Hàn Luật vẫn luôn đứng ngoài biệt thự.
Mùa thu tới, không khí Giang Nam phi thường thanh mát, ban đêm trời cao trong vắt không một gợn mây, ánh sao lấp lánh, ngẫu nhiên có chiếc máy bay bay qua, ánh đèn chợt lóe, phảng phất như một chiếc du thuyền giữa biển sao.
Hàn Luật đang nhìn chằm chằm chiếc "du thuyền" kia, phía sau đột nhiền chuyền đến tiếng bước chân vui sướng.
Hàn Luật nhíu mày, cô gái ngốc sao lại cao hứng như vậy, cái này có ý nghĩa ông chủ bên trong đang không vui.
Vấn đề là, ông chủ không bảo hắn đưa Lâm Táo về a.
Khu biệt thự này cùng với những biệt thự khác trong thành phố không phải cùng một khái niệm, hơn nữa vô luận ở nơi nào, ngoài cửa biệt thự chưa phải là đường chính, Lâm Táo nếu đi một mình trên đường đều có khả năng gặp nguy hiểm.
Ngay khi Hàn Luật định vào bên trong xin ý kiến, cô gái ngốc đang xuống bậc thang đột nhiên dừng lại.
Hàn Luật tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Táo.
Cô bỗng nhiến nhớ tới, cô còn chưa trả lại lễ vật.
Bởi vì Mạnh Hoài An buông tay giải phóng cô thật sự thống khoái, Lâm Táo ít đi một chút sợ hãi dành cho hắn, xoay người liền chạy luôn.
Mạnh Hoài An vẫn còn ngồi trên bàn ăn.
Hắn hờ hững mà nhìn cô gái đang quay lại.
Trong nháy mắt, Mạnh Hoài An lại lần nữa hoài nghi Lâm Táo kỳ thật là người có tâm cơ lạt mềm buộc chặt, cô cố ý cự tuyệt sự theo đuổi của hắn để thử vị trí của mình trong lòng hắn, phát hiện hắn thật sự không chút nào lưu luyến, Lâm Táo liền hối hận, vì thế cô quay trở lại, muốn vãn hồi hắn.
Hắn ngước mắt, chờ nữ nhân tâm cơ kia mở miệng.
Mà trong mắt Lâm Táo, trên mặt Mạnh Hoài An chỉ có duy nhất một biểu tình, đó là lạnh lùng uy nghiêm.
Bởi vậy cô không hề nhìn ra tâm tình hiện giờ của Mạnh Hoài An.
Nếu đã không nhìn ra, Lâm Táo liền không nghĩ nhiều, đứng cách bàn ăn vài bước, cô cười làm lành: "Mạnh tiên sinh, anh tặng tôi váy với giày, giày tôi chỉ đi qua một lần, đã giặt rất sạch sẽ, hiện tại đang ở trong xe của anh.
Tôi, tôi biết anh không dùng được, nhưng anh có thể tặng lại cho nhân viên nữ trong công ty, giống như phúc lợi của công ty vậy? Đều rất quý, đừng lãng phí."
Mạnh Hoài An cảm thấy, đêm nay cô nói quá nhiều.
Là thật sự muốn phủi sạch quan hệ với hắn, hay vẫn là tính toán đắp nặn hình tượng đơn thuần sạch sẽ của bản thân, nỗ lực thể hiện ra mình là người khác biệt?
Hạ Cẩm Niên nói, thật sự có loại nữ nhân này, cho rằng người có tiền sẽ giống như trong phim thần tượng, sẽ bị người đơn thuần ngốc bạch ngọt hấp dẫn.
Mạnh Hoài An cười lạnh.
Nữ nhân này chỉ sợ không biết, hắn ghét nhất là bị người khác tính kế.
"Có thể."
Không tiếp tục nhìn LâmTáo, Mạnh Hoài An bảo Hàn Luật vào đưa Lâm Táo về khách sạn.
Hàn Luật: "Vâng.
Lâm tiểu thư, mời."
Lâm Táo ngây người, thuận lợi như vậy?
Tới trên xe, Lâm Táo nhịn không được cùng Hàn Luật bát quái: "Ông chủ của anh cũng không đáng sợ như vậy a, đều tại anh nói làm tôi sợ hãi, bằng không lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi."
Hàn Luật vô cùng đồng tình với cô.
Ông chủ có thân phận như thế nào? Rất nhiều nữ nhân muốn tiếp cận lão đại cũng không có cơ hội, cô gái này cư nhiên chỉ nghĩ trốn.
Đưa Lâm Táo về xong, Hàn Luật đem ba cái túi cô đưa tới bỏ vào cốp xe, trở về biệt thự đón Mạnh Hoài An.
Đúng như hắn nghĩ, Mạnh Hoài An suốt đêm trở về thành phố S.
Bốn giờ sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự xa hoa của Mạnh Hoài An.
Hàn Luật thay hắn mở cửa.
Mạnh Hoài An trực tiếp đi vào bên trong.
Hàn Luật thấp giọng hỏi: "ông chủ, những lễ vật kia...."
"Ném."
Lạnh băng hai chữ, không mang theo bất luận cảm tình, không phẫn nộ, cũng không lưu luyến.
Giải quyết xong quả bom hẹn giờ là Mạnh Hoài An, Lâm Táo đóng phim càng ngày càng tốt.
Quay phim xong đã là hai tháng sau, Lâm Táo rốt cuộc cũng lấy được thù lao đóng phim lần 2.
Thù lao đóng phim của cô là trả theo từng đợt, tổng cộng trả trong 3 lần, cô đã nhận được 2/3 tiền thù lao, chờ đến ngày đóng máy sẽ nhận nốt phần còn lại.
Dù tiền thuế phải nộp cũng nhiều nhưng không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của Lâm Táo.
Đem tiền lương chuyển một phần cho Tần Lộ, Lâm Táo ghé vào trên giường ra sức tưởng tượng: "Chị họ, quay xong bộ này, chúng ta về quê thăm cậu mợ với ông bà ngoại đi."
Tần Lộ vừa muốn nói chuyện, phát hiện Lâm Táo chuyển hơn nửa số thù lao cho mình, Tần Lộ đập một phát lên cánh tay Lâm Táo: "Em chuyển cho chị nhiều như vậy làm gì? Đã nói chỉ ¼ rồi."
Lâm Táo ánh mắt chân thành nhìn cô: "Không có chị họ, hiện tại chắc chắn em đang ở quê bán quán ăn sáng với ông bà rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta kiếm được số tiền lớn như vậy, em tất nhiên phải chia cho chị một nửa chứ."
Uống nước nhớ nguồn?
Tần Lộ cũng không cảm kích: "Chờ xem, danh khí của em một năm so với một năm càng cao hơn, chẳng lẽ mỗi lần đều đưa chị một nửa? Chị nói cho em, anh em ruột cũng phải rõ ràng, huống chi chúng ta chỉ là họ hàng với nhau, về sau những việc khác như nào cũng được, nhưng tiền bạc là phải nghiêm túc."
Lâm Táo nháy mắt, chị họ cô hiện tại thật hung dữ.
Tần Lộ nói được thì làm được, lập tức đem hơn một nửa số tiền vừa nhận chuyển lại cho Lâm Táo.
Phân xong tiền, Tần Lộ đến bên người Lâm Táo thở dài.
Lâm Táo chọc chọc cánh tay cô: "Đang yên lại thở dài cái gì?"
Tần Lộ thực sự phiền: "Chị diễn vai phụ nhiều năm như vậy, những vai không quan trọng chị có thể tìm cho em cũng không thiếu tài nguyên nhưng nhân vật quan trọng hơn một chút liền khó khăn, hiện tại nhiều công ty giải trí như vậy, người ta khinh thường cùng em đoạt vai phụ, gặp được nhân vật có nhiều đất diễn một chút, người ta đều phải đoạt về cho nghệ sĩ của mình, chúng ta đến cơ hội tranh với bọn họ cũng không có."
Lâm Táo không hiểu: "Chị không phải nói, mấy phim em đóng khi chiếu ra em đều có thể nổi tiếng ở mức nhất định sao, sẽ có người chủ động tìm em đóng phim?"
Tần Lộ thở dài: "Đó là ý tưởng ban đầu, "Thủy tiên" khi nào chiếu còn chưa xác định, có phim có thể bị kiểm duyệt đến 3-4 năm còn chưa được chiếu, vạn nhất em cũng gặp phải chuyện xui xẻo như vậy thì làm sao?"
Đây xác thực là tin tức nghiêm trọng.
Lâm Táo hậm hực trong chốc lát, lập tức nghĩ thông suốt: "Vậy tiếp tục diễn vai quần chúng, diễn được một vai cũng là diễn, ngày nào đó vận khí tốt không chừng em còn có thể diễn vai nữ chính."
Tần Lộ lườm cô: "Em đừng nghĩ quá lạc quan, tiện nghi lần này như thế nào nhiều để em tiếp tục nhặt được? Hơn nữa, tốt xấu gì em đã từng diễn vai nữ chủ, em không ngại quay lại diễn vai quần chúng, nhưng chị còn ngại làm người đại diện của vai quần chúng đấy."
Lâm Táo đau đầu: "Không thể quay vai quần chúng, lại không có phim là nữ chính, vậy chị nói em diễn cái gì bây giờ?"
Tần Lộ trầm mặc.
Nếu em họ không gặp được "Thủy tiên", Tần Lộ không ngại tiếp tục mang theo em họ tiếp tục diễn vai quần chúng như trước đây, một bên mơ mộng chờ đợi cơ hội, rốt cuộc cô chỉ là hứng thú nhất thời làm người đại diện cho em họ.
Nhưng, khi mọi việc xảy ra, Tần Lộ mới ý thức được năng lực bản thân không xứng với cơ hội này.
Em họ có năng lực đóng phim, là cô làm nghười đại diện quá low, low đến chỉ có em họ cảm thấy cô rất lợi hại, ở trong mắt những người đại diện chuyên nghiệp khác, Tần Lộ chính là rất buồn cười.
Kịch bản phim lớn nhỏ nhân vật trong đó đã sớm được xác định, hiện tại em họ tốt xấu gì cũng đóng qua vai nữ chính, chẳng lẽ cô muốn mang theo em họ đi thử kính một số nhân vật phụ không nổi mấy phần đất diễn? Dựa vào kế hoạch phát triển người mới, cô nhận nhân vật phụ cũng phải có nhiều cảnh quay một chút chứ không phải quay trở về diễn vai quần chúng.
Cho nên, Tần Lộ phiền chính là bản thân, phiền vì không có biện pháp giúp em họ có tài nguyên nữ chính hoặc nữ phụ quan trọng.
Lâm Táo cử động cánh tay, nhìn chị họ nhíu chặt lông mày.
Lâm Táo không thể lý giải chị họ sao liền phiền thành như vậy.
Cô đem tin nhắn thông báo số tiền trong thẻ ngân hàng giơ lên trước mặt Tần Lộ, ngữ khí thoải mái nói: "Thù lao đóng phim lần này tương đương với chúng ta đóng vai quần chúng một năm, cùng lắm chúng ta dùng một năm thời gian này tìm cơ hội mới, "Thủy tiên" sang năm nếu có thể phát sóng, cơ hội liền càng nhiều.
Chị họ, chị vui vẻ một chút, nếu thật sự phải diễn vai quần chúng thì lúc đó chị buồn cũng không muộn."
Tần Lộ nhìn em họ có chút đen đi, tự nhiên lại nghĩ tới Mạnh Hoài An.
Cô nói giỡn: "Em nếu nhận lời theo đuổi của Mạnh Hoài An, chị lúc nào cũng không cần o lắng nữa."
Lâm Táo:........!
Thôi vẫn là đi diễn vai quần chúng đi.
Tháng mười hai, "Thủy tiên" chính thức quay đến những phân cảnh cuối cùng.
"Thủy tiên" là sản phẩm của công ty Hoành Anh, nằm trong kế hoạch phát sóng năm sau của công ty.
Giám đốc của Hoành Anh điện ảnh là Trần Hoành Anh, năm nay 46 tuổi, nữ.
Trần Hoành Anh xuất thân từ trường điện ảnh chính quy, tuổi trẻ từng là diễn viên, còn từng diễn qua một vai nữ chính, chẳng qua bộ phim truyền hình đó không quá nổi tiếng, lúc sau Trần Hoành Anh quen biết một vị thương nhân, hai người nhanh chóng kết hôn sinh con, Trần Hoành Anh liền nhân cơ hội đó lui về sau màn, nhưng bà cũng không hoàn toàn rời khỏi giới giải trí, mà phụ trách hạng mục đầu tư điện ảnh của chồng, có lỗ có lãi, Trần Hoành Anh xuất phát từ yêu thích mà đầu tư rất nhiều hạng mục, cũng từng đề nghị mở công ty giải trí của gia đình.
Chồng bà không đồng ý, hắn cảm thấy Trần Hoành Anh căn bản không đủ sức để làm.
Vì sự hài hòa của gia đình, Trần Hoành Anh từ bỏ giấc mơ lập nghiệp của mình.
Sau này, Trần Hoành Anh phát hiện con trai của chồng với tình nhân đã lớn đễn nỗi có thể đi mau nước tương được, Trần Hoành Anh ngay lập tức cùng chồng xé rách mặt, lấy một nửa gia sản của mình, chính mình gây dựng sự nghiệp.
Năm nay công ty của bà hợp tác với công ty video internet, thành công khai phá 2 bộ phim mạng, một bộ không lời không lỗ, một bộ kiếm lãi vô cùng.
"Trần tổng, nếu không năm nay chúng ta quay thêm mấy bộ?" Có người đề nghị, đây là nếm được ngon ngọt.
Trần Hoành Anh rất lí trí: "Hạng mục không nhiều, dựa theo kế hoạch, mỗi năm chỉ quay hai bộ phim."
Kế tiếp, giám đốc sản xuất Cao tổng lên trình bày tình huống của hai bộ phim sang năm.
Hai bộ phim này đã được quyết định từ trước chính là web drama "Hồ tiên" cùng với phim đề tài kháng