Lớp học ở Tấn Giang các vốn là học năm ngày sẽ được nghỉ một ngày, nhưng bởi vì Thái thượng hoàng và Thái hậu đột nhiên trở về, nên dù mới lên lớp được hai ngày thì những người bồi đọc này được thông báo trở về nhà trước, hơn nữa có thể nghỉ ngơi ba ngày. Nghe nói có thể về nhà sớm, đám nhỏ này rất vui mừng, chạng vạng ngày hôm đó thu thập đồ đạc, nườm nượp về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Mịch Đường cũng rất nhớ cha và tổ mẫu. Xe ngựa dừng lại trước cửa chính Ân phủ, cửa xe được mở ra, Ân Mịch Đường đem tay nhỏ đặt lên bàn tay đang đưa ra. Cảm giác quen thuộc làm nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là Đại thái thái tự mình ra cửa lớn đón nàng.
“Tổ mẫu!” Ân Mịch Đường duỗi đôi cánh tay nhỏ ôm chặt tổ mẫu.
“Có nhớ tổ mẫu hay không?” Đại thái thái đem tiểu tâm can ôm vào trong lòng, lại cầm chiếc áo khoác dài từ trong tay Vương ma ma đến bọc lấy thân thể Ân Mịch Đường, sợ nàng vừa xuống xe ngựa bị gió thổi.
“Nhớ! Nhớ! Nhớ!” Ân Mịch Đường hét lớn.
Đại thái thái cùng mấy vị lão bộc bên cạnh cười cong mắt.
Ân Nguyệt Nghiên xuống xe ngựa sau Ân Mịch Đường, nàng nhìn tổ mẫu ôm Ân Mịch Đường lại đối với nàng không quan tâm không hỏi han, thậm chí đến một ánh mắt cũng không cho, nàng từ từ vặn lấy chiếc khăn đang cầm trong tay.
Ân Mịch Đường đột nhiên duỗi cổ nhìn đại môn Ân gia, nhìn nửa ngày không thấy bóng dáng quen thuộc, liền kéo kéo vai áo Đại thái thái, hỏi: “Cha đâu rồi?”
Nụ cười trên mặt Đại thái thái đọng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Mịch Đường lại còn hỏi: “Hôm nay không phải là ngày hưu mộc của cha sao? Cha đâu?” (ngày hưu mộc: ngày nghỉ)
“Đường Đường ngoan, cha con hôm qua bận bịu đến rất muộn, còn chưa dậy đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Mịch Đường quay đầu nhìn mặt trời đang lặn về hướng tây, lớn tiếng nói: “Nhưng bây giờ đã gần tối rồi mà!”
“Có lẽ là mệt quá đó, để cha con ngủ thêm một lát nhé.” Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường đi về trong viện, lẳng lặng chuyển đề tài, “Đường Đường kể cho tổ mẫu nghe hai ngày này chơi ở trong cung có vui không? Buổi tối ngủ có ngon không? Đồ ăn có ăn quen không? Ở chung cùng những người bồi đọc khác có tốt không?”
“Tổ mẫu yên tâm đi, Đường Đường rất tốt, đều rất tốt …”
Đại thái thái ôm Ân Mịch Đường đi về nhà chính, kéo tay nàng nói rất nhiều rất nhiều, hận không thể để Ân Mịch Đường đem mỗi một chuyện trong hai ngày này ở trong cung kể hết cho bà nghe. Cho đến khi ăn xong bữa tối, Đại thái thái sợ Ân Mịch Đường mệt mới thả nàng trở về nghỉ ngơi cho sớm.
Ân Mịch Đường về đến tiểu viện của mình, khóe miệng vẫn luôn vểnh lên liền cụp xuống.
“Tứ cô nương, trong cung có tốt không?”
“Cô nương, sao cô không vui?”
Hai tiểu nha hoàn sáu bảy tuổi chạy đến bên người nàng hỏi ngắn hỏi dài. Ân Mịch Đường quay đầu nhìn Trần ma ma đang dạy Lương Thước thắt nút, đè thấp giọng hỏi: “Lý ma ma đi đâu rồi?”
“Đang nấu cháo trong bếp nì!” Bán Dạ và Minh Thiền tranh nhau cướp lời.
Ân Mịch Đường gật gật đầu, nàng kéo tay Bán Dạ và Minh Thiền, nhỏ giọng nói: “Giao cho các ngươi một nhiệm vụ lớn! Đi lôi kéo Trần ma mà và Lý ma ma nói chuyện, không được để cho hai người họ tìm ta!”
“Tại sao ạ?”
“Tổ mẫu muốn ta về ngủ sớm,Trần ma ma và Lý ma ma lát nữa muốn bắt ta đi ngủ đó. Ta không ngủ, ta muốn đi tìm cha!” nàng có hình có dạng mà vỗ vỗ tay Bán Dạ và Minh Thiền, “Có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không?”
“Vâng!” hai tiểu nha hoàn chém đinh chặt sắt.
Ân Mịch Đường nhấc làn váy, lén lút chuồn ra ngoài từ cửa viện. Trong ấn tượng của nàng, cha trước nay đều không ngủ đến chạng vạng, hơn nữa cha biết nàng về nhà chắc chắn sẽ đi đón nàng mới đúng. Nhưng hôm nay cha không đến đón nàng, hơn nữa tổ mẫu nói cha vẫn luôn đang ngủ, Ân Mịch Đường cảm thấy có gì đó không đúng, nên rất lo lắng cha có phải là bị bệnh rồi không? Hay là cũng bỏ nhà đi giống nương nàng vậy?
Ân Mịch Đường một hơi chạy đến viện tử của Ân Tranh, nàng đánh giá bốn phía một vòng, phát hiện trong viện của cha đến một cái hạ nhân cũng không có. Trong lòng nàng cảm thấy có chút cổ quái, lặng lẽ đi đến phòng của cha.
Nàng vừa đi đến cửa liền ngửi thấy một cỗ mùi vị kỳ lạ.
“Ngươi đang đút cho cha ta uống cái gì?”
Đào Uyển Xu cả kinh, muỗng sắt trong tay rơi vào trong bát, làm bắn lên rất nhiều thuốc. Nàng ta hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy Ân Mịch Đường cau mày đứng ở cửa. Nàng ta cố nặn ra một nụ cười, nói: “Thì ra là Tứ cô nương đến rồi, cha cô say rồi, ta thấy trong phòng không có hạ nhân, nên mới đút cho hắn ít trà giải rượu.”
Ân Mịch Đừơng hoài nghi nhìn chằm chằm cô ta, từng bước đến gần.
Đào Uyển Xu siết lấy khăn tay lau lau vết nước bị bắn ra, cố gắng trấn định.
Ân Mịch Đường đứng bên cạnh giường, nhìn cha đang ngủ say. Nàng lại nhìn về phía Đào Uyển Xu, ngữ khí cứng ngắc nói: “Đây là mùi thuốc, cô đút cho cha ta không phải trà, là thuốc.”
“Là, là …. Trà giải rượu!”
Ân Mịch Đường không nói chuyện, nhìn chằm chằm Đào Uyển Xu rất lâu, sau đó chẳng chút khách khí nói: “Cô đứng lên, đừng có ngồi trên giường của cha ta, trở về mà ngồi trên giường của cô đi.”
Trên mặt Đào Uyển Xu có chút bối rối, một đứa nhỏ bốn tuổi nói chuyện với nàng ta như thế, nàng ta cảm thấy có chút không có mặt mũi. Nhưng lời của Ân Mịch Đường, nàng ta không có biện pháp phản bác. Nàng ta bẽ mặt đứng dậy, bồi thêm cái mặt cười nói: “Tứ cô nương, ta chỉ là có ý tốt.”
Ân Mịch Đường hoàn toàn không tin,