Lục Lộc cố ý dạo quanh đây, nhưng vẫn bị Lâm Hoàn Nhĩ phát hiện.
Chu Hạo và Từ Tử Tể bên cạnh cười ồn ào, một bộ dáng xem náo nhiệt không sợ việc lớn.
Cảnh tượng này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Lục Lộc vờ như không nghe thấy, bước nhanh vào lớp.
Vì vậy, Hoàn Nhĩ lại kêu: "Lục Lộc."
Có người trong lớp lén lút nhìn sang đây.
Lục Lộc không còn cách nào khác, đành dừng lại, liếc nhìn về phía Hoàn Nhĩ, không nói gì.
"Cậu vừa trở về từ căng tin à?" Hoàn Nhĩ nhìn chiếc túi trên tay cậu.
Lục Lộc không nói gì.
Ngược lại, Chu Hạo ở bên cạnh trả lời, "Đúng vậy, mua bữa sáng."
Hoàn Nhĩ chống người đứng lên, lộ ra nửa người vừa mới trước cửa sổ.Cô uể oải thò đầu ra nhìn Lục Lộ cười.
"Chiều nay cậu có rảnh không?"
Lục Lộc không chút suy nghĩ trả lời: "Không rảnh!"
Không rảnh sẽ không có thời gian, dù sao thì bây giờ chân cô đang bị thương,muốn nhảy cũng không thể nào.
Từ từ rồi sẽ thành công thôi, không cần nóng vội.
Hoàn Nhĩ cúi người, lấy một thứ gì đó trong cặp của mình.
Sau đó, đưa hai tay tới trước mặt Lục Lộc.
"Này."
Lục Lộc bất giác nhíu mày.
"Hát những nốt cao nhiều rất dễ hỏng giọng, này—" Hoàn Nhĩ nhìn mấy thứ trong tay, cười nói, "Là chị Thư Tâm tặng mình.
Dùng tốt lắm! " Hoàn Nhĩ cường điệu.
Sau đó cô nhìn Lục Lộc, ý bảo cậu cầm nó.
Lục Lộc biết cô đang nói về ai.
Những thực tập sinh trước đây như cậu, là vũ khí bí mật của công ty, nhưng vì chấn thương nên đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, đến giờ vẫn chưa thể ra mắt.
Đó là một cô gái rất đáng ngưỡng mộ, một đàn chị đáng kính.
Thế nên Lục Lộc đưa tay tiếp nhận.
"Cám ơn.".Cậu nói với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Sau đó cậu nhấc chân, đi về phía trước.
Từ Tử Tể nâng cái túi trong tay lên hỏi Hoàn Nhĩ: "Chị dâu, chị có muốn ăn sáng không?"
Hoàn Nhĩ lắc đầu, cười càng thêm vui vẻ: "Không cần, cảm ơn.
Mình đang giảm cân.
"
Lục Lộc bước tới cửa, giật mình dừng lại.
Cậu quay đầu lại, trừng mắt nhìn Từ Tử Tể, sau đó kéo góc quần áo của cậu ta, ép cậu ta vào phòng học.
"Cậu muốn chết à?" Lục Lộc giơ chân đá cậu ta, mặt đầy tức giận.
Nói cái linh tinh gì vậy chứ.
Nói gì cũng sai.
Cả ngày chỉ biết làm xằng làm bậy.
Từ Tử Tể ôm đầu muốn trốn, cậu vô tội mà, cho nên chỉ có thể hét lên: "Lục ca, em sai rồi, em sai rồi."
"Nhưng chị dâu cô ấy—" Từ Tử Tể vẫn không biết tại sao Lục Lộc tức giận, còn chưa nói xong liền bị cậu đá một phát vào mông.
Một đạp rất mạnh.
Từ Tử Tể kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
Chu Hạo ở bên cạnh, vừa xem náo nhiệt vừa cười.
Hoàn Nhĩ đóng cửa sổ lại, ngồi xuống.
Nhưng nụ cười trên khóe miệng vẫn tươi tắn, rạng ngời.
Thịnh Hạ ngồi một bên cảm thán.
"Xong rồi, xong rồi.Hoàn Nhĩ, vậy là không được đâu." Thịnh Hạ nghĩ đến mái tóc bù xù của Lục Lộc hợp với chiếc áo sơ mi xanh cực kỳ xấu xí.
Rồi.........lại nhìn Hoàn Nhĩ, trắng tréo mềm mại dễ thương, giống một tiểu tiên nữ.
Hoàn toàn không hợp!
"Thịnh Hạ, tránh ra." Giang Lê vỗ vỗ Thịnh Hạ, một tay kéo áo cô lên.
Là bạn cùng bàn với Hoàn Nhĩ – Giang Lê.
Thịnh Hạ không tình nguyện đứng dậy.
Giang Lê ngồi xuống, lấy sách bài tập ra, vùi đầu viết.
Một lúc sau, Giang Lê ngẩng đầu, nhìn Hoàn Nhĩ, nói: "Tuần sau có kỳ thi."
"A?" Hoàn Nhĩ giật mình, đồng tử mở to.
"Tuần sau?"
"Đúng vậy, vừa rồi mình đi ngang qua văn phòng, nghe lão Tần nói." Giang Lê thản nhiên nói.
"Đây là kỳ thi cuối cùng.
Sau đó, chúng ta sẽ phân ban rồi."
Phân ban đương nhiên là chia lớp nghệ thuật ra rồi.
Hoàn Nhĩ có chút bối rối khi nghe thấy có bài kiểm tra.
Nhưng sau khi nghe sẽ phân ban, cả người trở nên phấn khích, vỗ tay và cười nhẹ.
"Thật tuyệt!"
Sự kích động ở đây vẫn chưa trôi qua—-
"Lão Tần nói, nếu cậu còn được 35 điểm nữa,