“Bộp!” Đại thái thái ném ly trà xuống đất, trên mặt đất đã có mấy cái chén bị bà ném vỡ, một màng lớn nước trà, bã trà và mảnh vỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng chỉ có một hạ nhân là Vương ma ma, những hạ nhân khác đều trốn trong viện, từng người từng người không dám thở mạnh, đi đường hận không thể biến bản thân thành mèo luôn.
“Thái thái, ngài bớt giận, đừng tổn thương thân thể mới phải!” Vương ma ma vòng qua mảnh vỡ và bã trà trên đất đi đến bên người Đại thái thái.
Đại thái thái miễn cưỡng đè xuống một ngụm khí, hỏi: “Đường Đường dậy chưa?”
“Còn chưa dậy, có lẽ là tối qua ngủ muộn quá, bây giờ còn chưa dậy được. Đại gia trước khi lên triều còn cho nha hoàn trực trong phòng, để cho Tứ cô nương ngủ đủ.”
“Biểu tình của Đại gia khi lên triều thế nào? Có nói gì khác không?”
“Không có.” Vương ma ma lắc đầu, “Hạ nhân cũng không biết đại gia là tỉnh lại lúc nào, lúc nha hoàn vào phòng liền nhìn thấy Đại gia ôm Tứ cô nương trong lòng, xem ra có vẻ là tỉnh lại từ sớm. Đại gia vẫn ôm Tứ cô nương cho đến lúc phải lên triều mới buông ra.”
“Để tiểu tư bên người Đại gia nhìn chặt chẽ chút, không được để Đại gia lại uống rượu nữa! Hắn trước nay chưa từng dính một giọt rượu, bây giờ lại học được biết cách uống rượu giải buồn rồi … aiz!” Đại thái thái thở dài, đứng dậy. “Đỡ ta đi qua.”
Vương ma ma đáp lời, nhanh chóng đỡ Đại thái thái, trong lòng bà rõ ràng Đại thái thái là hy vọng khi Tứ cô nương tỉnh lại liền nhìn thấy bà (Đại thái thái). Vương ma ma đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, thăm dò nói: “Di thái thái vừa sáng liền phái người đến mấy bận, ngài…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không gặp!” sắc mặt Đại thái thái nhất thời lạnh xuống, “Thứ không mặt không da!”
Vương ma ma không dám nhắc đến nữa, đỡ Đại thái thái đi đến phòng Ân Tranh. Lúc sắp đến, Đại thái thái đột nhiên hỏi: “Triệu ma ma ở trong trang thế nào?”
Vương ma ma hiểu rõ, lập tức nói: “Quy quy củ củ, làm việc cũng nhanh nhẹn, chính là nhớ Tứ cô nương lắm, ngài cũng biết, Tứ cô nương là uống sữa bà ấy mà lớn lên.”
Đại thái thái gật gật đầu, không nói gì, đẩy cửa vào phòng. Vương ma ma biết Đại thái thải chỉ sợ sẽ còn cho Triệu ma ma ở trong trang một khoảng thời gian nữa. Những người và chuyện có liên quan đến Ân Mich Đường, Đại thái thái vẫn luôn rất nghiêm khắc.
Hôm nay bên ngoài nổi gió, bởi vì Ân Mịch Đường vẫn còn đang ngủ nên bọn hạ nhân không dám mở cửa sổ, cho nên dù đã qua một đêm nhưng mùi rượu trong phòng vẫn chưa tản đi hết. Đại thái thái vừa bước vào phòng liền cau mày lại, bà vén màn lên, nhìn thấy Ân Mịch Đường đang ngoan ngoãn ngủ, gương mặt nhỏ hồng nhuận. Bà thở dài một hơi, lặng lẽ ngồi bên giường trông nàng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Mịch Đường mơ mơ hồ hồ, chùi chùi mắt một hồi kêu cha một hồi gọi mẹ.
“Đường Đường, tỉnh lại nào.” Đại thái thái vỗ nhẹ bả vai nàng.
Ân Mịch Đường mở mắt ra, nhất thời hai mắt vẫn còn đang ngơ ngác, nàng nhìn Đại thái thái một hồi, mới mềm mềm mại mại hô một tiếng: “Tổ mẫu …”
“Ôi!” Đại thái thái vội ôm nàng vào lòng, “Đường Đường ngủ no rồi, không được ngủ nữa.”
Ân Mịch Đường nằm trong lòng Đại thái thái lại xoa xoa mắt, hiển nhiên còn có chút buồn ngủ, nhưng một khắc sau, nàng mở mạnh mắt, hét: “Cha! Có người muốn hại cha!”
Trong lòng Đại thái thái một trận chua sót, vội vàng vỗ vỗ nàng vừa dỗ: “Không sao rồi, đều không sao rồi, không có ai có thể hại cha con được, cha con đã lên triều rồi.”
Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn Đại thái thái, nửa tin nửa ngờ: “Khi nào cha về?”
Đại thái thái còn chưa nói gì, Vương ma ma liền từ bên ngoài tiến vào, nói: “Thái thái, Đại gia về rồi!”
“Sớm thế?” Đại thái thái có chút kinh ngạc.
“Cha!” Ân Mịch Đường liền buông Đại thái thái ra, nhảy xuống giường, đôi chân trần chạy ra bên ngoài, vừa mới đến ngạch cửa liền đụng vào chân của Ân Tranh.
Nàng “ui” một tiếng, liền xoa xoa cái trán của mình.
“Đụng đau hả?” Ân Tranh ngồi xổm xuống, kéo tay nàng ra, giúp nàng thổi thổi.
Ân Mịch Đường lập tức dùng sức lắc đầu, “Không đau, không đau!”
Ân Tranh thấy nàng đi chân đất, liền ôm nàng lên, phân phó hạ nhân đi lấy nước.
“Hôm nay sao về sớm thế này?” Đại thái thái hỏi.
“Hạ triều liền xin nghỉ, Thái thượng hoàng và Thái hậu hồi cung, hôm nay tảo triều cũng kết thúc sớm.” Ân Tranh vừa nói, vừa ôm Ân Mịch Đường đến chiếc ghế bên cạnh.
Hắn xắn ống tay áo lên, nhận lấy khăn ướt từ trong tay nha hoàn cẩn thận lau mặt cho tiểu nữ nhi, sau đó lại ngồi xổm xuống rửa chân cho nàng. Chân nhỏ của nữ nhi rất nhỏ rất nhỏ, còn không bằng nắm tay của hắn nữa.
“Cha, ngài cuối cùng tỉnh rồi?” Ân Mịch Đường cúi người kéo ống tay áo trượt xuống của cha.
Ân Tranh nhìn ống tay áo trượt xuống một cái, đem bàn tay cho nàng. Ân Mịch Đường rất hiểu chuyện mà gấp lại cho cha.
Đại thái thái đứng bên cạnh nhìn hai cha con thế này, lặng lẽ thở dài.
Ân Tranh một bên rửa chân cho Ân Mịch Đường, một bên xoay lưng nói với Đại thại thái: “Mẫu thân, ngài về trước đi, lúc con về có nghe thấy tổ mẫu gọi ngài.”
Hắn dừng lại một chút, “Buổi chiều con qua nói chuyện với ngài.”
Đại thái thái biết Ân Tranh xin nghỉ phép là vì chuyện hôm qua, nhưng nghe ngữ khí xa cách của nhi tử, trong lòng bà không được thoải mái. Bà dựng lông mày, quát nói: “Lạnh mặt cho ai xem đây? Lẽ nào con cho rằng người là ta sắp xếp hay sao!”
Ân Tranh như cũ cúi đầu rửa chân cho Ân Mịch Đường, ngữ khí lạnh nhạt: “Là nhi tử tự mình uống rượu, không trách được người khác.”
“Vậy con làm cái mặt này là để ai xem!”
“Cha, không cãi …” Ân Mịch Đường gương mặt trắng bệch, đi kéo ống tay áo của Ân Tranh.
“Ừ, phụ thân và tổ mẫu không cãi.” Ân Tranh ngẩng đầu cười cười với nữ nhi.
Đại thái thái nhìn Ân Mịch Đường một cái, liền đem những lời phàn nàn, trách cứ nuốt xuống, hất tay áo bước đi ra ngoài. Bà đi ra ngoài, cước bộ càng lúc càng nhanh, Vương ma ma ở phía sau thiếu chút không đuổi kịp. Bà đột nhiên một trận choáng váng, trước mắt vừa tối lại, dưới chân cũng loạng choạng.
“Thái thái!” Vương ma ma gấp gáp chạy qua đỡ bà đến ghế đá bên cạnh ngồi xuống. Bà ngồi xổm xuống vuốt vuốt lồng ngực thuận khí cho Đại thái thái.
“Ta!” Đại thái thái vỗ mạnh hai cái lên ngực mình, “Mười tuổi mất phụ thân, gả đến Ân gia được mấy năm thì trượng phu qua đời, nữ nhi chết non, nhị nhi tử cách xa ngàn dặm, đại nhi tử lại như kẻ địch vậy! Đại nhi tức đem hai tôn tữ chạy rồi! Bây giờ đến thân muội muội cũng đến đây hố ta! Muốn hại nhi tử của ta, làm ta trong ngoài không phải người!”
Bà gần như thấp giọng mà gầm lên, theo đó đáy mắt nhanh chóng lan tràn tia máu, lại