĩ Lan hoảng sợ vội khoát tay: "Bà, không cần đâu, bà nói như vậy con sẽ không còn mặt mũi ngồi ở đây nữa!"
Ông ngoại Hứa phối hợp nói: "Có gì ngượng ngùng, hôm nay ăn lễ, có qua có lại, Đông Đông, nghe lời bà nói chưa, lát nữa chở Vĩ Lan đi mua quà, đừng để người ta chê cười chúng ta không hiểu lễ tiết!"
"Được rồi!" Lục Ly bất đắc dĩ gật đầu, mọi người mới chịu động đũa.
Cơm nước xong, Hứa phu nhân cũng không gấp gáp quay về, kéo Uông Vĩ Lan, nói muốn đi thăm tiệm của cô, Lục Ly không thể làm gì hơn là đưa người qua đó.
Hứa phu nhân ở trong tiệm của Lục Ly dạo cả nửa ngày, thử không ít quần áo, cuối cùng ông ngoại Hứa không chờ được, tức giận nói: "Tôi sợ đi dạo phố với phụ nữ các người là vậy, thử nhiều như vậy mà không lựa được cái nào thích hợp sao? Nhìn trúng món nào thì mua món đó không được sao!"
Hứa phu nhân nhíu mày, bảo Uông Vĩ Lan bọc mấy món lại, Lục Ly giành thanh toán, cười theo nói: "Coi như coi tặng bà!"
Hứa phu nhân vừa nghe xong liền tìm vài bộ đồ nam, ép ông ngoại Hứa đi thử, nói: "Cháu trai của ông tặng, ông cũng không thể không nể mặt!"
Ông ngoại Hứa liền hí ha hí hửng đi thử quần áo, đi ra soi gương cả nửa ngày, hỏi Lục Ly: "Đông Đông, ông ngoại mặc âu phục có đẹp không?"
Lục Ly cười nói: "Ông ngoại mặc quân trang nhìn rất uy vũ, mặc âu phục lại càng hợp hơn, đẹp trai như vầy, sao mà không đẹp cho được!"
Ông ngoại Hứa liền cười nói: "Được rồi, mua đi, ông ngoại giữ lại chờ con kết hôn, con cũng đừng để ông chờ lâu quá!"
Hứa phu nhân mắng: "Ông thật sự chờ lâu đấy, cháu trai của ông nhìn ai cũng không thuận mắt, bao giờ mới có thể kết hôn chứ!"
Ông ngoại Hứa liền kéo Lục Ly nói: "Đông Đông, con đừng có lựa nữa, cũng không tìm được cái mình muốn đâu. Con nếu như không tìm được ai thích hợp thì ông ngoại làm chủ cho con! Đứa bé Vĩ Lan này không tệ, để con bé làm bạn gái con đi! Hai đứa quen biết nhau đã lâu như vậy, quen càng thêm quan, đầu năm kết hôn cho ông, lễ mừng năm mới sang năm là ông đã được bế chắt rồi!"
Lục Ly bị doạ, hoảng sợ, vội vàng lắc đầu nói: "Ông ngoại, ông đừng mang con ra đùa nữa, con cũng không muốn kết hôn sớm như vậy!"
Ông ngoại Hứa mắng: "Cái gì mà không muốn, cứ quyết định như vậy đi, Vĩ Lan sau này sẽ là bạn gái của con, tiểu tử, con còn dám chê này chê nọ, ông là người đầu tiên không tha cho con!"
"Ông ngoại, ông đừng có ngang ngược, không nói lý như thế được không!" Lục Ly nhức đầu nói: "Con và Vĩ Lan..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Hứa phu nhân liền cướp lời nói: "Đừng có nói cái gì mà không thích hợp, Vĩ Lan chưa có bạn trai, con cũng chưa có bạn gái, rất thích hợp! Lại nói mọi người đều hiểu, dù sao cũng tốt hơn con tìm loạn một người bên ngoài, cứ quyết định vậy đi! Vĩ lan, con cũng đừng phản đối, bà và ông ngoại nhìn trúng con là cháu dâu rồi! Tới đây, đem quần áo bọc lại đi, bảo Đông Đông cùng con đi mua quà Giáng Sinh! Thanh Phù, con đưa hai người già chúng ta về nhà, đừng làm ảnh hưởng thế giới hai người!"
Uông Vĩ Lan cười khổ, nhìn Lục Ly, không nói gì liền cầm đồ đi.
Lục Ly buồn khổ kêu lên: "Ông ngoại, bà, hai người quá đáng rồi đấy!"
Hứa Thanh Phù buồn cười nói: "Ông bà cũng vì muốn tốt cho con thôi, con đã bỏ tiền cho Vĩ Lan mở tiệm, còn có quan hệ gì không thể thừa nhận chứ? Cái này cứ yên tâm, ông bà không phản đối đâu, hai đứa cứ yên tâm ở cạnh nhau đi!"
"Không phải như thế!" Lục Ly cuống quít muốn giải thích, nhưng Hứa Thanh Phù không chịu nghe, kéo hai ông bà ra nói: "Đi thôi, chúng ta đừng làm bóng đèn!"
Uông Vĩ Lan đưa túi cho cô, mỉm cười tiễn ba người ra cửa, ông ngoại Hứa còn nói với Lục Ly: "Nhanh đưa con bé đi mua quà, đừng có để chúng ta biết con bắt nạt con bé, ông là người đầu tiên không đồng ý đâu!"
"Được rồi, con sẽ đi!" Lục Ly rầu rĩ không vui đồng ý, ba người mới chịu đi.
Uông Vĩ Lan giao cửa hàng lại cho nhân viên, nói vài câu rồi kêu Lục Ly đi đến trung tâm thương mại, hai người ngồi trên xe, Lục Ly gãi đầu nói: "Vĩ Lan, lời vừa rồi của họ em cứ coi như là nói bậy! Anh..."
Uông Vĩ Lan cắt ngang hắn nói: "Em biết ông bà có ý tốt, nhưng mà em lại không coi là lời nói bậy. Đông Tử, em chỉ muốn nói cho anh biết, tình cảm của em đối với anh chưa bao giờ thay đổi, mặc kệ anh nghĩ thế nào, em nguyện ý làm bạn gái anh. Cho dù anh bây giờ không thể chấp nhận em, em vẫn sẽ chờ anh, chờ đến khi anh thích em lần nữa, chấp nhận em!"
"Vĩ Lan, em đừng có mù quáng nghe theo làm rối loạn thêm!" Lục Ly buồn bực nói.
Uông Vĩ Lan cười một cái nói: "Em không có mù quáng, Đông Đong, em cam đoan sẽ không làm bất cứ chuyện gì quá phận để kéo lòng anh về, em chỉ muốn ở bên cạnh anh giống như bây giờ, cho dù trong lòng anh có người khác, em cũng không từ bỏ, em chỉ muốn anh cho chúng ta thêm một cơ hội, đừng từ chối em, được không?"
"Vĩ Lan, em đừng có như vậy có được hay không?" Lục Ly nhức đầu nói.
Uông Vĩ Lan đẩy cửa xuống, quay đầu nói :"Đông Đông, tin tưởng em, em yêu anh, sẽ không làm phiền anh, cho dù đến cuối cùng anh vẫn không thể tiếp nhận em, em cũng sẽ không hối hận, bởi vì, ít nhất em đã nỗ lực rồi. Cho nên, xin anh đừng cướp đi cơ hội nỗ lực của em! Cứ như vậy đi, anh không cần theo em đi lựa quà đâu, quay về đi, tự em về được!"
Cô hào hiệp mà giúp hắn đóng cửa xe, một mình đi ra bãi đỗ xe.
Lục Ly ngây ngẩn hồi lâu mới lái xe về nhà, đến tầng của Diệp Tiểu Yêu, đứng ở cửa đột nhiên không muốn vào, một mình đi tới thang bộ, ngồi xuống, lấy thuốc lá ra, móc bật lửa ra nhưng lại không châm lửa.
Ngắm cái bật lửa có biểu tượng sói này, ông bà ngoại sao đột nhiên là nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho hắn, liệu có liên quan đến Diệp Tiểu Yêu hay không? Cô đột nhiên thay đổi thái độ, chẳng lẽ có người gây khó dễ cho cô sao?
Hắn càng nghĩ càng buồn phiền, Diệp Tiểu Yêu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Hắn cứ ngồi như vậy, cho đến khi nghe thấy đám Chu Cận tan cuộc, thang máy bên ngoài đã yên tĩnh lại mới đứng dậy.
Đi xuống dưới, hắn chần chờ hồi lâu mới nhấn chuông cửa, một lát sau cửa mở ra, Diệp Tiểu Yêu liền nói: "Quên gì sao?"
Ngẩng đầu thấy là Lục Ly, cô ngẩn người một chút, Lục Ly thấy cô đã đổi đồ ngủ, liền sờ sờ đầu nói: "Tôi đã đến chậm sao? Mọi người đã tan cuộc rồi?"
Diệp Tiểu Yêu cười một cái nói: "Lục thiếu bận rộn, mọi người đều hiểu, anh không cần để trong lòng! Tôi cũng cần nghỉ ngơi, ngủ ngon!"
Cô nói xong liền muốn đóng cửa, Lục Ly theo bản năng duỗi tay ra đè cửa lại, cắn răng nói: "Nghe Chu Cận nói em khó chịu, khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Tiểu Yêu mở to mắt nói: "Chu Cận sao lại nói tôi khó chịu chứ, tôi rất khoẻ mà! Nhất định là cô ấy hiểu lầm rồi! Lục thiếu đừng để trong lòng, nghỉ ngơi đi!"
Lục Ly chặn lấy cửa, gầm nhẹ nói: "Diệp Tiểu Yêu, có phải có ai nói gì với em hay không? Em nói cho tôi biết đi, tôi không cho phép em lùi bước!"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày: "Cái gì mà lùi bước? Lục thiếu uống rượu sao? Sao lại ăn nói hồ đồ thế này, cũng không hiểu anh đang nói cái gì?"
Lục Ly bắt lấy tay cô, đẩy cô vào trong nhà, tiện chân đá lên cửa đóng lại, tiến đến trước mặt Diệp Tiểu Yêu nói: "Tôi không uống rượu, em bớt giả vờ hồ đồ cho tôi. Nói đi, có phải ông nội nói gì với em hay không? Bằng không tại sao em lại đột nhiên nói chia tay?"
Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Không ai nói gì với tôi, anh đừng có mơ tưởng nữa. Ngày hôm qua không phải anh nhìn thấy rồi sao? Đúng lúc có một người thích hợp hơn so với anh, cho nên mới nói chia tay..."
"Diệp Tiểu Yêu, em còn dám nói hắn ta thích hợp hơn so với tôi thử xem, tôi tốt cho em xem!"
Lục Ly giữ chặt cằm cô quát: "Em căn bản không phải loại người một chân đạp hai thuyền, em đừng có gạt tôi!"
Diệp Tiểu Yêu giễu cợt nhướng mày: "Lục Ly, nói cho cùng là anh không phục vì tôi nói chia tay trước, ngay cả mắt đã nhìn thấy vẫn không tin là thật, lẽ nào anh muốn tận mắt thấy tôi và hắn trên giường thì anh mới tin sao? Được rồi, để tôi gọi điện, bảo hắn đến đây, để cho anh xem tận mắt..."
Tay Lục Ly lại càng siết chặt lại, cô bị bóp đau đến thấu vào tim, giương mắt nhìn hắn, hắn cắn răng: "Diệp Tiểu Yêu, tôi sẽ cho em một cơ hội, nếu em có nỗi khổ tâm thì nên nói ra đi, bằng không đừng mong tôi tha thứ cho em!"
Diệp Tiểu Yêu tự nhắc nhở chính mình, đừng thoả hiệp, đây là kết quả tốt nhất, hiện tại chia tay, tất cả mọi người đều không đau đớn quá mức!
Cô nhướng mày lắc đầu: "Xin lỗi, tuy tôi rất muốn tìm một nỗi khổ tâm, nhưng vẫn không thế nào nói ra được! Lục thiếu hãy chấp nhận sự thật đi!"
Lục Ly nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, như muốn tìm xem cô có nói dối hay không, dạ dày Diệp Tiểu Yêu co quắp lại, lại gắng gượng để mình không lộ ra bất kỳ khác thường nào.
Lục Ly càng nhìn càng tuyệt vọng, lại tựa như muốn thuyết phục bản thân mình mà hỏi lại lần nữa: "Thật sự không có nỗi khổ tâm nào?"
"Không có!" Diệp Tiểu Yêu kiên định nói.
Lục Ly liền buông tay ra, nhìn chằm chằm cô, bật cười: "Diệp Tiểu Yêu... Xem như em lợi hại!"
Hắn móc bật lửa ra, ném xuống bên cạnh cô: "Quà của cô tôi cầm không nổi, cầm mà tặng cho người khác! Về sau... Chúng ta liền chỉ có quan hệ đồng nghiệp đơn thuần!"
Hắn xoay người mở cửa, bước nhanh ra ngoài, cánh cửa bị hắn đóng sầm lại muốn rớt cả ra.
Diệp Tiểu Yêu dường như bị chấn động, chán nản ngồi xuống mặt đất, mồ hôi lạnh đổ từng hạt lăn xuống dưới, thuốc giảm đau mới uống dường như không có tác dụng, dạ dày đau làm toàn thân đều đau, đồ ăn vừa ăn vào dường như cũng trào lên cổ, khó chịu muốn ói, cô vừa lên tiếng liền ói hết ra.
Sau khi ói xong, trong miệng còn dính chút máu, cô nhìn vào, thấy máu liền muốn ói nữa, như vầy làm cô không khỏi nhớ tới kết cục sau cùng của Lâm Đại Ngọc, ôm bụng cười thảm, cô như lạc vào một thế giới đầy đau thương, thê thảm.
Nhìn một chút, mắt tối sầm, liền té xỉu xuống đất.
Cũng không biết bất tỉnh bao lâu, mới bị chuông điện thoại đánh thức, cô bỏ qua, không nhìn xem là ai gọi đến liền bắt máy.
Quan Quý Sâm ở đầu bên kia cười nói :"Tiểu Yêu, rốt cuộc em cũng chịu nghe điện thoại của anh. Đang làm gì đấy? Anh muốn chúc em lễ giáng sinh vui vẻ, ban đầu còn muốn hẹn em lên núi xem tuyết rơi..."
"Quý Sâm... Tôi bị đau dạ dày, anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không?"
Diệp Tiểu Yêu không để ý tới nữa, bị đống máu kia hù doạ. Cô còn trẻ, cô còn mẹ phải nuôi, cô còn muốn dẫn mẹ đi du lịch khắp thế giới... Cô chưa muốn chết...
Giọng nói như vậy thật sự hù doạ Quan Quý Sâm, từ lúc biết Diệp Tiểu Yêu đến giờ, chưa từng nghe giọng cô nức nở như vậy, trong chốc lát nóng nảy, hỏi địa chỉ liền nhanh chóng chạy tới.
Diệp Tiểu Yêu mơ màng nằm trên mặt đất, ;úc Quan Quý Sâm mở được cửa, cô không biết nghe được tiếng chuông Giáng Sinh từ chỗ nào truyền đến, dường như trong nháy mắt đảo ngược lại thời gian, Quan Quý Sâm ở trước mắt lại thành người duy nhất cô có thể tín nhiệm!
Quan Quý Sâm nhìn thấy đống cô ói ra có dính máu đã giật cả mình, hoảng sợ kêu lên: "Em làm sao lại không biết thương bản thân mình như vậy? Sao lại thành như vầy?"
Quan Quý Sâm hỗn loạn nghe câu nói của anh ta, buồn bã, khẽ cười, đúng vậy! Sao mình lại không thương bản thân mình như vậy? Không phải đã thề sẽ sống tốt sao? Tại sao lại để anh ta nhìn dáng vẻ thảm hại của mình!"
Quan Quý Sâm thấy cô đau đến mức nói không nên lời, cũng không có ý trách cô nữa, ôm lấy cô đi đến bệnh viện.
Lục Ly đứng ở ban công hút thuốc, nghe thấy phía dưới có tiếng sủa của Hành Thái, hắn ném tàn thuốc xuống, đóng cửa ban công bước lên giường.
Không có Diệp Tiểu Yêu, mặt trời ngày mai vẫn mọc, Lục Ly khích lệ bản thân, nhắm hai mắt lại.
--
Sáng hôm sau, Lục Ly xuống lầu lấy xe vẫn thấy xe của Diệp Tiểu Yêu còn ở đó, hắn liếc mắt một cái liền mở cửa xe, lái đến công ty.
Đến công ty hắn liền lấy báo cáo hôm qua chưa xem xong ra xem, bất tri bất giác đã đến mười giờ, vươn tay bấm điện thoại bàn nói: "Tiểu Yêu, pha cho tô ly cafe!"
Bên kia không ai trả lời, hắn đứng dậy vừa muốn đi ra ngoài, Chu Cận đã đẩy cửa đi vào, lo lắng nói: "Lục thiếu, vừa rồi Quan tổng của Hồng Tường gọi điện báo Diệp tỷ đau dạ dày nhập viện rồi, có thể phải phẫu thuật, mấy ngày tới sẽ không đi làm! Bảo tôi nói với anh một tiếng!"
"Cái gì?" Lục Ly trong chốc lát liền ngây dại, sợ run người, mãi mới phản ứng được: "Chuyện khi nào?"
"Có người nói tối qua đã vào bệnh viện, ói ra rất nhiều máu, sáng nay bác sĩ chuẩn đoán, nói phải phẫu thuật!"
Chu Cận thở dài: "Tối hôm qua đã cảm thấy tinh thần cô ấy không tốt, cô ấy còn gắng gượng, Diệp tỷ thật là, đây không phải là xem chúng ta là người ngoài sao? Nói sớm thì mọi người đã đưa cô ấy đi bệnh viện rồi!"
Chu Cận đi ra, Lục Ly ngồi không yên, cầm chìa khoá xe chạy ra ngoài, lái xe đến bệnh viện, lúc đi tới nhìn thấy Quan Quý Sâm đang ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuậtm hắn đột nhiên không nghĩ tới. Trước đó vài ngày còn thề thốt muốn cạnh tranh công bình với Quan Quý Sâm, theo đuổi Diệp Tiểu Yêu, chưa bao lâu đã chia tay, hắn nào còn mặt mũi!
Đứng ngẩn người hồi lâu mới xoay người rời khỏi bệnh viện.
--
Buổi chiều tan tầm, đám người Chu Cận hẹn nhau đi thăm Diệp Tiểu Yêu, Cố An Dịch thấy Lục Ly đi ra nên hỏi: "Lục thiếu, chúng tôi muốn đi thăm Tiểu Yêu, anh có đi cùng không?"
Lục Ly chần chờ một chút nói: "Tôi không đi, hôm nay tôi còn có việc, các người đi đi! Giúp tôi mua cho cô ấy bó hoa, nói cô ấy sớm hồi phục!"
Hắn nói xong cũng đi, Tống Húc khẽ chạm vào Chu Cận, bất mãn nói: "Cô còn nói Diệp Tiểu Yêu là bạn gái của Lục thiếu, cái này sao chẳng giống! Làm gì có bạn trai lạnh lùng như vậy!"
Chu Cận cũng hiểu là Lục Ly quá đáng, bĩu mối nói: "Chắc là anh ấy muốn tự mình đến!"
Uông Vĩ Tình đi tới, cười chế nhạo nói: "Đã sớm chia tay rồi! Các người có thể khôngbiết! Ngày hôm qua Lục thiếu còn dẫn chị tôi đi gặp ông ngoại anh ấy, ông ngoại anh ấy còn chính miệng thừa nhận là họ nhìn trúng chị của tôi là cháu dâu! Dự định đầu năm liền để cho bọn họ kết hôn! Cho nên bây giờ bạn gái của Lục thiếu là chị tôi. Đã biết rồi thì về sau đừng có nói bậy bạ! Cháu dâu Hứa gia không phải dạng chó mèo gì cũng có thể làm!"
Uông Vĩ Tình kiêu ngạo bước đi, Chu Cận cùng Tống Húc đều trừng lớn mắt, Trương Khuê cười nói: "Nghe chưa! Các người cũng đừng có ảo tưởng với Lục thiếu, trợ lý Diệp còn không được, các người bớt vọng tưởng đi!"
Cố An Dịch nhíu mày, lẽ nào Diệp Tiểu Yêu bị bệnh cũng vì chia tay?
Chu Cận cùng Tống Húc ước chừng là có cùng suy nghĩ, hai người thở dài, đồng thanh nói: "Thế sự vô thường(1)!"
(1) không ai có thể đoán trước được việc gì
Đến bệnh viện, Diệp Tiểu Yêu đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt trắng bệch nằm trên giường, đã không còn chút tinh thần như những ngày trước, càng nhìn lại càng khiến người ta thương cảm.
Trong lòng Chu Cận rất khó chịu, sát gần lỗ tai cô nói: "Diệp tỷ, chị đừng khổ sỡ, tuy không còn Lục thiếu, nhưng còn đầy đàn ông tốt chờ chị, đừng nản chí, em mãi ủng hộ chị!"
Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, lẽ nào chuyện mình với Lục