Tôi có một người anh, lớn hơn tôi 4 tuổi - Tinh Đăng.
Vốn dĩ anh là người thừa kế Tinh gia nhưng năm đó không hiểu sao anh bị tai nạn, não chịu chấn động lớn, mặc dù không tổn thương đến hộp sọ nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đó là lí do tôi trở thành người thừa kế.
Tôi nhớ anh hai rất thương tôi.
Anh là người ấm áp nhất thế giới này.
Bố mẹ bận việc, mỗi ngày anh đều đón tôi.
Sáng sớm đều gọi tôi thức dậy.
Biết tôi hay bỏ bữa sáng, anh luôn nhắc tôi ăn sáng đầy đủ, có khi còn chuẩn bị bữa sáng cho tôi, vì biết tôi luôn dậy trễ nên không kịp ăn sáng ở nhà.
Từ hồi anh bị tai nạn tôi cũng không ăn sáng nữa.
Anh luôn hâm nóng đồ ăn tối rồi hai anh em cùng ăn với nhau.
Có đôi khi chúng tôi còn cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối.
Nhưng anh hai cũng trẻ con lắm, anh sợ ma.
Vậy nên nhiều lần tôi trêu anh bảo bật phim hài nhưng lại bật phim ma.
Kết quả tối đó ảnh ôm chăn gối qua ngủ cùng tôi...!Nhưng tất cả ấm áp đó bây giờ không còn nữa.
Chỉ còn lạnh lẽo và cô đơn thôi.
- Anh hai, em nhớ anh.
Bao giờ anh mới tỉnh lại đây.
Em cần anh.
Tôi ngồi ngắm nhìn khuôn mặt anh rất lâu.
Rồi tôi gục đầu xuống bên giường, tôi muốn nói với anh tất cả mọi cảm xúc trong lòng tôi.
- Anh à, anh biết không? Em không phải nữ chính, không phải nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích anh biết.
Em chỉ là nữ phụ thôi, còn mang tiếng tàn nhẫn, máu lạnh nữa chứ.
Nhưng em không nhìn được một người được bao bọc kĩ như An Nhiên lại nói thế giới này dơ bẩn, hèn hạ, lại nói vận mệnh bản thân phải do