Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLục Vĩ Lương không có ở đó, hắn chịu đựng tức giận đến buổi cheiuè, Lục Vĩ Lương chân trước vừa vào cửa, chân sau hắn đã đi theo vào, mặt lạnh hỏi: "Lục đổng, trợ lý Tôn kia là sao?"
Lục Vĩ Lương trừng mắt, liếc hắn một cái, mắng: "Thái độ này của con là sao? Ông sắp xếp người giúp con còn phải bị con dùng cái giọng hưng sư vấn tội nói chuyện với ông sao?"
Lục Ly hạ giọng xuống nói: "Con không có hỏi tội gì cảm con chỉ là không hiểu, con đã có 2 người trợ lý rồi, Lục đổng lại sắp xếp thêm một người là sao? Lẽ nào muốn đuổi Diệp Tiểu Yêu đi?"
Lục Vĩ Lương nhíu mày nói: "Ai nói muốn đuổi cô ấy đi? Ông chỉ là nhìn thấy con chưa làm được thành tích gì hết nên mới thêm người, cái này cũng sai sao? Ly à, con cũng không còn nhỏ, nói năng phải suy nghĩ, đừng cứ mãi kích động như thế. Được rồi, cứ như vậy đi, ông còn buổi họp, đi trước đây!"
Lục Ly buồn buồn nói: "Lục đổng tốt nhất nên giữ lời, con không phải uy hiếp ông, nếu như ông thật sự đuổi Diệp Tiểu Yêu đi, con cũng không ở lại Lục thị nữa, ông tự xem đi!"
Lục Vĩ Lương nhất thời nổi giận, vỗ mạnh lên bàn quát: "Con đây là uy hiếp ông? Lục Ly, Diệp Tiểu Yêu là gì của con? Ông là gì của con? Bên nào trọng, bên nào khinh con còn chưa phân rõ được soa? Vậy mà dám vì một người ngoài mà nói với ông nội con như vậy, con.. Con muốn chọc ta tức chết mới chịu sao?"
Ông đỏ bừng mặt, huyết áp tăng cao, ngã xuống ghế đằng sau, hù Lục Ly hoảng sợ, cuống quít chạy tới rót cho ông ly nước rồi lấy thuốc, cười cười: "Ông đừng có tức giận, con chỉ là nói đùa một chút, ông đừng tính toán với con!"
Lục Vĩ Lương uống thuốc xong, liền cầm ly nước hắn đưa uống, sau khi bình tĩnh lại, mới hận rèn sắt không thành thép mà mắng: "Một ngày nào đó ông cũng sẽ bị con chọc cho tức chết! Thằng nhóc con này.. Con rốt cuộc có biết là ông khổ tâm với con bao nhiêu không hả!"
Lục Ly không dám chọc tức lão gia tử nữa, thuận theo gật đầu: "Ông nội, con biết rồi, ông yên tâm đi, con sẽ cố gắng! Nhất định sẽ không để ông thất vọng! Nhưng mà... Ông thực sự đừng có đẩy Diệp Tiểu Yêu đi đấy! Cô ấy có sự trợ giúp rất lớn đối với con, đổi một người khác sẽ không quen, ông cũng đang mong con làm ra thành tích mà, vậy đồng ý với con đi!"
Lục Vĩ Lương tức giận nhìn hắn chằm chằm, đau đầu, còn tính thừa dịp Diệp Tiểu Yêu nằm viện, trước hết để cho trợ lý Tôn chen vào, rồi từ từ điều Diệp Tiểu Yêu đi, bây giờ phải làm sao?
"Ông nội... Ông thật sự tính làm vậy đúng không?"
Lục Ly là người nào, xuất thân là bộ đội đặc chủng hạng nhất, thấy dáng vẻ chần chừ của Lục Vĩ Lương, trong bụng liền hiểu ra mọi chuyện.
Giọng nói thấp xuống, nhìn Lục Vĩ Lương nói: "Ông nội, con không biết ông đã biết cái gì, nhưng mà xem ra, ông nhất định đã biết mối quan hệ của con và Diệp Tiểu Yêu! Con không biết ông đã nói với cô ấy cái gì để cô ấy đòi chia tay với con, chỉ là, con rất thất vọng, con không nghĩ, vậy mà ông lại làm vậy với con!"
Hắn lui về phía sau hai bước, có chút thương tâm lắc đầu: "Con trước giờ hận nhất là bị người khác phản bội! Ông nội, con tin tưởng ông, nên mới đến Lục thị... Vậy mà ông lại dám giấu con làm chuyện như vậy, ông còn đáng để con tin tưởng nữa hay không?"
Lục Vĩ Lương tức giận nói: "Ông không đáng cho con tin tưởng? Ông không phải vì muốn tốt cho con sao. Diệp Tiểu Yêu tuy là có thể, nhưng cô ta đã ly dị, đã vậy còn lớn hơn con, hai đứa không có tương lai!"
"Đó là chuyện của con với cô ấy! Cho dù không có tương lai cũng không cần các người thiết kế, an bài! Ông rốt cuộc xem con là cái gì?" Lục Ly quát.
Lục Vĩ Lương kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ly, cho dù là ông nội quá đáng! Nhưng nếu không có kết quả thì cần gì phải tiếp tục! Con cũng đâu phải không tìm được cô gái khác, cần gì phải dính líu không rõ ràng với một cô gái đã từng kết hôn chứ! Nếu như chỉ vui đùa một chút thì không sao, ông chỉ sợ con thật tâm nên mới phòng ngừa những chuyện rắc rối có thể xảy ra. Con thông cảm cho nỗi khổ tâm của ông đi, để cho cô ta đi đi!"
"Không được... Ông nội, nếu như ông còn muốn sau này con gọi ông bằng ông nội, ông đừng làm những chuyện như thế nữa! Cho dù con và cô ấy vẫn tiếp tục chia tay thì cũng hãy để tụi con tự giải quyết... Nếu như ông nhất định phải ép cô ấy đi, con đây nói được làm được, cô ấy rời đi ngày nào, ngày hôm sau con sẽ lập tức rời khỏi Lục thị!" Lục Ly như đinh đóng cột nói.
Tâm của Lục Vĩ Lương chợt lạnh xuống, tức giận hỏi: "Cô ta đối với con quan trọng như vậy sao?"
Lục Ly lắc đầu nói: "Cô ấy đối với con quan trọng hay không ông nội không cần biết, con chỉ hận những người dám giở trò âm mưu quỷ kế trước mặt con. Ông nội, nếu như ông còn muốn con tiếp tục ở lại Lục thị, xin hãy tôn trọng con, để con tự mình giải quyết!"
Lục Vĩ Lương không nhịn được nói: "Ly, con nói thật với ông thì ông cũng nói thật cho con biết. Con và cô ta nếu như muốn vui đùa một chút thì ông còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu con muốn cưới cô ta, vậy thì đừng có trách ông đây quá đáng, ông ngoại con bên kia cũng không chấp nhận đâu! Nếu hiện tại đã chia tay thì cũng đừng dây dưa nữa được không? Ông nội có thể đồng ý với con, về sau sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của con nữa, được không?"
Lục Ly cười nhạt: "Ông nội, đừng có tìm con nói điều kiện, con không chịu lép về đâu! Con và Diệp Tiểu Yêu bây giờ còn chưa đến bước kết hôn kia, các người đừng ép con, về sau không thích hợp tụi con tự sẽ rời nhau! Nếu như cứ ép con, con bây giờ liền cưới cô ấy, lúc đó mọi người muốn làm gì cũng được, con cũng không tin rời khỏi Lục thị và thành phố A này, con không thể nuôi sống cô ấy!"
Lục Vĩ Lương bị doạ sợ, cuống quít nói: "Đừng, đừng, sao con có thể kích động như vậy, con muốn thế nào cũng được! Ông không ép con nữa! Về sau cũng không ép cô ta đi nữa, được chưa!"
Lục Ly lúc này mới thoả mãn, gật đầu một cái nói: "Ông nội đừng có gấp gáp, con cũng không còn là đứa trẻ, con tự biết mình phải làm gì, sẽ không kích động làm chuyện hồ đồ! Ông cứ yên tâm đi!"
Hắn đi rồi, Lục Vĩ Lương đau đầu ngồi cả nửa ngày mới gọi điện cho ông ngoại Hứa, truyền đạt nguyên câu văn của Lục Ly .
Ông ngoại Hứa vừa nghe xong liền tức giận, mắng: "Thằng nhóc con này dám uy hiếp ông, chờ tôi gọi điện bảo nó quay về, tôi không tin không bắt được nó!"
Lục Vĩ Lương giễu cợt nói: "Hứa đại ca, anh coi như xong rồi đi! Tính khí của thằng nhóc này không phải là do anh dung túng quá mức soa! Tính cách của nó thế nào anh sao có thể không biết, nếu thật sự ép nó, nó mang Diệp Tiểu Yêu đi kết hôn, đến lúc đó không lẽ cả đời này không cho tụi nó vào cửa được sao? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời của nó cũng có lý, nó với Diệp Tiểu Yêu thế nào về sau không ai biết, không ép nó thì có khi được thời gian nó liền chán! Chúng ta cũng không cần phải làm tiểu nhân! Nếu như thật sự ép nó, nó làm căng lên với chúng ta lúc đó mới là tự đi tìm khổ! Hứa đại ca, anh nghĩ xem có đúng không?"
Ông ngoại Hứa vừa nghĩ đã hiểu, liề tức giận nói: "Lẽ nào cứ để nó hồ đồ như vậy?"
Lục Vĩ Lương cười nói: "Hứa đại ca sao không nghĩ tới việc lùi bước một chút? Không phải trong quân đội các người có chiêu gọi là chiến thuật vu hồi sao? Không thể quá cứng rắn, chúng ta có thể liền học theo chiến thuật vu hồi đi!"
Ông ngoại Hứa ngẩn ra, phản ứng kịp liền cười ha ha bật dậy: "Rốt cuộc cậu cũng nói được câu tiếng người rồi, tôi không cứng rắn với nó làm gì, chúng ta dùng chiến thuật vu hồi này, tôi xem tiểu tử này có thể đấu thắng tôi không! Ha ha!"
Hai vị lão gia thống nhất được ý kiến, mỗi người liền tự đi làm việc của mình.
Lục Ly tan tầm không về nhà, yên lặng suy nghĩ, hắn cũng không vội đi tìm Diệp Tiểu Yêu, người phụ nữ này khó tính như vậy, nhất định không dễ gì chịu quay lại bên cạnh hắn. Suy nghĩ một chút, lại gọi cho Tạ Dụ Dương mời hắn đi ăn cơm.
Tạ Dụ Dương đi tới nhà hàng, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ liền cười nói: "Sao lại mời tôi ăn cơm? Có phải muốn tâm sự với tôi không?"
"Bọn họ thảo luận ồn ào, bực bội, chỉ muốn ăn bữa cơm yên tĩnh với cậu!" Lục Ly gọi đồ ăn, thêm một chai rượu.
Tạ Dụ Dương nhận lấy bình rượu, rót rượu cho hắn, cảm khái nói: "Hai chúng ta bao nhiêu năm rồi chưa đi uống rượu riêng nhỉ, còn tưởng sẽ không có cảnh này, ha ha, bây giờ nhớ lại, thực sự không đáng!"
Lục Ly nhún vai chế nhạo nói: "Là do cậu không được tự nhiên, tôi chẳng có gì!"
Tạ Dụ Dương lắc đầu cười nói: "Được rồi, coi như là do tôi không được tự nhiên, ngày hôm nay coi như thành chị của cậu, cậu có gì buồn phiền cứ nói ra! Tôi sẽ lắng nghe!"
Lục Ly cười khổ: "Buồn phiền gì chứ, chỉ là suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy tất cả như lông gà vỏ tỏi, không có gì đáng để nhắc tới!"
Tạ Dụ Dương nhìn hắn còn mạnh miệng, cười nói: "Để tôi đoán xem! Cậu và Diệp Tiểu Yêu chia tay, nguyên nhân là do người nhà phản đối đúng không?"
Lục Ly thấy không thể gạt được Tạ Dụ Dương, liền gật đầu nói: "Ông nội tôi không biết nói gì với cô ấy, cơ bản giống như ý của cậu nói, kết quả người phụ nữ này sợ hãi liền rút lui! Cậu nói xem tôi không phải chỉ là yêu đương thôi sao? Sao lại gặp nhiều trở ngại như vậy!"
Tạ Dụ Dương cười cười nói: "Có trở ngại không phải mới tốt sao? Mới có thể nhìn ra được nhiều sự thật! Thuận buồm xuôi gió mới là mất mặt! Cậu tìm tôi, đúng là ngược đời, muốn tìm người giúp đỡ sao?"
"Vậy cậu nói xem, cậu nghĩ như thế nào?" Lục Ly đàng hoàng hỏi: "Cậu cũng thấy tôi với cô ấy không thích hợp sao?"
Tạ Dụ Dương hỏi ngược lại: "Cái gì gọi là thích hợp? Đối tượng môn đăng hộ đối bà của cậu giới thiệu cho cậu nhiều như vậy, nếu nói về thích hợp, sao cậu không tìm một người mà cưới đi? Như vậy tất cả đều vui vẻ, cũng không cần phải cãi nhau!"
"Đó chỉ là thích hợp, không làm tôi muốn ở bên cạnh!" Lục Ly không khách khí nói.
Tạ Dụ Dương liền cười nói: "Vậy còn việc ở bên cạnh Diệp Tiểu Yêu, cậu muốn không? Lục Ly, nói cho cùng, rốt cuộc cậu vẫn chưa hiểu bản thân mình thật sự muốn gì!"
Lục Ly nhíu mày: "Tôi không phải đứa trẻ, làm sao không biết mình muốn cái gì!"
Tạ Dụ Dương chế nhạo nói: "Tôi nói thế cũng là có lý do của tôi! Đông Tử, không nói mấy lời khách sáo, cậu không ham chơi giống như Khương Lập Nguyên, yêu đương vì cảm giác mới mẻ, Diệp Tiểu Yêu có thể sẽ cho cậu cảm giác như vậy. Cô ấy không giống với các cô gái mà chúng ta quen biết, cô ấy có tư tưởng, có năng lực, thật sự có thể hấp dẫn cậu. NHưng cô ấy không giống cũng vì cô ấy đã kết hôn, cô ấy sẽ không giống chúng ta dễ dàng bị tình yêu làm cho mù quáng, cho nên từ điểm này mà nói, cô ấy không thích hợp với cậu!"
"Vì sao?" Lục Ly thấy hắn thừa nước đục thả câu, nói giữa chừng rồi dừng lại, không nhịn được thúc dục hỏi.
"Người ta nói, yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích chính là giở trò lưu manh."
Tạ Dụ Dương cười ha ha cười nói: "Đông Tử, cậu cảm giác yêu đương rất tốt, cậu có thể nắm bắt ngay lúc này nhưng cậu có nghĩ tới là Diệp Tiểu Yêu không muốn giống như cậu hay không? Cảm giác yêu rất tốt, thế nhưng nếu bị hiện thực vùi dập, cô ấy còn có thể có cảm giác tốt sao? Cho nên cậu đừng trách cô ấy lại rút lui, nếu đổi tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ làm như vậy! Hứa gia và Lục gia các cậu, tuỳ tiện duỗi tay là có thể bóp chết cô ấy, cô ấy không sợ mới là lạ!"
Lục Ly hết chỗ nói, người trong nhà hắn sao hắn lại không biết, làm gì có ai dễ đối phó chứ, nếu thật sự muốn chỉnh Diệp Tiểu Yêu, chỉ sợ so với Chu thái hậu còn tàn nhẫn hơn!
Tạ Dụ Dương thấy hắn trầm mặc liền thở dài nói: "Tôi có ấn tượng tốt với Diệp Tiểu Yêu, nên mới nói giúp cô ấy chuyện này! Đông Tử, nếu như cậu không thể bảo vệ cô ấy, không thể giúp cô ấy chống được một mảnh trời, thì tôi khuyên cậu, coi như đã hết rồi đi! Buông tha cô ấy, để cho cô ấy tự lo cho cuộc sống của mình!"
Lục Ly đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, cười khổ nói: "Yêu đương cần phải suy nghĩ nhiều như vậy sao? Vì sao đám Khương Lập Nguyên có ai dính tới phiền phức như tôi đâu chứ!"
Tạ Dụ Dương cười ha ha nói: "Bởi vì bọn họ chỉ là chơi đùa, người nhà đều biết, nếu như Khương Lập Nguyên cũng tìm một cô gái như Diệp Tiểu Yêu, cậu xem Khương gia có quản hay không?"
Lục Ly buồn bực uống một ly rượu, mới nói: "Tôi không phải không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là không muốn kết hôn sớm như vậy mà thôi! Tôi chỉ muốn hai người cứ như vậy, thuận theo tự nhiên, nếu không kết hôn thì kết thúc, lẽ nào cũng không được sao?"
Tạ Dụ Dương nhún nhún vai: "Được chứ, ai cũng không thể ép buộc cậu! Đương nhiên Diệp Tiểu Yêu cũng không có nghĩa vụ phải chơi với cậu, cậu đừng quấn lấy người ta là được!"
Lục Ly bất mãn trừng mắt liếc một cái, lẩm bẩm: "Cậu rốt cuộc là đang đứng bên nào, nói như tôi không ai muốn không bằng!"
Tạ Dụ Dương cười, rót cho hắn ly rượu: "Lục thiếu cậu xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn(1), sao lại không có ai muốn chứ, tranh giành cướp giật nhau, xếp hàng dài luôn kìa! Tôi chỉ thương cho Diệp Tiểu Yêu , cô ấy làm một cô gái cũng không dễ dàng gì! Đông Tử, áp lực của cô ấy so với cậu nhiều hơn chứ không ít, cậu thật sự thích cô ấy, thì suy nghĩ cho cô ấy nhiều vào! Đừng có huỷ hoại cô ấy!"
(1)câu khen này dành cho nữ. Tạ Dụ Dương dùng nó để chọc ghẹo Lục Ly.
"Được!" Lục Ly gật đầu: "Tôi sẽ cân nhắc!"
Tạm biệt Tạ Dụ Dương, Lục Ly lái xe về nhà, vừa lên lầu liền theo thói quen bấm thang máy tầng nhà Diệp Tiểu Yêu, thang máy dừng lại, hắn lại không muốn bước ra, trực tiếp đi lên lầu. Tạ Dụ Dương nói rất đúng, nếu như không thể bảo vệ cô ấy chu toàn, tốt nhất đừng nên chọc ghẹo cô ấy.
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc phải có năng lực như thế nào khiến Diệp Tiểu Yêu đưa ra quyết định kia!
---
Ngày hôm sau cũng là ngày cuối năm, theo quy định của Lục thị, buổi chiều được nghĩ. Đám Chu Cận đã sớm tan làm, hẹn nhau đi mua lễ phục, để tối đi tham gia tiệc rượu do Hồng Tường tổ chức.
Cố An Dịch chào Lục Ly một tiếng rồi đi về, Lục Ly thu dọn tài liệu, vừa bước ra ngoài liền nhận được điện thoại của bà ngoại, Hứa phu nhân đầu bên kia bá đạo nói: "Đông Đông, nghe nói buổi tối con phải đi đến Hồng Tường tham dự tiệc rượu mừng năm mới, có thể dẫn theo người nhà, con dẫn theo Vĩ Lan đi! Bà đã nói với con bé rồi, buổi tối con đến trung tâm rước nó!"
Lục Ly lập tức buồn bực nói: "Bà, con đã bảo con với Uông Vĩ Lan không có khả năng, các người đừng có gán ghép bậy bạ nữa!"
Hứa phu nhân bật cười một tiếng nói: "Cái gì không có khả năng, nắm đó con sống chết thích người ta, sao bâu giờ có cơ hội con lại lựa tới lựa lui! Bà mặc kệ, bà và ông con đã nhận định cháu dâu là con bé, con đàng hoàng đi đón Vĩ Lan cho bà, bằng không bà đánh gãy chân cho con xem! Vậy đi nha!"
Hứa phu nhân tắt máy, Lục Ly ném điện thoại xuống đất cái đùng, vẫn chưa xong sao! Hắn đến giờ chút tự do cũng không có?
Lục Ly buồn bực, lái xe về nhà, lúc xuống xe, đi vào trong toà nhà thì thấy Diệp Tiểu Yêu đi ra ngoài. Ngày hôm nay trời trở lạnh, cô mặc một áo khoác to màu đỏ, bên trong là áo lông đen cao sát cổ, nhìn qua có vẻ gầy đi không ít.
Lục Ly lấy lại bình tĩnh, chủ động lên tiếng: "Đi ra ngoài à?"
Diệp Tiểu Yêu cười một cái, nói: "Đi mua chút đồ!"
Cô khom người đi qua, Lục Ly xoay người lại, thấy bóng lưng của cô càng lúc càng xa dần, khoảng cách dần kéo dài giống như khoảng cách tình cảm của cô và hắn, hắn đột nhiên có chút không thể chịu đựng nổi việc cô cứ như vậy mà rời khỏi tầm mắt của mình, thậm chí bước ra khỏi cuộc đời của mình, chợt kích động, hắn chạy theo, cười nói: "Tôi cũng định ra ngoài mua chút đồ cần thiết, chúng ta cùng đi đi!"
Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn, không nói chuyện, Lục Ly kéo cổ áo khoác lại, lên tiếng: "Ngày hôm nay lạnh quá, buổi tối chắc sẽ có tuyết!"
"Đúng vậy!" Diệp Tiểu Yêu hùa theo, đi tới trạm xe buýt, cô dừng lại nói: "Tôi đột nhiên muốn đi vào trung tâm mua mấy bộ đồ, tôi không đi siêu thị với anh được rồi, anh tự đi đi!"
Cô nói xong liền bước nhanh tới, lên xe buýt.
Lục Ly sửng sốt một chút, chạy tới chặn của xe lên xuống lại, bước lên, lại sờ sợ túi, không có tiền lẻ, không thể làm gì hơn là quay sang nói với Diệp Tiểu Yêu: "Giúp tôi trả đi, tôi cũng muốn đi mua đồ!"
Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là lấy tiền ra trả giúp hắn, sau đó chen vào trong đám người.
Lục Ly cũng đi theo, một tay nắm lấy tay vịn phía trên, nói: "Nhiều năm rồi chưa ngồi lại xe buýt, không nghĩ tới lại chen lấn như vậy!"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, nhịn không được nói: "Lục thiếu anh sao phải khổ sở chen chút trên xe buýt thế nào, muốn mua quần áo thì tự mình lái xe là được rồi!"
Lục Ly cười theo nói: "Ngày hôm nay nghỉ lễ nên kẹt xe lắm, vừa mới chạy cả tiếng mới về tới nhà, không chịu nỗi nữa! Đúng rồi, em có thể ra ngoài rồi sao, thân thể không sao chứ?"
Diệp Tiểu Yêu lúc đầu chỉ muốn đi mua ở gần đó, mua ít đồ rồi quay về, nào biết Lục Ly lại giở trò vô lại, đi theo như thế, cô cũng không muốn nói mình không ổn, không thể làm gì hơn là gắng gượng nói: "Không sao, tôi chỉ tính đi một chút rồi quay về.
Trên xe thật sự có rất nhiều người, người xuống người lên, lúc quẹo cua, người trên xe đều nghiêng sang một phía, Diệp Tiểu Yêu bị người bên cạnh đụng phải ngã sang một bên, Lục Ly hoảng sợ, vội vàng ôm eo cô lại, nhích người sang, giúp cô ngăn lại người xung quanh.
Tóc cô khẽ chạm qua mặt của hắn, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, trong lòng chợt có chút ngứa ngáy, chỉ muốn ôm cô, không chịu buông tay.
Diệp Tiểu Yêu bất an đẩy hắn ra, hắn cố tình giả vờ tốt bụng nói: "Trên xe nhiều người quá, em mới làm phẫu thuật, đừng để mọi người đụng phải!"
Hắn chính là không chịu buông tay, Diệp Tiểu Yêu cũng không còn cách nào, không thể làm gì hơn là mặc hắn ôm.
Đến trạm kế tiếp, cô cũng không để ý đây là nơi nào, chen về phía cửa, nói: "Tôi đến trạm rồi, tạm biệt!"
Lục Ly đi theo, cười cười nói: "Không phải muốn mua quần áo sao? Tôi cũng cần mua một chút, em góp ý cho tôi một chút đi!"
Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ đứng lại, cười khổ nói: "Lục Ly, bạn gái anh bán quần áo, cứ tìm cô ấy tư vấn cho là được, chúng ta dù sao