Tôi đã khóc rất nhiều rồi ngủ thiếp bên cạnh giường lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng.
Tôi nhanh chóng thay đồ, đánh răng rửa mặt.
Lúc nhìn vào gương, tôi giật mình bởi cặp mắt sưng húp.
Không có thời gian, tôi chẳng quan tâm mấy mà nhanh chóng đến trường.
Hiển nhiên là đến trễ.
Tôi thập thò ngoài cửa lớp:
- Thưa thầy, cho em vào lớp.
Thầy liếc nhìn tôi rồi ra hiệu cho vào.
Tôi nhanh chóng vào chỗ ngồi của mình.
Bạch Phong đang gục xuống bàn ngủ.
Thấy động tĩnh, cũng lười ngồi dậy, nghiêng đầu qua nhìn tôi.
- Dự án siêu thị bên khu phía bắc cậu thấy thế nào?
Hôm nay tôi rất mệt, vốn không muốn trả lời nhưng không hiểu sao bản thân vẫn đáp:
- Nó chỉ ở mức an toàn, không đủ bứt phá.
Người dân khu phía bắc đa phần là những hộ gia đình có thu nhập khá.
Siêu thị giá cả cao hơn so với thị trường bên ngoài.
Những hộ khá giản sẽ không chuộng siêu thị bằng chợ...!Vậy nên thu nhập siêu thị sẽ chỉ ở mức an toàn.
Tớ nghĩ ở đó nên làm 1 khu trò chơi tổng hợp, có khu điện tử, rạp chiếu phim, khi vui chơi, trò chơi mạo hiểm...!Nơi này vừa thu hút trẻ em, vừa thu hút người lớn nữa.
Về phần giá có thể đánh vào tâm lý người dân bằng cách tạo các combo trò chơi...!Giá cho một lần chơi sẽ không quá cao, chỉ tầm mức mua một cái bánh ngọt chẳng hạn...!Cân nhắc nhiều mặt, tâm lý mọi người yêu thích cái mới mẻ sẽ chơi thử.
Với theo như tớ điều tra, khu phía Bắc ít các khu trò chơi nên nếu cần đột phá thì như vậy sẽ ổn hơn.
Tôi cơ hồ chỉ nói suy nghĩ hiện lên trong đầu của mình ngay lúc đó, cũng không suy nghĩ nhiều.
Ấy vậy mà Bạch Phong lại ngồi thẳng dậy, đôi mắt có chút suy tư rồi dần dần khóe môi hơi nhếch lên.
- Được đấy.
Dự án này chúng ta cùng hợp tác thực hiện thế nào?
Tôi ngẩn ra một hồi.
Nói thực hiện là thực hiện được ư? Dù là người thừa kế nhưng hiện tại chúng tôi chẳng có vị trí chính thức nào trong hội đồng lãnh đạo của công ty cả.
Chỉ là lâu lâu muốn thử thách, họ sẽ giao cho mấy đứa nhóc chúng tôi vài dự án nhỏ.
Vậy nên việc tự thực hiện dự án căn bản là bất khả thi.
- Chuyện này không đến lượt chúng ta quyết định.
Phải làm bản thảo rồi thuyết phục về lợi ích của dự án với hội đồng quản trị.
Nhận được sự đồng ý thông qua mới được tiến hành.
Làm gì nói hợp tác là hợp tác được.
Bạch Phong nhìn tôi.
Tôi thoáng nhận ra trong mắt cậu một tia chán ghét.
Hẳn là vậy, cậu ta thích người tự do, phóng khoáng, thoải mái như An Nhiên.
Còn tôi luôn luôn bị ràng buộc bởi gia đình.
Cậu ta chán ghét tôi, tôi cũng hiểu thôi.
Nhưng lúc này tim tôi chợt nhói lên một cái.
Tôi quay đầu đi, gục xuống bàn, khẽ lấy tay xoa xoa lồng ngực, thầm nghĩ: "Được rồi, ổn thôi mà.
Đừng đau nữa, đừng yêu cậu ta nữa".
Lúc này, Bạch Phong lên tiếng:
- Dự án này tớ sẽ bàn bạc với bố thử.
Nếu được sẽ đề nghị hợp tác với công ty nhà cậu.
Đây là một dự án tốt nên tớ nghĩ sẽ được thông qua thôi.
Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ phải thuyết trình trước hội đồng quản trị.
Có gì tớ sẽ thông báo với cậu sau.
Tôi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói:
- Ừm.
Phải chăng lúc đó khi cậu ấy hỏi tôi nên đồng ý một cách thoải mái.
Nếu vậy có lẽ cậu sẽ có cái nhìn khác về tôi phải không? Nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm thế.
Bởi vì nếu gật đầu thì tôi quả thật quá thiếu suy nghĩ.
Là người thừa kế, làm việc không thể tùy hứng được, phải suy nghĩ lo trước lo sau.
Ràng buộc với gia tộc không phải một câu nói có thể phá bỏ được.
Mà gần đây tôi ngày càng cảm thấy Bạch Phong đang muốn phá bỏ ràng buộc đó, suy nghĩ ngày càng phớt lờ gia tộc.
Nhưng như vậy làm việc sẽ càng thiếu cẩn trọng, dễ bị bắt lỗi.
Cậu ta dù có giỏi thế nào cũng mới là đứa nhóc cấp III.
Những lão cáo già trong hội đồng quản trị có thể bóp chết cậu ta bất cứ lúc nào.
Cậu ta càng như vậy,