Thông tin truyện Đừng Khóc

Đừng Khóc

Tác giả:

Lượt xem:

141

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 19229 lượt

Đọc truyện Đừng Khóc Full.Văn Án : Đường gia có hai vị tiểu thư. Người ngoài chỉ nghe đến tên của đại tiểu thư Đường Lạc Thiển, dung mạo xinh đẹp, khả ái, lanh lợi, còn là hôn thê của thiếu gia nhà họ Lạc, Lạc Trạm. Ai cũng cực kỳ hâm mộ. Ít người biết rằng, Đường gia còn có một cô con gái khiếm thị (1) tên là Đường Nhiễm. Năm sinh nhật 16 tuổi, Đường Nhiễm được tặng một con robot phỏng sinh học (robot Bionics (2)). Ngày đó, cả Đường gia tấp nập ở tiền sảnh hối hả chuẩn bị cho Đường Lạc Thiển đến Lạc gia ra mắt lần đầu, còn Đường Nhiễm cô độc một mình trong phòng chơi cùng người máy của mình. Lạc Trạm đứng trong bóng tối hỗn độn, chăm chú nhìn cô, một lúc sau mở miệng: “Chào buổi tối, chủ nhân.” Lạc Trạm có gia thế hiển hách, dung mạo anh tuấn, đầu óc thông minh, nhanh nhạy, lại là nhân tài trong lĩnh vực Al (3), là người yêu trong mộng của tất cả các cô gái, nhưng lại không ai có thể nắm bắt được trái tim người thiếu niên này. Nguyên nhân vô cùng đơn giản: Lạc Trạm chỉ thích người con gái có đôi mắt đẹp. Mà đôi mắt khiến anh ta rung động, so với thần tiên trên trời còn đẹp hơn. Sau khi Lạc Trạm cá cược với anh cả, đánh cuộc giả làm AI cho cô con gái bị mù của Đường gia kia trong hai tháng. Anh không thể ngờ rằng, việc này đã mở đường để cô vô tình đi vào trái tim mình. Về sau có tin đồn rằng bởi vì Lạc Trạm cự tuyệt hôn ước với Đường Lạc Thiển, bị Lạc lão tiên sinh - cũng là ông nội của anh dùng gia pháp đánh cho thừa sống thiếu chết, vậy mà vẫn kiên trì không rên nửa tiếng. Tất cả mọi người đều tò mò không biết là người nào khiến anh ta cố chấp như thế. Một tuần sau, Đường gia lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho cô con gái thứ hai để mừng cô đã chữa lành đôi mắt. Sau bữa tiệc, Đường Nhiễm uống quá chén, vừa khóc vừa ôm cột đá trong phòng tiệc, thút thít nói muốn gặp Lạc Trạm bằng được. Người có mặt nghe thấy, cười to, giễu cợt nói: “Lạc tiểu thiếu gia đến cả Đường Lạc Thiển còn chê, cô ta chỉ là một kẻ khiếm thị, chả có gì xuất sắc, vậy mà cũng dám tơ tưởng?” Lời còn chưa dứt, Lạc Trạm cả người chật vật, vội vàng từ ngoài chạy vào. Vị thiếu gia ngày thường lạnh lùng, cao cao tại thượng Lạc Trạm lần đầu nhếch nhác như thế, hoảng đến nỗi trực tiếp quỳ xuống, luống cuống nửa chạy nửa bò đến bên cạnh Đường Nhiễm, dịu dàng hôn lên khóe mắt cô, đau lòng nói: “Đừng khóc. Gả cho anh nhé, Nhiễm Nhiễm?” [Chúng sinh cho anh dư kiệt ngạo, còn em dạy anh cách trầm luân.]


Các chương mới nhất

    Danh sách chương

    Bình luận truyện